Phần 32
Đại trưởng lão lại tuyên bố ban thưởng cho Lý Khuông, phần thưởng của hắn cơ bản cũng giống như Lý Việt nhưng mọi thứ giảm bớt đi một phần và hắn cũng được gia tộc thưởng cho một thanh kiếm nhị giai. Kế tiếp là Lý Đại Nhi, nàng cũng được ban thưởng giống như Lý Khuông và cũng được thưởng môt thanh nhị giai kiếm khí. Từ top 4 đến top 8 thì mọi người đều được ban thưởng giống như Lý Đại Nhi nhưng mọi thứ sẽ giảm bớt một phần và cũng không được ban thưởng vũ khí. Đến lượt Lý Hàn thì hắn được thưởng một bình Hồi Lộ Đan, một bình Dưỡng Khí Đan và một viên Tốc Linh Đan. Còn Lý Thiên thì được ban thưởng giống như Lý Hàn nhưng lại không được thưởng Tốc Linh Đan. Ban thưởng cho mười người xong thì Đại trưởng lão về lại chỗ ngồi của mình. Tộc trưởng Lý Chiến thấy mọi người đã nhận thưởng thì mới lên tiếng:
– Bây giờ các ngươi hãy trở về đi, tư liệu của các gia tộc trong trấn Vạn Liên sẽ do trưởng bối giao cho các ngươi. Hãy nhớ phải cố gắng tu luyện, không được tự mãn khiến cho thực lực bị sụt giảm.
Mười người cùng nhau cúi đầu cung kính chào tộc trưởng và bát trưởng lão rồi lần lượt thối lui. Lý Hàn về đến biệt viện thì hắn tự đi làm cơm để cho bốn người ăn, đại hội diễn ra nửa ngày nhưng bọn họ chẳng có một hạt cơm nào trong bụng khiến bốn người vô cùng đói bụng. Ngay khi vừa ăn cơm xong thì Tần Liên cũng vừa về, nàng giao cho Lý Hàn và hai tỷ tỷ của hắn một ngọc giản rồi nói:
– Bên trong là tư liệu tu luyện của các gia tộc ở trong trấn Vạn Liên này, các con hãy đem về phòng mà nghiên cứu cho kỹ.
Nhận lấy ngọc giản thì Lý Hàn chào Tần Liên một tiếng rồi quay về phòng mình, về đến phòng thì Lý Hàn cầm ngọc giản lên và dùng ý thức của mình để đọc tư liệu bên trong, trong lúc hắn đang đọc thì bên ngoài vang truyền tới một trận tiếng gõ cửa, tiếp theo vang lên thanh âm của mẫu thân hắn:
– Hàn nhi, phía ngoài có người tìm con.
Lý Hàn rất nghi hoặc, đi ra khỏi gian phòng hỏi:
– Nương, là ai tìm ta?
Hắn tìm kiếm trí nhớ, hắn căn bản không có bằng hữu nào ở thế giới này cả, thật sự nghĩ không ra người nào lại tìm đến hắn.
Tần Liên nói tiếp:
– Bên ngoài có một thiếu phụ và một đứa bé đến tìm ngươi.
– Thiếu phụ và đứa bé?
Lý Hàn đầu tiên là kinh ngạc một chút, tiếp theo hiện lên một nụ cười, trong lòng nghi ngờ:
– Chẳng lẽ là bọn họ?
Lý Hàn cùng Tần Liên đi đến trước đại môn Lý gia.
Chỉ thấy một thiếu phụ mặc đơn giản mộc mạc đang câu thúc đứng ở trước cửa, một tay khẩn trương nắm lấy bao quần áo còn tay kia thì nắm lấy tay của một tiểu cô nương đang ngó nghiêng nhìn dáo dác xung quanh. Hai người không phải là đôi mẹ con mà mấy ngày trước được Lý Hàn cứu ở chợ hay sao?
Hôm nay nàng đơn giản đem mái tóc đen như mực như thác buộc lên một chút, một khuôn mặt thanh lệ như hoa sen nở rộ lộ ra mấy phần đỏ bừng, lộ vẻ cực kỳ linh động kiều diễm, liễu mi, mắt hạnh, quỳnh tị, môi đỏ mọng phối hợp hoàn mỹ vô khuyết, bộ ngực cỡ E của nàng như muốn xé áo mà xông ra vậy, vòng eo nhỏ và dài kia dễ dàng nắm chặt, kiều đồn uyển chuyển, hai chân thon dài càng lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều, khiến người thích thú.
