Phần 354
Vài ngày sau, ở trong một hang động sâu trong lòng núi.
Lý Hàn và nhị nữ đang quanh chân tu luyện sau khi sử dụng Vạn Niên Thạch Nhũ Nhị nhưng có chỗ khác là nhị nữ phục dụng Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch để cải thiện thể chất và để cao tốc độ tu luyện, còn Lý Hàn thì hắn dùng Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch tu luyện đệ tam biến của Hỗn Độn Luyện Thể Quyết.
Lúc đầu thì hắn không chịu nổi hàn khí nơi này nên chỉ có thể tu luyện trong đầm Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch được một canh giờ liền nhảy ra, nếu không thì hắn sẽ bị đóng băng đến chết mất. Nhưng nhờ có hai đại công pháp nên thời gian chịu đựng của Lý Hàn càng được kéo dài, vài ngày sau, Lý Hàn đã hoàn toàn có thể thích ứng hàn ý ở đây nên mỗi ngày hắn đều rút nửa ngày ngâm trong Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch.
Lý Hàn mượn nhờ hàn khí của Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch để luyện tạng nên theo thời gian dần trôi qua, nội tạng trong cơ thể hắn rốt cục cũng sinh ra vài tia biến hóa khác thường, chỉ là biến hóa này cũng không lớn lắm, khiến người khó có thể phát giác nên Lý Hàn vẫn chìm đắm vào việc tu luyện.
Cứ thế qua mấy ngày, Lý Hàn và nhị nữ ở trong động phủ đã suốt mười ba ngày rồi.
Mười ba ngày này, Lý Hàn mượn nhờ Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch rõ ràng đã vững chắc “Luyện tạng” tiểu thành chi cảnh. Nội tạng của hắn bây giờ đã trở nên cứng cỏi hơn lúc trước rất nhiều khiến năng lực phòng ngự của hắn tâng cao lên nhiều lần. Lý Hàn không khỏi cảm khái sự thần kỳ của Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch, nếu đổi lại ở nơi băng hàn chi địa khác tu luyện, chỉ sợ không có một năm thì khó mà đạt đến tiểu thành chi cảnh.
Bây giờ hắn chỉ cần tiếp tục ở đây dùng hàn khí của Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch tu luyện đến đại thành, sau đó phục dụng Hoạt Tạng Hoàn Phủ Đan thì đệ tam biến của Hỗn Độn Luyện Thể Quyết coi như tu thành viên mãn nhưng tính toán lại một chút thời gian, Lý Hàn không thể không buông tha cho ý niệm tiếp tục tu luyện ở đây.
Bởi vì tính ra từ lúc tiến vào Thanh Thiên Tông đến nay đã được hai mươi ngày rồi, chỉ còn mười ngày nữa thì hắn buộc phải rởi khỏi nơi này, nếu không thì hắn phải đợi thêm hai mươi năm nữa mới có thể rời khỏi đây. Mặc dù nơi này là một nơi tu luyện tốt, nếu tu luyện ở đây thêm hai mươi năm thì thực lực của hắn sẽ tăng nhanh vô cùng nhưng hắn rời xa các nàng một năm đã không chịu nổi rồi, huống chi là hai mươi năm nên đành theo mọi người ra ngoài.
Lý Hàn rời khỏi hàn đàm, sau đó hắn lấy ra rất nhiều bình không rồi đổ đầy Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch vào trong mỗi bình, hắn muốn đem những thứ này bán đi. Nghĩ đến tình cảnh người khác uống phải nước rửa chân của hắn thì trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Đến khi hắn múc sạch Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch trong hàn đàm chỉ còn lại nước trong vô dụng thì hắn có đến hơn một trăm bình chứa đầy Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch.
Lúc này hai nàng cũng đã đình chỉ tu luyện. Các nàng sau khi phục dụng Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch thì thân thể của hai nàng đã được tẩy kinh tủy phạt khiến tốc độ vận chuyển linh lực trong cơ thể hai nàng cơ hồ nhanh hơn gấp đôi.
Đây chính là chỗ tốt khi tẩy kinh tủy phạt.
Thiên phú tu luyện của hai nàng được xem là yêu nghiệt ở ngoại vực, giờ tố chất thân thể các nàng được đề cao một đoạn, tốc độ tu luyện hiện giờ của hai nàng ít người ở ngoại vực có thể so sánh kịp.
