Phần 49
Hai ngày sau, mặc dù cố gắng tìm kiếm nhưng cả hai người ngay cả đầu mối cũng chẳng thấy huống chi là bí cảnh. Lúc này, hai người đang ngồi cây để nghỉ ngơi. Trong tay Lý Hàn đang cầm tấm bản đồ của bí cảnh, tấm bản đồ này vẽ vô cùng kỳ quặc, phía trên thì vẽ thẳng xuống một nét rồi ở dưới là vẽ thẳng rồi trái, hết trái rồi phải. Đặc biệt ở dưới góc trái của bản đồ có viết mấy chữ “Tìm đường sống trong chỗ chết” vô cùng khó hiểu, hắn biết đây chính là mật khẩu để tìm đến bí cảnh nhưng không thể hiểu được câu này đang nói đến cái gì. Bạch Ngọc Sương đang ngồi kế bên quay qua nói với Lý Hàn:
– Lý Hàn, chúng ta trở về đi. Phía trước là khu vực trung tâm của sơn mạch rồi, với thực lực hiện tại của chúng ta thì không có khả năng đi vào được đâu.
– Ừm!
Lý Hàn thở dài tiếc nuối nhưng hắn cũng biết buộc phải buông tha cái bí cảnh này rồi. Lý Hàn nhìn xuống phía dưới xem có linh thú không, sau khi xác định không có linh thú nào thì hắn bắt đầu trèo xuống. Tới xuống mặt đất thì hắn cảnh giác xung quanh và đợi Bạch Ngọc Sương trèo xuống. Bạch Ngọc Sương đang trèo xuống được một nửa thì bỗng nhiên trên trời cao phát ra một tiếng tê minh lám cho cả hai người giật mình. Ngay lập tức thì hai người nhìn về phía phát ra tiếng kêu thì thấy một con hạc đang nhắm bọn họ bay tới. Nhìn con hạc này thì thần sắc của hai người trở nên hoảng hốt, Lý Hàn ngẩng đầu lên nói với Bạch Ngọc Sương:
– Nàng mau nhảy xuống, là nhị giai Thanh Phong Hạc.
Bạch Ngọc Sương nghe lời mà buông tay rồi đạp vào thân cây nhảy xuống, khi nàng sắp tiếp đất thì Lý Hàn đã nhanh chóng tiếp được nàng rồi cầm tay nàng bỏ chạy nhưng linh thú đuổi theo hai người chính là nhị giai linh thú Thanh Phong Hạc, nổi danh là với tốc độ nhanh nên cho dù hai người có nhanh như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng. Thanh Phong Hạc thấy con mồi bỏ chạy liền vung vẩy chiếc cánh của mình tạo thành một đạo phong nhận đánh về phía hai người, phong nhận đi đến đâu đều cắt đôi thứ cản đường của nó và nhanh chóng áp sát hai người. Lý Hàn thấy phong nhận đến gần liền kéo Bạch Ngọc Sương ra sau lưng mình rồi dùng Phi Lộc kiếm pháp cản đạo phong nhận đó lại nhưng chiêu thức đó là do nhị giai linh thú phát ra nên cho dù Lý Hàn có nghịch thiên thì cũng không thể chống lại được, chỉ thấy chiêu phong nhận đó bị cản lại một tí rồi tiếp tục đánh tới hai người. Lý Hàn thấy vậy liền quay người lại ôm lấy Bạch Ngọc Sương.
– Rầm!
Phong nhận đánh trúng hai người khiến cho họ bị đánh bay đi một khoảng và sau khi tiếp đất thì cả hai người đều phun ra một ngụm máu tươi rồi bất tỉnh. Nhưng cũng may là do có Phi Lộc kiếm pháp cản lại một tí nên uy lực của chiêu thức này bị giảm đi đôi chút khiến cho hai người vẫn còn mạng nhưng cả hai cũng bị trọng thương. Thanh Phong Hạc ở trên cao thấy vậy liền xà xuống dùng móng vuốt của mình gắp lấy hai người rồi phát ra một tiếng tê mình, trức tiếp kéo cả hai người lên trời cao. Bị kéo bay được một chút thì Bạch Ngọc Sương tỉnh lại, nàng nhờ được Lý Hàn bảo hộ trong lồng ngực nên lực sát thương nàng nhận đã được giảm bớt nên thương thế của nàng không nặng bằng Lý Hàn. Bạch Ngọc Sương cười khổ, nàng không ngờ mình không chết trong tay Thanh Lang mà lại chết trong tay linh thú, nàng ngẩng đầu nhìn về Lý Hàn. Trong lòng nàng vô cùng hối hận, nếu biết trước như thế này thì nàng đã đem thân trao cho Lý Hàn rồi. Bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng tê minh cao vút và thấy thân Thanh Phong Hạc bị chấn động, đồng thời buông lỏng trảo ra khiến cho hai người Lý Hàn và Bạch Ngọc Sương bị rơi xuống. Hai người bị rơi xuống từ không trung cách mặt đất vài chục mét, nếu té xuống sẽ thập tử vô sinh.
