Phần 340
Trong khi Lý Hàn đang cật lực phá giải cấm chế để lấy linh khí thì Lý Hồng Vân đang cùng với vài người khác tranh đoạt Huyền Sương Chi, ngũ phẩm linh thảo ở giữa hồ băng. Linh thảo này có thể luyện chế ra Huyền Tục Đan, đó là đan dược trị thương đỉnh cấp, cho dù là cường giả Linh Sơn Cảnh bị thương nặng thì đan dược này cũng có hiệu quả rõ rệt. Chỉ cần không phải gãy chi tàn thể, đan dược chữa thương này có thể làm cho linh giả ở thời gian cực ngắn thương thế khép lại. Hơn nữa Huyền Sương Chi còn có một cái đặc tính trọng yêu hơn, đó chính là không cần luyện chế thành Huyền Tục đan thì nó cũng có hiệu quả trị liệu rất tốt.
Điểm này đối với tất cả linh giả mà nói, đều là một điểm trọng yếu nhất, bởi vì đại bộ phận người cũng không biết luyện đan nên nhiều người đỏ mắt với Huyền Sương Chi.
Ngay khi Huyền Sương Chi thành thục, một mùi hương nồng nặc từ nó phát ra ngoài.
Lý Hồng Vân cơ hồ là ở trước tiên liền xông ra ngoài, bất quá nàng nhanh, người khác cũng không chậm.
Đúng lúc này, tất cả mọi người đem người bên cạnh mình gạt bỏ, giảm bớt người cạnh tranh. Vài tên thực lực yếu lập tức bị đánh bay xuống hồ, mặc dù nước hồ lạnh lẽo vô cùng, có thể khiến một người bình thương rơi vào lập tức đóng băng mà chết nhưng đối với linh giả thì nhiêu đây chẳng thấm vào đầu, bọn họ liền chuẩn bay lên tiếp tục tranh đoạt Huyền Sương Chi nhưng vào lúc này, mặt nước hiện lên vài đạo sóng nước, những tên trong hồ lấy thời gian cực ngắn biến mất trong hồ băng, chỉ để lại vài đạo huyết hoa, ngoài ra không còn gì cả.
Một phần linh giả thấy vậy liền cảm thấy da đầu tê rần, lập tức giảm bớt tốc độ. Tranh đoạt Huyền Sương Chi nếu chậm đã không có phần, bây giờ lại còn có người thả chậm tốc độ, như vậy càng không có hy vọng đoạt Huyền Sương Chi.
Khoảng cách chỉ có vài trăm thước, căn bản là không mất bao nhiêu thời gian, Lý Hồng Vân đến thứ nhất, nàng vừa mới cúi người xuống muốn bắt lấy Huyền Sương Chi thì một đạo bọt nước từ giữa hồ băng lao ra. Nàng hiển nhiên sớm có phòng bị, giơ tay lên đã tế xuất ra một đạo trường kiếm, nhắm ngay đạo bọt nước mà đâm tới. Ngay sau đó, nàng đồng thời đưa tay ở phía sau chộp tới vài bụi Huyền Sương Chi.
Ngao!
Một tiếng kêu thảm thiết truyền tới, tiếp theo đó một đồ vật liền rơi xuống nước, sau đó là một vệt máu tươi cấp tốc lan xa.
Lý Hồng Vân liên tục bắt lấy 4 gốc Huyền Sương Chi rồi nàng nhanh chóng xoay người rời đi. Nơi này có 9 gốc Huyền Sương Chi nên mặc dù nàng đã hái đi bốn gốc nhưng những người khác không đuổi theo nàng để đoạt lại mà nhanh chóng đoạt lấy những gốc Huyền Sương Chi còn lại rồi chạy mất.
Mang theo 4 gốc cây Huyền Sương Chi, Lý Hồng Vân dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện bên bờ. Nhưng nàng chưa kịp chạy thì lập tức bị hai gã Linh Thiên lục trọng thiên và Linh Thiên thất trọng thiên cản lại.
– Đem Huyền Sương Chi ngươi lấy được lưu lại, mới có thể đi.
Một gã thấp nhỏ có thực lực Linh Thiên lục trọng thiên dùng ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm Lý Hồng Vân, trầm giọng nói.
– Huyền Sương Chi là do các ngươi trồng?
Lý Hồng Vân nghe vậy liền tức giận, không nhịn được mở miệng trêu tức nói.
