Phần 342
Bên trong hang động…
Nơi này rộng rãi vô cùng, vậy mà ngoài trừ đá và đá ra không còn bất kỳ thứ gì khác.
Cũng phải thôi, thử hỏi một lãnh thổ của Linh Thú Ngũ Giai sơ kỳ thì ai dám xâm phạm? Càng đừng nói đến đám dơi hay chuột bọ các loại, chỉ với khí thế của Ngũ giai đã khiến chúng nó sống không nổi rồi.
Vì lẽ đó mà Lý Hàn và Lãnh Băng Băng một đường đi tới, mặc dù bên trong tối đen nhưng với tu vi Linh Thiên Cảnh, điều đó quả thật không là vấn đề gì quá lớn.
Càng vào sâu bên trong, mùi thơm của Linh Dược cũng ngày một nồng hơn.
Rống rống…
Càng vào sâu, âm thanh rống to càng vang vọng, nhưng kỳ quái là con linh thú này chỉ lên tiếng uy hiếp mà không có ý định ra ngoài tấn công kẻ thù xâm nhập.
Rõ ràng là nó muốn canh chừng sát bên cạnh gốc linh dược kia, không có ý định rời khỏi dù chỉ một chút.
– Không biết loại linh dược gì có sức hấp dẫn lớn như vậy?
Lãnh Băng Băng càng thêm tò mò lẩm bẩm.
– Không biết nữa nhưng ta nghĩ linh thảo này có thể gia tăng thực lực.
Lý Hàn nói ra suy nghĩ của mình, Lãnh Băng Băng nghe vậy liền nhẹ gật đầu đồng ý với suy nghĩ của hắn.
Rốt cuộc, trước mặt hai người xuất hiện một lối ra. Lý Hàn thấy vậy liền thận trọng tiến tới, mặc dù hắn có khả năng đối phó với ngũ giai linh thú nhưng cũng phải cẩn thận hết sức mới được.
Sau khi hai người đi vào thì khung cảnh trước mặt liền hiện rõ trong mắt hai người. Đó là một nham động khá rộng rãi và tận sâu trong nham động có một đài cao, bên trên nằm úp sấp một con linh thú dài hơn một mét, hình dạng như cẩu, toàn thân đỏ đậm, nhưng trên đầu lại mọc một chiếc sừng, thực lực đã đạt tới gần Địa giai nhị trọng thiên. Trên đầu con linh thú này có rất nhiều mắt, đếm một chút, vừa vặn chín mắt, lúc này đang giương chín mắt trần đầy tức giận nhìn chằm chằm hai người.
Đầu linh thú này là Cửu Mục Yêu Lang!
Mà ở bên cạnh nó có một gốc linh dược toàn thân trong suốt đang trưởng thành, trên đỉnh kết xuất chín quả cây thất thải quang mang, nhìn qua như một con rồng, quả cây có bảy điểm thất thải nhô lên nhìn qua thật giống như khảm trân châu khiến nó vô cùng xinh đẹp.
– Hoàng Long Quả!
Hai người thấy được linh quả này liên không nhịn được kinh hô lên. Hoàng Long Qủa là ngũ giai cao cấp linh thảo, không cần luyện chế, trực tiếp ăn vào liền có thể để võ giả dưới Linh Sơn Cảnh rèn luyện gân cốt, tăng cao tiềm năng thân thể. Mặc dù linh quả này quả không thể trực tiếp tăng cao tu vi, lại có thể từ trên căn bản thay đổi thể chất của một người, điều này mới là điều quý giá.
Mặt khác, Hoàng Long Quả còn có thể luyện chế Quy Linh Đan. Có thể nện vững chắc cảnh giới của võ giả dưới Linh Sơn Cảnh, cái này rất thực dụng.
Lý Hàn nhìn một cái liền biết vì sao đầu linh thú này lại không ăn Hoàng Long Qủa kia. Bởi vì nó đang là Địa giai nhị trọng thiên, có lẽ nó muốn chờ tới khi nó đột phá lên Địa giai tam trọng thiên thì nó mới ăn Hoàng Long Quả, một lần nhảy đến Ngũ giai trung kỳ.