Trong lúc rơi xuống thì Bạch Ngọc Sương đã đến gần Lý Hàn và ôm hắn vào ngực mình, tốc độ rơi xuống của hai người càng lúc càng nhanh. Khi còn cách điểm rơi 30 mét thì nàng phát hiện nơi hai người rơi xuống là một hồ nước nhưng rơi với tốc độ như vậy thì cho dù rơi xuống nước thì khả năng sống sót của hai người là rất nhỏ nhưng trong đầu nàng đã nghĩ ra một cách. Khi còn cách mặt nước vài mét thì nàng dùng hết linh lực toàn thân của mình mà phóng ra chiêu thức linh lực ngoại phóng của Luyện Huyết Cảnh để giảm tốc độ rơi.
– ÙM!
Mặc dù nàng sử dụng linh lực của bản thân để giảm tốc độ nhưng cũng chỉ làm chậm lại có một hoặc hai giây mà thôi nhưng nhờ nàng giảm tốc độ rơi nên khi hai người tiếp nước mặc dù toàn thân cảm thấy đau đớn nhưng không có bị nguy hiểm đến tính mạng. Và khi tiếp nước, do bị va đập nên làm cho Lý Hàn tỉnh dậy và khi hắn ở trong nước thì hắn phát hiện ở dưới nước có một hang động. Hắn nhìn lướt qua rồi nhanh chóng trồi lên mặt nước, hắn nhìn quanh thì nhìn thấy Bạch Ngọc Sương, khi nhìn thấy nàng thì hắn thở phào nhẹ nhõm rồi hắn nhanh chóng bơi vào bờ. Khi Lý Hàn nhìn thấy nàng thì hắn cũng thấy hắn, thấy hắn bơi vào bờ thì nàng cũng nhanh chóng bơi vào. Mặc dù cử động khiến hắn cảm thấy toàn thân đau đớn nhưng hắn biết nếu cứ ở trong nước thì sẽ có hại đến vết thương nên hắn phải vào bờ để dưỡng thương. Vào đến bờ thì hắn nhanh chóng nằm xuống thở dốc, xem ra lần này hai người mạng lớn nên mới có thể sống sót. Bạch Ngọc Sương sau khi lên bờ thì nàng nhanh chóng lột sạch quần áo của mình ra để thay một bộ đồ khô ráo, từ sau khi xác định quan hệ với Lý Hàn nên chuyện nàng thay quần áo trước mặt hắn đã trờ thành chuyện thường tình.
Bình thường khi nàng thay quần áo thì Lý Hàn sẽ mom mem đến gần nàng để ăn đậu hũ của nàng, lúc thì bóp ngực, lúc thì xoa mông làm cho nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng nàng vẫn để Lý Hàn làm thế và nàng phát hiện ra rằng Lý Hàn rất mê mệt cặp mông của nàng làm cho nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhưng lúc này hắn đã bị trọng thương nên thú vui này đành phải gác lại, hắn mặc kệ quần áo ướt trên người mà cố gắng ngồi dậy mà lấy đan dược ra trị thương. Sau khi nàng thay xong quần áo thì nàng đi đến ngồi xuống sát Lý Hàn rồi cũng lấy đan dược ra trị thương.
Mấy ngày trôi qua, ngoài trừ thời gian ăn thì ca hai người đều tập trung vào việc trị thương, nhờ có Âm Dương Hỗn Độn Quyết nên thương thế của Lý Hàn phục hồi nhanh hơn Bạch Ngọc Sương. Đến sáng hôm thứ năm thì Lý Hàn mở mắt ra, thương thế của hắn đã khôi phục được bảy phần rồi. Hắn nhìn thấy Bạch Ngọc Sương vẫn đang điều trị nên hắn không quấy rầy đến nàng, mấy ngày qua thì Lý Hàn đã quan sát xung quan nơi này rồi. Hắn phát hiện nơi này là hạ nguồn của một con sông lớn vì gần đó có một thác nước trọc trời cào gần vài chục mét, ngày qua ngày vẫn chảy xuống một lượng nước vô cùng lớn, phát ra những tiếng “Ầm Ầm” khi rơi xuống. Nhìn thác nước này thì bỗng nhiên Lý Hàn thất thần rồi hắn nhờ lại cảnh tượng khi hắn rơi xuống nước thì một tia linh quan chợt lóe. Hắn kích động lấy tấm bản đồ bí cảnh ra quan sát, càng quan sát thì ánh sáng trong mắt hắn càng sát và thần tình trên mặt hắn càng kích động. Nhìn được một lát thì hắn kích động ngửa đầu cười to khiến cho Bạch Ngọc Sương tỉnh lại, nàng thấy hắn kích động như vậy thì tò mò hỏi:
– Lý Hàn, chàng sao vậy?
