Phần 377
Tua ngược thời gian một lát, khi bốn người Lý Hàn đi khỏi đại điện, sau khi chia tay hai nàng, Lý Hàn liền nhanh chóng đi đến Thập Linh Thành để thăm Bạch Tuệ Nương.
Trên đường đi thì hắn liền phát hiện một quán tửu lâu có tên là Phong Lưu, điều này khiến hắn âm thầm gật đầu, năng suất làm việc của hai nàng Hạ Anh Vũ và Thẩm Mộng Điệp không ngờ lại cao như vậy, đã mở rộng sản nghiệp đến tận đây rồi.
Nhưng Lý Hàn không đi vào mà đi thẳng đến chỗ ở của Bạch Tuệ Nương, bây giờ ưu tiên của hắn là gặp Bạch Tuệ Nương.
Bạch Tuệ Nương khi gặp Lý Hàn thì không nói hai lời liền nhào vào ngực hắn, Lý Hàn liền duỗi hai tay ra, ôm chặt lấy mỹ nhân trong ngực, những câu nói mà hắn chuẩn bị trước khi ra đến miệng hắn liền trở thành:
– Tuệ Nương, ta về rồi đây!
Bạch Tuệ Nương ngẩng đầu, thâm tình nhìn Lý Hàn, trên mặt hiện lên vẻ kích động và nhung nhớ, đôi mắt nàng dần dần bị hơi nước bao phủ, nàng đưa tay vuốt ve mặt Lý Hàn, thì thào nói:
– Lý Hàn, ta rất nhớ chàng!
Đã một thời gian rất dài không gặp Lý Hàn nên tư niệm nàng dành cho Lý Hàn vô cùng sâu đậm.
Hôm nay ôm eo hổ cường tráng của hắn, trong lòng nàng liền là cảm thấy đặc biệt an tâm thư thái.
Lý Hàn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Bạch Tuệ Nương, ngửi thấy mùi thơm cơ thể thấm vào phế phủ của nàng, sâu kín nói:
– Tuệ Nương, ta cũng rất nhớ nàng!
Dứt lời, hắn cúi đầu hướng về đôi môi của Bạch Tuệ Nương hôn tới.
Tư niệm của hai người vào giờ khắc này trong nháy mắt được đốt cháy lên.
Có lẽ tình cảm của hai người quá mãnh liệt, mãnh liệt tới nỗi khiến ông trời cũng cảm thấy xấu hổ phải trốn vào đám mây.
Một canh giờ sau, sau khi Bạch Tuệ Nương chiếm được thỏa mãn, ở trên khuôn mặt kia hiện lên kiều hoa như lúc sáng sớm, thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp vô cùng.
Nàng có chút ngượng ngùng tựa đầu chôn ở trong lồng ngực của Lý Hàn, nhẹ giọng nói:
– Lý Hàn, ta yêu chàng!
Lý Hàn nghe vậy liền vui ve vuốt ve mái tốc có phần rồi bời của nàng rồi hắn nhẹ nhàng hôn lên nó, sau đó hắn thâm tình nói:
– Ta cũng yêu nàng!
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nét hạnh phúc trên mặt nàng càng đậm, nàng tựa đầu vào ngực Lý Hàn, lắng nghe nhịp tim hữu lực của hắn, còn Lý Hàn thì ôm chặt lấy nàng, cả hai cùng nhau tận hưởng giây phút bình yên này.
Một lát sau thì Lý Hàn cất tiếng nói:
– Ta có quà dành cho nàng.
Hắn vừa dứt lời thì trong phòng liền đột ngột xuất hiện hai người đàn ông.