Loại cơ hội tăng thể chất lên này, đúng là ở cảnh giới càng cao sử dụng càng tốt. Trong nháy mắt đột phá hấp thu dược lực, phối hợp thân thể biến hóa long trời lở đất, như vậy hiệu quả có thể gấp đôi.
Linh thú vốn có trí tuệ, còn có truyền thừa ở trong huyết mạch. Bởi vậy tuy không biết luyện đan, nhưng trên vấn đề sử dụng linh dược lại vượt qua nhân loại rất nhiều. Vì xưa nay chúng nó đều ăn sống linh thảo.
– Cô lui ra phía sau đi, con linh thú này để cho ta.
Lý Hàn nhìn Lãnh Băng Băng cười nói.
Lãnh Băng Băng nghe vậy liên gật đầu, nàng biết thực lực của bản thân quá kém nên nếu tham gia vào thì sẽ gây thêm gánh năng cho Lý Hàn vì vậy nàng liên ngoan ngoãn lùi ra phía sau, đồng thời rút vũ khí ra, đề phòng tình huống hắn cần nàng hỗ trợ.
Lý Hàn thấy nàng đã lùi lại thì hắn liền hít sâu một hơi, linh lực toàn thân liền được vận chuyển đến cực hạn. Hắn muốn thử xem với thực lực hiện giờ của bản thân, nếu không dùng đến Nhân Vương Biến và dị hỏa thì có đủ khả năng để chống lại Địa giai hay không?
Đột nhiên có một đạo hồ quang từ trong mắt nó lóe ra, bắn nhanh về phía Lý Hàn.
Điện quang nhanh bao nhiêu?
Lý Hàn Hàn vội tung quyền chống đỡ, Oanh, điện quang tập kích đến, Lý Hàn rên lên một tiếng, hắn chỉ cảm thấy tay phải tê rần. Cổ tay của hắn bị đánh nứt ra, máu tươi tuôn ra.
Mẹ nó, hiện tại hắn tu thành để nhị biến của Hỗn Độn Luyện Thể Quyết, lực phòng ngự kinh người cỡ nào, nhưng dưới một đòn liền bị thương!
Không hổ là sức mạnh của lôi điện, linh lực bá đạo nhất trong thiên địa. Hơn nữa, tu vi của đầu linh thú này còn cao hơn hắn một đoạn dài, hắn muốn chém giết, nói dễ vậy sao? Có điều, nếu có thể chém giết được đầu linh thú này thì sẽ cũng cố vững chắc cơ sở của hắn, để hắn xung kích Linh Địa Cảnh.
– Bất kể như thế nào, cũng phải thử một chút. Ta có Âm Dương Tháp, đánh không lại thì trốn.
Lý Hàn Hàn rất vô lại thầm nghĩ.
Nhưng chỉ cần có cơ hội, dù cho bị thương đầy rẫy, hắn cũng sẽ không chạy vào Âm Dương tháp. Hắn tuyệt đối không thể bởi vì có Âm Dương tháp Tháp mà mất đi tinh thần mạo hiểm. Ngược lại, cái này sẽ chỉ làm hắn càng thêm lớn mật.
Tư!
Cửu Nhãn Yêu Lang đánh tới một tia hồ quang, Lý Hàn liền lấy ra kiếm khí nghênh về phía hồ quang…
Đùng!
Hồ quang đánh tới nhưng bị Lý Hàn dùng kiếm khí đánh tan, hình thành một bạch cầu chói mắt, có thể làm người khác mù lòa.
Mặc dù cánh tay phải vẫn hơi tê rần nhưng nhờ có kiếm khí trên tay, Lý Hàn dễ dàng đánh tan hồ quang của con linh thú này.
– Ngao!
Con Yêu Lang này lập tức đánh tới, vung vuốt phải ra. Lý Hàn thấy vậy liền thi triển Thủy Ảnh kiếm pháp, dùng để đối phó với con sói này.
Phốc!
Yêu Lang chụp tới, ánh kiếm tan vỡ. Lý Hàn bị một móng vuốt đập bay ra ngoài. Quần áo ở vai trái bị xé nát, lưu lại một vết thương rất sâu, máu tươi róc rách. Mà móng vuốt của Yêu Lang cũng bị Lý Hàn chém ra một lỗ hổng, máu tươi phân tán.