Sau khi tỉnh lại từ trong tu luyện thì các nàng phát hiện Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch trong hàn đàm đã biến mất, các nàng biết cái này chắc chắn là do Lý Hàn động tay động chân nhưng các nàng không quan tâm lắm. Không nói tới Lý Hàn là nam nhân của hai nàng mặc dù Lãnh Băng Băng chưa thừa nhận điều đó, Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch chỉ có tác dụng tốt nhất khi lần đầu phục dụng, những lần sau thì tác dụng của nó giảm hẳn nên các nàng không quá chú ý số Vạn Niên Thạch Nhũ Dịch còn lại.
Thấy hai nàng đã tỉnh lại, Lý Hàn liền nhìn xung quanh thấy không có thứ gì tốt nữa nên hắn liền để cho Tử Giao Long Khâu mang bọn hắn rời khỏi động phủ.
Sau khi trở lại Dược Viên, ba người Lý Hàn liền chuẩn bị đi tìm những người còn lại Thập Linh Tông. Nhưng ngay khi bọn hắn chuẩn bị xuất phát thì từng đợt tiếng linh kỹ oanh tạc lại từ đằng xa truyền đến.
Cả ba nhìn nhau rồi gật đầu, lập tức hướng theo nơi phát ra tiếng động mà đi tới.
Mặc dù không biết có phải người của Thập Linh Tông không vì trong bí cảnh này còn có người của các tông môn khác cũng đang tìm kiếm những vật có giá trị nhưng đề phòng vẫn hơn, nếu là người của Thập Linh Tông thì bọn hắn có thể ra tay cứu giúp, nếu không phải thì bọn hắn có thể nhân cơ hội ngư ông đắc lợi, vẹn cả đôi đường.
Rất nhanh, cả ba đã đến nơi phát ra những tiếng động lúc nãy. Khi tới nơi thì bọn hắn lập tức phát hiện Hoàng Phong đang bị một vài người truy đuổi, trên người hắn lúc này có rất nhiều vết thương đang chảy máu, tình trạng có thể nói là rất nguy kịch.
Ở trong tông môn bằng hữu của Lý Hàn không nhiều lắm, Hoàng Phong lại vừa hay là một người trong số đó nên khi Lý Hàn thấy Hoàng Phong bị người khác truy sát thì hắn sao có thể nén giận và khoanh tay đứng nhìn được.
Thân hình hắn lóe lên đã xuất hiện bên cạnh Hoàng Phong, Hoàng Phong sau khi dùng đại chiêu bức lui đám người kia thì lúc này hắn đang chống vũ khí xuống đất thở dốc, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm mấy người phía trước thì đột nhiên hắn cảm thấy có người xuất hiện bên cạnh hắn, hắn không hoảng hốt mà bình tĩnh chém ngang thanh đao trên tay mình nhằm buộc đối phương phải tránh né, để hắn có thời gian suy tính bước tiếp theo.
Nhưng kế hoạch của hắn thất bại vì thanh đao của hắn bị người đó vững vàng bắt lấy, điều này khiến hắn trở nên tuyệt vọng vì hắn biết đối phương là một người có thực lực mạnh hơn hắn rất nhiều nhưng một giây tiếp theo thì hắn liền được trải nghiệm cái cảm giác đang dưới địa nguc thì đột ngột được bay lên thiên đường vì khi này, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên:
– Hoàng sư huynh, bình tĩnh đi, là ta!
Nghe thấy giọng nói này, Hoàng Phong kích động nhìn qua thì quả nhiên người tới là Lý Hàn, điều này khiến hắn thả lỏng không thôi vì hắn biết Lý Hàn có một đầu linh thú ngũ giai, những người trước mặt tuyệt đối không phải đối thủ của nó nên một mạng này của hắn đã được cứu rồi.
Lý Hàn nhìn tình trạng trên người Hoang Phong còn nguy kịch hơn hắn nghĩ nhiều, điều này khiến hắn tức giận không thôi.