Lý Hàn không trả lời nàng mà quay sang hôn lên cặp môi mê người của nàng. Hắn hôn đến khi nàng cảm thấy khó thở thì mới buông ra rồi ôm lấy nàng, nói:
– Tìm được rồi, tìm được rồi. Chúng ta tìm được bí cảnh rồi!
Nghe Lý Hàn nói như vậy thì nàng không thể tin dược nhìn Lý Hàn nói:
– Chàng nói gì, chúng ta tìm được bí cảnh rồi!
Lý Hàn gật đầu chắc chắn, thấy Lý Hàn gật đầu thì nàng kích động nắm lấy tay hắn nói:
– Thật sao!
– Thật!
Lý Hàn trả lời chắc chắn, sau đó hắn lấy tàng bảo đồ rồi chỉ vào đường thẳng, nói:
– Nàng nhìn đây này, có phải thứ này giống thác nước hay không?
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng cũng cảm thấy khá giống, sau đó Lý Hàn chỉ vào câu “Tìm đường sống trong chỗ chết” rồi nói:
– Còn câu này nữa, nếu không nhờ Thanh Phong Hạc thả chúng ta rơi xuống thì nàng có dám từ trên thác nước nhảy xuống đây không?
Bạch Ngọc Sương lắc đầu, đương nhiên không là dám rồi. Lý Hàn tiếp tục nói:
– Hơn nữa, khi ta rơi xuống nước thì phát hiện có một hang động nên ta dám chắc nơi này chính là nơi cất dấu bí cảnh.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng kích động nói với Lý Hàn:
– Vậy chúng ta mau vào nước xem thử.
Lý Hàn lắc đầu nói:
– Nàng ở đây, để ta vào trước kiểm tra thử.
– Ừm!
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng không chút do dự gật đầu. Nàng vô cùng tin tưởng Lý Hàn sẽ không gạt nàng mà chiếm bí cảnh cho riêng mình, hơn nữa cho dù hắn có làm thế thì nàng cũng chẳng cảm thấy gì vì nếu không nhờ hắn thì nàng đã chết rồi chứ đừng nói tìm được bí cảnh. Nàng đứng trên bờ được hơn hai mươi phút thì thấy Lý Hàn ngoi lên, nàng lập tức đi đến hỏi:
– Chàng có thấy không?
Lý Hàn gật đầu rồi nói:
– Nàng mau nìn thở rồi để ta kéo nàng đi.
Bạch Ngọc Sương lập tức đi xuống nước rồi hít một hơi thật sau rồi lặn xuống, Lý Hàn cũng nhanh chóng theo sau. Tiến vào Luyện Huyết Cảnh hơi thở linh giả vô cùng dồi dào, một hơi ít nhất có thể nghẹn được nửa giờ nên Lý Hàn sẽ không lo lắng hai người sẽ bị nghẹn nước. Bơi đến hang động mà Lý Hàn chỉ thì đưa tay ra cho Lý Hàn kéo nàng theo, Lý Hàn nhanh chóng nắm lấy tay nàng rồi vào hang động. Bơi vào trong hang động thì hai người tiếp tục bơi xuống, bơi được mười phút thì Bạch Ngọc Sương phát hiện Lý Hàn đang bơi lên và kéo nàng theo.
– Rầm!
Cuối cùng hai người cũng vạch nước ra, bơi tới bờ đối diện. Sau đo hai người nhanh chóng lên bờ, Bạch Ngọc Sương vừa thở dốc vừa quan sát xung quanh thì phát hiện đây là một sơn động. Lý Hàn nhanh chóng đốt lửa để tí nữa có ánh sáng để nhìn đường. Sau khi đốt lửa xong thì Lý Hàn tính thay đồ thì Bạch Ngọc Sương đã tiến tới, ôn nhu giúp hắn sạch lột quần áo rồi nàng mới lột đồ của mình ra, đương nhiên Lý Hàn sẽ không bỏ qua cơ hội để ăn đậu hũ của nàng.
Sau khi ăn xong thì hắn nhanh chóng mặc quần áo vào, còn Bạch Ngọc Sương cũng đã nhanh chóng mặc quần áo vào. Mặc xong thì mỗi người cầm lấy một cây đuốc mà tiến về phía trước, đi được mười phút thì phía trước hai người xuất hiện cái ngã ba. Đến đây thì Lý Hàn nhanh chóng lấy bản đồ ra rồi về phía bên phải, Bạch Ngọc Sương cũng theo sát phía sau. Cho dù có bản đồ nhưng hai người mất hết nửa canh giờ thì mới đến đích, lúc này phía trước hai người xuất hiện một cánh cửa bằng đồng xanh đang đóng chặt.