– Kyaaaaa…
Bạch Tuệ Nương thấy đột nhiên có người xuất hiện liền theo bản năng hét toáng lên rồi nàng nhanh chóng lấy chăn che lại thân thể kiều mỹ của mình, mặc dù nàng có những suy nghĩ cách tân nhưng trong lòng nàng vẫn giữ một phần truyền thống, nàng đã là nữ nhân của Lý Hàn nên chỉ có Lý Hàn mới được nhìn, những người khác tuyệt đối không được. Nhưng sau khi bình tĩnh lại thì nàng phát hiện hai người này đã ngất xỉu, điều này làm nàng vô cùng khó hiểu, Lý Hàn nói tặng quà cho nàng nhưng nó là hai người đàn ông ngất xỉu, như vậy là ý gì?
Nàng đưa khuôn mặt tràn đầy khó hiểu qua nhìn Lý Hàn, Lý Hàn thấy vậy liền nhích tới, kè sát nàng mà nhẹ giọng nói:
– Bọn chúng có thể là những kẻ đã giết cả nhà nàng.
Bạch Tuệ Nương nghe vậy thì thân thể nàng liền run lên, nàng khó tin nhìn Lý Hàn, thấy Lý Hàn gật đầu chắc chắn thì nàng liền quấn chăn bước xuống giường, sau đó lật hai người đàn ông này lên để kiểm tra. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Thiên Hổ, toàn thân nàng liền run lên dữ dội, chính là người này, người đã xuất hiện trong ác mộng của nàng suốt hai mươi năm qua, người mà nàng có chết cũng không quên được.
Nhìn khuôn mặt của Lục Thiên Hổ thì hình ảnh cha mẹ và tỷ tỷ chết trong vũng máu liên tục tái hiện trong đầu nàng, điều này khiến sát ý trong lòng nàng càng thêm nồng đậm, nàng hét lơn một tiếng rồi giơ bàn tay tràn đầy âm khí đánh mạnh xuống.
Lục Thiên Hổ bị Lý Hàn đánh nát linh căn nên bây giờ hắn chỉ là người thường nên dính một chưởng của Bạch Tuệ Nương thì hắn đã đi đời nhà ma nhưng Bạch Tuệ Nương vẫn không dừng lại, nàng vẫn liên tục đánh ra từng chưởng mang theo âm khí quỷ mị vào thân xác của Lục Thiên Hổ, ngay cả khi chiếc chăn che chắn thân thể nàng rơi xuống đất thì nàng cũng không quan tâm mà vẫn điên cuồng phát tiết vào thân thể Lục Thiên Hổ.
Một lát sau, có thể do đã hết linh lực nên nàng dừng tay lại, sau đó nàng khóc thật to, vừa khóc nàng vừa nói:
– Cha… mẹ… tỷ tỷ… Con đã báo thù… cho mọi người rồi.
Vừa dứt lời thì trước mắt nàng đã tối sầm xuống và nàng gục xuống, tình trạng này có thể là do cảm xúc của nàng quá lớn nên não bộ nàng đã phát động một cơ chế để bảo vệ bản thân nàng. Ngay khi nàng vừa gục xuống thì Lý Hàn đã đỡ lấy nàng, nhìn vẻ mặt dình đầy nước mặt của nàng mà hắn cảm thấy đau lòng không thôi, hắn liền bồng nàng lên giường rồi ôm thật chặt nàng vào lòng, đồng thời hắn cũng bắn ra một tia dị hỏa, thiêu sạch Lục Thiên Ưng và phần xác còn lại của Lục Thiên Hổ, sau đó hắn cùng nàng chìm vào giấc ngủ.
Nửa cành giờ sau, Bạch Tuệ Nương từ từ tỉnh lại thì phát hiện nàng đang được Lý Hàn ôm trong phòng, lúc này nàng mới đến những chuyện vừa xảy ra, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai của Lý Hàn, nỉn non nói:
– Cảm ơn chàng!
Nói rồi nàng tìm một chỗ thoải mái trong ngực Lý Hàn mà nhắm mắt ngủ tiếp, còn Lý Hàn thì nở nụ cười rồi ôm nàng càng thêm chặt chẽ.