Thấy Lý Hàn ra tay cứu giúp Hoàng Phong, đám người phía trước hiện lên hưng phấn không thôi, không sai, không phải là tức giận, lo lắng hay một cảm xúc khác mà là hưng phấn. Điều này khiến Lý Hàn khó hiểu không thôi, thông thường thứ cảm xúc đó không nên xuất hiện trên mặt những người này mới đúng. Đúng lúc này, một tên trong đám người phía trước vui vẻ nói:
– Thật tốt quá, lại lòi ra thêm một tên tạp chủng của Thập Linh Tông nữa, phần thưởng của chúng ta sẽ lớn lắm đây.
Mấy tên kia nghe vậy thì hưng phấn trên mặt bọn chúng càng thêm nồng đậm, còn Lý Hàn lại càng thêm khó hiểu nhưng hắn buộc tạm để chuyện này qua một bên, cứu Hoàng Phong trước mới là chuyện chính. Đương nhiên bây giờ hắn không có thời gian chăm lo những tên này nên hắn liền triệu hồi ra Kim Sắc Lang Vương và Kim Linh Ưng rồi thản nhiên nói:
– Tiểu Kim, tiểu Ưng, hai ngươi lâu rồi chưa mặn rồi, hôm nay ta cho phép hai ngươi ăn người.
Kim Sắc Lang Vương nghe vậy thì vô cùng sảng khoái, nó ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng “NGAO… OOO”, còn Kim Linh Ưng cũng vui vẻ phát ra tiếng Ưng kiếu rồi cả hai lập tức vọt tới đám người phía trước.
Đám người phía trước đang vui vẻ vì sự xuất hiện của Lý Hàn thì đột nhiên xuất hiện hai đầu linh thú vô cùng khủng bố, điều này khiến nguyên cả đám bị dọa đến hồn phi phách tán.
Hai đầu linh thú này đều từ ngũ giai trung kỳ trở lên, đã có thể sánh với võ giả Địa giai trung thừa cảnh bên nhân loại rồi, thực lực bọn hắn ngay cả Địa giai tiểu thừa cảnh cũng không thể vào mắt thì đừng nói đến hai đầu linh thú này a!
Tất cả mọi người liền không chút do dự tản ra bốn phương tám hướng.
Thế nhưng mà, Kim Sắc Lang Vương và Kim Linh Ưng thật vất vả mới có thể đi ra thông khí một lần sao có thể cho bọn chúng chạy được.
Kim Sắc Lang Vương và Kim Linh Ưng thân thể giống như tia chớp, một lần lại một lần đánh tới những người đang chạy trốn.
Nguyên một đám võ giả trẻ tuổi đã trở thành đồ ăn trong miệng chúng nó.
Những người này đều bị dọa cho kêu thảm thiết liên tục.
Lý Hàn không quan tâm đến những tiếng hét rồi kia mà hắn lấy ra Liệu Thương Đan cho Hoàng Phong ăn vào, sau đó hắn truyền linh lực vào người Hoàng Phong để hấp thu dược lực nhanh hơn. Lúc này hai nàng mới kịp đến nơi, nhìn cảnh Kim Sắc Lang Vương và Kim Linh Ưng chém giết ở đằng xa mà kinh ngạc không thôi. Vì không ngờ Lý Hàn lại có thể thu phục một đầu Kim Ưng mỹ lệ như vậy nhưng nghĩ đến ngay cả Tử Giao Long Khâu cũng bị dễ dàng thuần phục thì sự kinh ngạc trong lòng hai nàng liền giảm đi ít nhiều.
Lúc Lý Hàn thu tay lại thì tình hình nguy kịch của Hoàng Phong đã giảm bớt, mặc dù hắn chưa hoàn toàn khôi phục nhưng ít ra không còn nguy hiểm như lúc đầu nữa.
Hoàng Phong mở mắt ra rồi nói:
– Lý sư đệ, cảm ơn ngươi.
Lý Hàn lắc nhẹ đầu, nói:
– Hoàng sư huynh, không cần cảm ơn. Đúng rồi, sao huynh lại bị những người kia truy sát và bị thương nặng như vậy?
Hoàng Phong nghe vậy thì tức tối nói:
– Tất cả đều do lũ chó đẻ ngũ tông gây ra.