Nhìn cái cánh cửa bằng đồng xanh thì hai người quay qua nhìn nhau thì thấy được sự kiên định trong mắt của đối phương, hai người cùng nhau gật đầu rồi tiến lên đẩy cánh cửa đồng ra. “Kẽo… kẹt” một tiếng, dưới sự hợp sức của hai người thì cánh cửa đã mở ra. Thấy cửa đã mở thì hai người hít sâu một hồi rồi tiến vào, sau khi hai tiến vào thì xuất hiện trước mặt một tòa thạch điện yên tĩnh.
Trong thạch điện được thắp sắt bằng một loại thạch phát sáng, bên trong không bày biện một cách xa hoa, trái lại nó có vẻ vô cùng đơn giản, vắng vẻ, ánh mắt hai người đảo qua một vòng sau đó dừng lại ở giữa khu vực trung tâm, ở nơi đó có một cái quan tài bằng ngọc và từ trong quan tài phát ra uy áp vô cùng khủng bố khiến cho linh lực đang vận chuyển trong cơ thể hai người cũng chậm chạp hơn nhiều. Cảm nhận uy áp khủng bố này làm cho hai người hiện lên vẻ thận trọng nhưng hai người vẫn tiến tới, đến gần ngọc quan thì hai người phát hiện trong đó có một bộ xương cốt màu xanh da trời, nhìn màu sắc của xương cốt này thì cả hai người dám chắc người này khi còn sống có thực lực Linh Thiên Cảnh. Bạch Ngọc Sương nhanh chóng quỳ xuống lạy ba lạy còn Lý Hàn chỉ đứng ở một bên không hề có ý định quỳ xuống. Bỗng nhiên vào lúc này thì từ trong xương cốt bay ra một đoàn ánh sáng màu xanh dương bắn về Bạch Ngọc Sương và đem nàng bao bọc nàng lại.
Bạch Ngọc Sương thấy vậy tưởng bị tấn công nên hoảng sợ nhìn Lý Hàn, thấy nàng hoảng sợ như vậy thì hắn mở miệng an ủi nàng:
– Nàng đừng sợ, theo ta đoán thì đây là quán thâu truyền thừa nên nàng hãy thả lỏng tâm tình mà tiếp nhận truyền thừa.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng mới bình tĩnh lại rồi nàng nhắm mắt lại tiếp nhận truyền thừa. Lý Hàn thấy vậy thì mỉm cười, xem ra hắn đã đoán đúng. Nói thật những thứ truyền thừa này thì hắn không ham vì hắn đã có truyền thừa của sư phụ rồi, mặc dù hắn không biết sư phụ mình mạnh bao nhiêu nhưng hắn dám chắc mạnh hơn Linh Thần Cảnh rất nhiều. Thấy nàng đã tiếp nhận truyền thừa rồi thì hắn quan sát một chút thì hắn phát hiện không còn già khác nữa làm hắn thấy thất vọng vì không được gì cả, thất vọng xong thì Lý Hàn tính quay lại ngồi cạnh nàng để hộ pháp cho nàng nhưng khóe mắt của hắn thấy được một dòng chữ nhỏ bên cạnh quan tài nên vội vàng đi tới.
“Cuộc đời ta dùng âm dương để tu luyện nên người nhận được truyền thừa của ta nếu là truyền cho nam nhân thì không sao nhưng nếu là nữ nhân thì phải trong một ngày có dương tinh của nam nhân để làm dịu, nếu không bản thân sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi”
Nhìn dòng chữ này thì trên mặt Lý Hàn hiện lên vẻ cổ quái. Âm Dương này không phải là âm dương nhị khí mà Lý Hàn đang tu luyện mà là song tu lực, mà người dùng lực lượng này tiến hóa bản thân nói một cách dễ nghe thì là hoan hỉ đại sư, khó nghe một chút gọi là oai môn tà đạo, mà khó nghe hơn nữa gọi là dâm tặc.
Dựa vào hàng chữ nhỏ, Lý Hàn biết đây là do chủ nhân Cổ Mộ Phủ cố ý lưu lại, bình thường làm gì có ai để ý tới góc khuất này. Chủ nhân của Cổ Mộ Phủ đã chết rồi mà còn lưu lại chiêu này, đúng là làm cho người khác không biết nói gì.
Lý Hàn nhìn chăm chú vào Bạch Ngọc Sương, nếu hôm nay không có hắn ở đây thì Bạch Ngọc Sương sẽ bị chính dục hỏa của mình đốt thành tro mất. Lý Hàn thở dài một tiếng rồi quay người đi đến bên Bạch Ngọc Sương ngồi xuống rồi hắn lấy đan dược ra sử dụng để tiếp tục chữa trị thương thế của mình.