– Không phải, nhưng ngươi chỉ là Linh Thiên lục trọng thiên liên lấy đi 4 gốc Huyền Sương Chi, bộ ngươi không cảm thấy bản thân quá tham hay sao? Muốn sông thêm vài giờ thì mau giao Huyền Sương Chi ra.
Linh Thiên Cảnh thất trọng thiên lớn lối nói.
Lý Hồng Vân biết nói nhiều vô ích, thanh kiếm tam giai có tên Thiên Thủy Kiếm trong tay nàng liền chém ra ngoài một đạo kiếm khí, nhắm ngay tên Linh Thiên Cảnh thất trọng thiên kia. Chiêu thức này có tên là Nộ Sóng Triều Hải, là chiêu thứ nhất Băng Dương Kiếm Pháp, là bộ kiếm pháp có trong bộ công pháp mà Lý Hàn đưa cho nàng tu luyện.
Nàng đã tu thành chiêu thứ nhất của bộ kiếm pháp này từ lâu nhưng chưa bao giờ sử dụng nên nàng muốn nhân cơ hội này tìm người thử xem bộ kiếm pháp này, bây giờ có người đưa tới cửa, nàng không có nửa điểm do dựa liền ra chiêu.
Lý Hồng Vân chỉ chém ra một đạo kiếm chiêu nhưng người xung quanh lại cảm thấy một mảnh không gian này đều bị một cơn sóng tràn đầy tức giận bao lấy, nồng nặc sát khí nhanh chóng bao phủ toàn bộ không gian khiến cho những người muốn hôi của liền cảm thấy kinh hãi vì mặc dù bọn hắn không phải là người hứng chịu chiêu này nhưng bọn hắn đều cảm thấy sự hiện diện của cái chết nên bọn hắn lập tức quay đầu bỏ chạy.
Những người đứng xung quanh đã cảm thấy như thế thì Linh Thiên thất trọng thiên đứng mũi chịu sào kia thì càng kinh hãi hơn, lúc này hắn mới hiểu rằng bản thân đã chọc phải kẻ không nên dây vào. Lúc này hắn biết muốn cầu xin tha thứ đã không kịp nên hắn chỉ có thể vội vàng tế ra trước bản thân một tấm thuẫn tròn.
Đáng tiếc là lá chắn hình tròn vẫn chưa có hoàn toàn kích phát, đã bị đạo kiếm chiêu này đánh vào.
Ckắc!
Một tiếng nổ vang chói tai liền vang lên, tấm thuẫn của tên kia còn chưa kịp kích phát thì đã bị Lý Hồng Vân trực tiếp chém thành hai khúc, một đạo huyết vụ phun ra, tên Linh Thiên Cảnh kia ngay cả phát ra tiếng kêu cũng không kịp, lập tức bị chém làm đôi khiến máu tươi và nội tạng rơi đầy trên đất. Không những vậy, hai tên Linh Thiên lục trọng thiên ở gần đó cũng bị kiếm chiêu này ảnh hưởng, bị đánh văng đi, trên không trung phun ra vài đạo máu tươi rồi phác thông một cái, rớt ở trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Điều này làm những người còn đứng lại càng thêm kinh hãi, dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn chằm chằm Lý Hồng Vân, chỉ là bị uy lực kiếm chiêu đó ảnh hương mà đã bị thương nặng như vậy. Đây rốt cuộc là ai mà có thể kinh khủng như thế?
Lý Hồng Vân mặc kệ ánh mắt của người khác mà tiến tới, nhặt nhẫn trữ vật của tên Linh Thiên Cảnh đã chết kia rồi nàng rời đi.
Lúc này không có ai dám đuổi theo Lý Hồng Vân nữa cả, tất cả đều hướng những hướng khác Lý Hồng Vân mà chạy đi.
Tâm tình của nàng vây giờ tốt vô cùng, chiêu thứ nhất của Băng Dương Kiếm Pháp dĩ nhiên đáng sợ như vậy, cơ hồ diệt sát Linh Thiên đại thừa cảnh trong chớp mắt. Mặc dù nàng biết tên kia không để nàng vào mắt, bị nàng đánh trở tay không kịp nhưng nàng tin tưởng, cho dù tên dốc toàn lực đấu với nàng thì nàng muốn diệt hắn cũng dễ như ăn kẹo.
Không biết Lý Hàn sau khi biết được sư lợi hại của nàng thì không biết hắn có khen ngợi nàng không?
Nàng vui vẻ thầm nghĩ trong lòng, sau đó hướng về một hướng rồi nhanh chóng chạy đi…