Ba người nghe Hoàng Phong nói vậy thì nhíu mày nhìn nhau, tất cả đều thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương. Lý Hồng Vân tiến lên nói:
– Hoàng sư huynh, huynh có thể nói rõ mọi chuyện được không?
Hoang Phong nghe vậy thì gật đầu, hắn hít sâu một hơi rồi bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện.
Vài ngày trước, người của ngũ đại tông môn tập hợp tất cả những người còn sống trong bí cảnh với lý do hợp sức phá cấm chế chủ điện, nơi được đồn thổi rằng có cất giữ công pháp trấn tông của Thanh Thiên Tông. Điều này khiến tất cả mọi người đều nổi lòng tham, bất kể là vì tông môn hay vì tương lai của mình, nhất định phải ở chỗ này liều mạng một phen, nếu có thể chiếm được quyển công pháp đó thì tương lai của bọn hắn sẽ vô cùng rộng mở.
Nhưng không ngờ tất cả mọi người đều đã rơi vào cái khốn cục do ngũ đại tông môn bày ra, mục đích chính là giết hết một đời tuổi trẻ của các tông, khiến căn cơ tương lai của các tông sẽ xuất hiện dao động, như vậy trong tương lai không có một tông phái nào có thể de dọa vị trí của bọn họ.
Vì vậy ngay khi tất cả những người còn sống tập hợp lại thì người của ngũ đại tông môn lập tức quay ngược mũi giáo về phía họ, trận chiến có thể nói là hết sức ác liệt nhưng thực lực của ngũ đại tông môn hơn xa những tông môn còn lại nên thế cục từng bước nghiêng dần về phía họ. Xích Diễm Hổ, phải tự bạo thú đan để cho Hoàng Phong cơ hội chạy trốn.
Điều này khiến Hoàng Phong đau lòng không thôi, hắn sớm đã xem Xích Diễm Hổ là một người bạn tri kỷ, nay nó vì hắn mà chết khiến hắn gần như nổi điên muốn giết sạch đám tạp chủng ngũ đại tông môn kia nhưng hắn biết nếu lưu lại thì sự hy sinh của Xích Diễm Hổ sẽ trở nên vô ích nên hắn đành cắn răng bỏ chạy, sau này có cơ hội sẽ thay Xích Diễm Hổ trả thù.
Mặc dù vậy, ngũ đại tông môn cũng không buông tha cho hắn mà phái vài người đuổi theo truy sát hắn, sau đó mọi chuyện như thế nào thì ba người Lý Hàn cũng biết.
Kể đến đây thì Hoàng Phong hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó hắn dùng vẻ mặt tràn đầy tức giận nói ra một thông tin khiến cả ba người sửng sốt vô cùng.
– Điều đáng hận nhất chính là trong nội bộ tông ta có gián điệp, không những một mà có đến tận hai người. Các ngươi có biết là ai không?
Không đợi ba người Lãnh Băng Băng trả lời, Hoàng Phong đã nói tiếp:
– Hai người đó không ai xa lạ mà chính là Mạnh Tử Hùng và Chư Như Thường, bọn chúng một người thuộc về Bách Thiên Tông, một người thuộc về Hà Minh Tông.
Nghe thấy điều này thì Lãnh Băng Băng còn bình tĩnh một chút nhưng hai người Lý Hàn và Lý Hồng Vân thì kinh ngạc và kiếp sợ không thôi. Bọn họ không nhờ hai vị đệ tử mà Lê Thái Bảo vô cùng kỳ vọng lại là phản đồ, nếu để cho Lê Thái Bảo, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì khi đã nuôi ong tay áo.
Sau khi kiếp sợ qua đi, trong lòng Lý Hàn tràn đầy sát ý, trên đời này thì hắn ghét nhất những kẻ phản bội mà những tên này lại phản bội sư phụ và sư nương mà hắn kinh trọng nên hắn nhất định sẽ cho bọn chúng trả giá đắt.
Sau khi hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện, Lý Hàn cùng với hai nàng dìu Hoàng Phong đi tìm chỗ dưỡng thương, sau đó hắn sẽ bắt đầu báo thù cho các đệ tử của tông môn, nếu có thể thì hắn sẽ cố bắt sống hai tên phản đồ kia về Thập Linh Tông, để cho sự phụ Lê Thái Bảo tự mình xử lý chúng.