Nàng kia vừa thấy được Lý Hàn, lập tức buông tay tiểu cô nương ra mà quỳ xuống cung kính nói:
– Nô tỳ ra mắt thiếu gia.
Lý Hàn thấy vậy liền tiến lên phía trước mà đỡ thiếu phụ dậy rồi nói:
– Có gì vào trong nhà rồi nói.
Trở về trong biệt viện thì mọi người đến lương đình để nói chuyện. Tần Liên và Lý Hàn ngồi xuống, còn thiếu phụ kia lại không chịu ngồi xuống, chỉ là đứng thẳng ở bên cạnh Lý Hàn và nàng còn giữ tay nữ nhi của mình lại để nàng không làm loạn. Lý Hàn thấy vậy liền lên tiếng:
– Hai người ngồi xuống đi!
– Nô tỳ không dám!
Thiếu phụ kia khẽ mở miệng nói.
Lý Hàn hết chỗ nói, xem ra thiếu phụ này đã xem mình thành người hầu của hắn rồi.
– Cô tên là gì?
Lý Hàn hỏi.
– Nô tỳ tên là Tô Ánh Lan.
Nghe xong thì Lý Hàn quay qua hỏi tiểu nữ tử:
– Vậy nữ nhi của cô tên là gì?
– Muội tên là Lục Linh Nhi.
Không đợi Tô Ánh Lan trả lời thì tiểu cô nương đã nhanh nhảu trả lời trước. Lý Hàn nghe vậy liền lấy xoa đầu và nói:
– Tên của muội hay quá, Linh Nhi.
Nghe thấy Lý Hàn khen mình thì Lục Linh Nhi phát ra tiếng cười như tiếng chuông bạc làm lòng người thoải mái. Rồi Lý Hàn quay qua nói với Tô Ánh Lan:
– Ánh Lan cô nương, ngày đó ta ra tay tương trợ chỉ vì ta không thích ỷ thói hiếp người kia của Vương Tiểu Kim chứ không phải cố ý muốn ra tay giúp đỡ hai mẹ con cô, cho nên cô không cần để trong lòng, chuyện ngày đó coi như xong, cô cũng không cần làm nô tỳ cho ta, huống chi tiền cũng không phải là của ta đấy, nếu như ngươi thật muốn báo đáp ta mà nói… sau này hai ta liền là bằng hữu, ngươi nói phải không?
Lý Hàn vừa nói xong thì Tô Ánh Lan lập tức quỳ xuống, thúc thít nói:
– Ánh Lan ngày đó đã thề rằng bất cứ người nào nguyện ý ra tay giúp đỡ hai mẹ con nô gia thì nô gia nguyện sẽ làm nô tỳ của người đó suốt đời, nếu thiếu gia không muốn ta làm nô tỳ cho người thì ta… ta chỉ còn cách chết để báo đáp lòng tốt của thiếu gia.
– Này, dừng lại, cô mà chết đi thì ai sẽ là người lo cho Linh Nhi. Không lẽ cô tính để Linh Nhi đã không còn cha giờ còn mất thêm mẹ nữa hay sao?
Tô Ánh Lan nghe xong lời của Lý Hàn, lại là không nói, chỉ là càng không ngừng khóc thương tâm. Ngay lúc Lý Hàn đang đau đầu không biết phải làm sao thì hắn nghe được thanh âm của Tần Liên:
– Hàn nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói với nương một chút.
Tần Liên ngồi kế bên hai người Lý Hàn mà chẳng hiểu chuyện gì cả nên nàng mở miệng hỏi Lý Hàn. Lý Hàn nghe thấy liền đem chuyện hắn trừng trị Vương Tiểu Kim, vô tình giúp đỡ hai mẹ con Tô Ánh Lan nói lại cho Tần Liên nghe. Tần Liên nghe xong thì cũng hiểu đại khái, chuyện Lý Hàn đánh nhau với Vương Tiểu Kim thì nàng sớm đã biết nhưng nàng lại không rõ nguyên nhân dẫn đến xung đột lần đó nhưng bây giờ thì nàng mới hiểu, thì ra là do vị thiếu phụ này. Tần Liên lập tức quan sát cẩn thận vị thiếu phụ này từ trên xuống dưới thì nàng thấy vị thiếu phụ này quả nhiên là một cực phẩm vưu vật làm cho nam nhân phải động lòng. Nhìn một lúc thì Tần Liên mới mở miệng nói:
– Cô nương, cô tính đi theo Hàn nhi nhà ta cả đời hay sao?