Dù sao chiêu thức Lý Hàn dùng cũng là Huyền cấp nên uy lực cũng cường đại vô cùng, nên mặc dù là linh thú Địa giai nhưng khi bị dính phải thì Yêu Lang cũng phải trả giá một hai.
Bị con kiếm hôi như Lý Hàn đã thương khiến Yêu Lang trở nên cuồng bạo và khát máu hơn, hai trảo mang theo vô tận sát cơ lao về Lý Hàn.
– Hừ!
Lý Hàn hừ lạnh một tiếng, đối phương công kích của linh thú ngũ giai lại không sợ hãi chút nào, kiếm khí trong tay ù ù rung động, lấy thế công như có thể đàn áp thiên quân vạn mã, lấy sức một người trấn thủ bát phương…
ẦM ẦM ẦM…
Kiếm khí trên tay Lý Hàn không ngừng va đập vào móng vuốt dữ tợn của Cửu Nhãn Yêu Lang, lực lượng khủng bố khiến đất đá trên nham động rơi xuống không ngừng.
Lãnh Băng Băng đứng ở phía sau nhìn một màn này thì trong mắt nàng liền bắn ra dị thải liên tục, tim nàng lại bắt đầu điên cuồng đập nhanh. Lấy thực lực của một Linh Thiên Cảnh có thể chống đỡ được linh thú Địa giai lâu như vậy, điều này sao có thể không khiến nàng khâm phục, khiến nàng bị hấp dẫn cho được.
Lúc này, trận chiến của một người một thú càng trở nên căm go.
Lý Hàn bị vô số trảo của đầu Yêu Lang này đánh trúng khiến trên thân có nhiều thương đang chảy máu không ngừng nhưng Linh kỹ Huyền cấp uy lực cỡ nào, bị hắn đụng một cái, Cửu Nhãn Yêu Lang cũng sẽ chảy máu.
Trên lý thuyết mà nói, một người một lang bị thương căn bản không cùng một cấp độ. Chơi hao tổn tuyệt đối là Lý Hàn trọng thương chết trước.
Nhưng nên nhớ rằng Lý Hàn là linh giả nhiều thuộc tính, tay phải hóa quyền thành chưởng, lập tức vận dụng linh kỹ Vạn Mộc Chi Xuân ở miệng vết thương của mình vỗ lên một cái, mặc dù Vạn Mộc Chi Xuân không thể khiến vết thương kép lại ngay lập tức nhưng vẫn có tác dụng lớn, thương thế trên người hắn không ngừng được hồi phục. Còn Yêu Lang chỉ là linh thú nên thân thể vẫn đang chảy máu, tuy không nhiều, nhưng chỉ cần kéo dài, chảy máu như thế nhất định sẽ nguy hiểm.
Đánh đánh tầm đó, Cửu Nhãn Yêu Lang cũng ý thức được điểm ấy. Nhất thời nó trở nên cuồng bạo lên, công kích càng thêm mãnh liệt, muốn kích sát Lý Hàn.
– Muốn giết ta, nằm mơ đi!
Lý Hàn cười lạnh nói.
Trong ánh mắt của Cửu Nhãn Yêu Lang không khỏi lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ. Tu vi với ngũ giai, linh trí của nó đã ngang băng nhân loại nên nó nghe hiểu được Lý Hàn đang nói gì, mà điều này làm cho nó vô cùng phẫn nộ.
Dám xem thường nó, Đi chết đi!
Trong ánh mắt của nó lướt qua một đạo hung mang, da lông toàn thân dựng đứng lên. Tư… Chín con mắt đồng thời phát ra tia điện.
– Phóng đại chiêu!
Lý Hàn thấy vậy liền rùng mình. Chín tia điện đồng thời đánh tới từ các phương hướng khác nhau, khóa kín hết thảy con đường bỏ chạy của hắn. Hơn nữa, hắn nhiều nhất chỉ có thể chặn hai tia điện.
Đây chính là đại chiêu của linh thú Linh Địa Cảnh, nào có dễ chặn!
– Không nên chặn, chỉ có thể né.