Tô Ánh Lan kiên định gật đầu nói:
– Vâng, phu nhân, cả đời này Ánh Lan nguyện ý làm nô tỳ cho thiếu gia, làm trâu làm ngựa, tuyệt đối sẽ không đổi ý.
– Vậy thì được, ta thay mặt Hàn Nhi nhận ngươi làm nô tỳ cho hắn. Và ta nhận sẽ nhận tiểu Linh Nhi làm con gái nuôi không biết ngươi có bằng lòng hay không?
– Con gái nuôi?
Đừng nói Tô Ánh Lan mà ngay cả Lý Hàn cũng kinh ngạc nhìn Tần Liên. Tần Liên thấy hai người nhìn mình thì mỉm cười hiền nói với Tô Ánh Lan:
– Vậy ngươi có bằng lòng hay không?
Nghe thấy Tần Liên hỏi lại thêm lần nữa thì nàng xác định đây không phải là mơ. Nàng nhanh chóng quỳ xuống cảm ta nói với Tần Liên:
– Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.
Tần Liên thấy vậy liền nâng Tô Ánh Lan lên mà nói:
– Đừng có quỳ, từ bây giờ hai chúng ta đều là mẹ của Linh Nhi nên chúng ta là “tỷ muội” đó.
Tô Ánh Lan mỉm cười chảy nước mắt gật đầu, rồi quay qua nói với Lục Linh Nhi:
– Linh Nhi, lại đây con, con mau nói một tiếng “mẹ nuôi” với phu nhân nào.
Lục Linh Nhi nghe vậy liền tiến đến trước mặt Tần Liên mà nói với Tần Liên:
– Linh Nhi chào mẹ nuôi.
Tần Liên rất thích tiểu cô nương hoạt bát dễ thương này, nàng đưa tay véo mũi nó một cái rồi hỏi:
– Linh nhi, ngươi có thích nơi này không?
– Rất thích.
Linh nhi ngọt ngào trả lời.
Dừng một chút, Linh Nhi lại hỏi:
– Mẹ nuôi, con và mẫu thân có thể ở chỗ này không? Nhà của bọn con đã bị bọn xấu xa đoạt mất rồi.
Tần Liên đang tính hỏi Linh Nhi xem có muốn ở đây không thì lại bị tiểu nha đầu khôn ngoan nói trước. Nàng liền mỉm cười nói:
– Tất nhiên rồi, chỉ cần con thích, thì muốn ở lại đây bao nhiêu lâu cũng không sao.
– Linh nhi thích, Linh nhi thích.
Linh Nhi nghe thấy Tần Liên nói vậy thì hoan hô, phát ra những tiếng cười như chuông bạc và hôn lên mặt Tần Liên một cái làm cho Tần Liên cũng phải nở nụ cười vì sự đáng yêu này của Lục Linh Nhi. Lý Hàn ở một bên thấy vậy cũng mở miệng nói:
– Nếu Linh Nhi là con nuôi của mẹ ta vậy thì ta cũng là ca ca kết nghĩa của Linh Nhi rồi. Đến đây Linh Nhi, hôn ca ca một cái nào.
Lục Linh Nhi nghe lời mà hôn lên mặt Lý Hàn một cái. Được hôn thì Lý Hàn cũng hôn lên má Lục Linh Nhi làm nàng phát ra tiếng cười giòn tan. Nói chuyện xong thì Tần Liên dẫn hai mẹ con Tô Ánh Lan đến phòng của hai người còn Lý Hàn thì vẫn ngồi ở lương đình vì hắn tin chắc Tần Liên con có chuyện muốn nói với hắn. Quả nhiên là vài phút sau thì hình dáng của Tần Liên cũng xuất hiện, sau khi vào đình thì nàng đã hỏi Lý Hàn:
– Con có biết vì sao mẹ lại muốn thu nhận hai mẹ con họ không?
– Con không biết!
– Vì khi nhìn thấy đứa bé Linh Nhi thì ta phát hiện nó là một thiên tài tu luyện nên ta muốn dạy dỗ nó trở thành một cường giả. Hơn nữa tình cảnh hai mẹ con họ vô cùng đáng thương nên nếu ta không thu nhận họ thì chắc chắn họ sẽ chết hoặc trở thành món đồ chơi của người khác trong thế giới cường giả vi tôn này. Với lại bây giờ con đã là chấp sự của Lý gia rồi nên cần một người hầu để lo lắng chuyện ăn, uống, ngủ nghỉ của bản thân mình nữa.