Chờ tia điện tập kích tới, Lý Hàn liền tiến vào Âm Dương Tháp, sau đó lập tức đi ra. Một vào một ra nhanh đến mức khiến người ta hầu như không cách nào cảm giác, nhưng tia điện đã lướt qua người hắn.
Hắn khẽ mỉm cười. Tuy cái này không vẻ vang gì, nhưng hắn cũng không muốn bị điện giật chết nha. Lại nói, tu vi của hắn và Cửu Nhãn Yêu Lang chênh lệch nhiều như vậy, chính diện liều mạng mới là không công bằng với hắn.
Yêu Lang lộ ra vẻ nghi hoặc. Vì sao nhân loại này tránh thoát đại chiêu của nó? Đây là sự tình tuyệt đối không thể. Nó đã tính toán tốc độ, năng lực vận kiếm của Lý Hàn rất chính xác, chuyện này làm sao cũng không thể phát sinh nha!
Nếu như nó có thể mở miệng nói chuyện, vậy hiện tại nhất định đã hỏi Lý Hàn.
– Tiểu lang, ngươi là tuyệt đối không thể biết, vẫn ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi.
Lý Hàn cười to. Âm Dương Tháp mới là lá bài tẩy chân chính của hắn.
Da lông của Cửu Nhãn Yêu Lang lại dựng lên. Đùng đùng đùng đùng… Chín tia điện lại bắn ra.
Lý Hàn Hàn chơi lại chiêu cũ. Một vào một ra, ung dung tránh thoát đại chiêu của Yêu Lang.
Trên mặt hắn lộ ra nét mừng. Đại chiêu như vậy dùng càng nhiều, gánh nặng của Cửu Nhãn Yêu Lang sẽ càng lớn. Đến lúc đó thì hắn chỉ cần dùng Diệt Nhân kiếm pháp, chung kết của cuộc chiến này sẽ được định đoạt.
Có điều, Cửu Nhãn Yêu Lang thân là ngũ giai linh thú, tự nhiên sẽ không ngu ngốc. Thấy đại chiêu vô dụng, nó không dùng nữa, mà tiếp tục triền đấu với Lý Hàn. Nhưng đánh nhau tầm đó, thế công của nó yếu đi rất nhiều. Không phải thân thể nó chịu không được, mà là nó mất kiên trì.
Làm linh thú nên nó cuồng bạo, thị huyết, kiêu ngạo. Nhưng kèm theo đó cũng thiếu hụt kiên trì. Đánh lâu không dứt, hơn nữa mình còn bị thương nặng để nó sinh ý thối lui.
Lý Hàn không khỏi cau mày, tự nhiên cũng nhận ra điều ấy.
Hắn chỉ có thể cắn răng. Nhất định phải dùng đại chiêu, nếu không con Yêu Lang này sẽ nuốt Hoàng Long Qủa, nếu điều đó xảy ra thì công sức nãy giờ của hắn chẳng phải vô nghĩa hay sao.
Lý Hàn lập tức thi triển Lưu Tinh Thiên Quang Bộ, xuất hiện phía sau Cửu Nhãn Yêu Lang.
Diệt Nhân Kiếm Pháp!
Thức thứ nhất, thức thứ hai… Ngũ thức hợp nhất!
Thiên địa nổ vang, kiếm quang như điện!
Chết cho ta!
Phập!
Một kiếm chém xuống, cả cái đầu của Cửu Nhãn Yêu Lang bị chém văng, máu tươi điên cuồng phun ra như máy bơm nước.
Lý Hàn thở hồng hộc, đặt mông ngồi xuống đất, trận chiến này tiêu hao không ít thể lực của hắn.
Lãnh Băng Băng thấy trận chiến kết thúc thì nàng liền đi đến bên Lý Hàn, quan tâm nói:
– Ngươi không sao chứ? Nhanh chóng lấy đan dược ăn vào đi, để ta hộ pháp cho ngươi.
Lý Hàn khoát tay không sao, tính kêu nàng nhanh chóng thu Thần Long Qủa lại để tránh đêm dài lắm mộng.
Bạch, Bạch…
Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên có tiếng vỗ tay từ bên ngoài truyền vào trong, điều này khiến tinh thần vừa mới thả lỏng của hai người liền trở nên cảnh giác…