Nghe Tần Liên nói vậy thì hắn cảm thấy vô cùng có lý nên hắn mở miệng nói:
– Con đã hiểu, thưa mẫu thân.
Sau đó hai người nói thêm vài chuyện với nhau rồi tạm biệt nhau. Hắn tính về phòng để tắm rửa rồi bắt đầu đọc sách, ngay khi vừa về đến phòng thì hắn đã thấy Tô Ánh Lan đang đứng trước cửa chờ hắn thì không khỏi cười khổ, xem ra vị thiếu phụ này quyết tâm muốn trở thành nô tỳ của hắn rồi.
– Thiếu gia đã trở lại, nô tỳ đã đem nước tắm chuẩn bị tốt rồi, nô tỳ liền hầu hạ thiếu gia tắm rửa thay quần áo.
Tô Ánh Lan khẽ thi lễ nói.
Lý Hàn thấy nàng cố chấp như thế cũng bỏ đi ý niệm để nàng rời đi, nếu nàng muốn báo ân liền tùy nàng đi, chỉ cần hắn đối xử với nàng như người thân trong nhà là được rồi. Hơn nữa bên cạnh mình có một tỳ nữ tươi đẹp kiều diễm như vậy cũng là một chuyện tình cực kỳ có mặt mũi nha.
Lý Hàn gật đầu, sau khi mở cửa, quả nhiên thấy trong thùng gỗ đã chứa đầy nước ấm.
– Nô tỳ giúp thiếu gia thay quần áo!
Tô Ánh Lan tiến lên có chút tay chân vụng về giúp Lý Hàn cởi quần áo. Lý Hàn nhìn thấy trên mặt nàng hiện lên vẻ đỏ ửng làm hắn khó hiểu, vì nàng đã là người có chồng rồi sao nàng còn xấu hổ khi cưỡi áo cho nam nhân chứ. Thật ra là vụ cưỡi đồ cho nam nhân thì đây là lần đầu tiên nàng làm, vì sau khi lấy chồng thì hai người phải làm cật lực cả ngày để kiếm ăn rồi khi “làm hoạt động vợ chồng” thì lúc đó tối đen như mực, không chút ánh sáng nên nàng chưa bao giờ nhìn thấy thân thể của người khác phái cho nên có thể nói Lý Hàn là thân hình nam giới đầu tiên mà nàng nhìn thấy. Ngay khi lột hết quần áo của Lý Hàn chỉ chừa lại cái quần lót thì thân hình hoàn mỹ của Lý Hàn hiện ra trước mắt nàng, nàng chỉ thấy thân hình của hắn khỏe mạnh hữu lực, không quá cơ bắp, lại cường tráng theo kiểu đường nét đầy đủ mà mơ hồ, nhưng mỗi chuyển động trên thân hình thoạt như thông thường ấy lại cho người ta cảm giác ẩn dưới tầng da thịt bên ngoài lại là cốt cách và cơ nhục được tôi luyện hoàn mỹ, có được bạo phát lực và sức bền vô bì, hậu thuẫn bởi lực lượng vô cùng vô tận cất giấu sâu trong từng thớ cơ. Càng nhìn thì hai đóa hoa đỏ ửng trên mặt nàng càng đỏ và vùng cổ của nàng cũng đã đỏ ửng vì khi đến đây nàng đã chuẩn bị tốt tâm tư rồi, nếu Lý Hàn muốn nàng thì nàng cũng sẽ không phản kháng. Chỉ cần hắn đối xử tốt với Linh Nhi thì thân thể này đã là gì, nếu hắn muốn mạng của nàng thì nàng cũng sẵn sàng giao cho hắn.
Có đôi khi tình mẫu tử vô cùng vĩ đại. Nó có thể khiến cho người con gái coi sự trong sạch như tính mạng có những quyết định điên cuồng như vậy. Đương nhiên Lý Hàn sẽ không làm chuyện như vậy, nếu hắn muốn nàng thì cũng phải là hai bên tình nguyện, không có xen lẫn những thứ khác ở bên trong thì mới được.
Ngay khi Tô Ánh Lan tính lột quần lót của Lý Hàn xuống thì Lý Hàn đã lên tiếng cản nàng lại:
– Được rồi, sau này ngươi liền đem nước để ở trong thùng là được rồi, ta có thói quen một mình tắm rửa, ngươi đi về nghỉ ngơi đi. À phải rồi, mấy chuyện nặng nhọc thì không cần làm vì đã có người làm rồi, ngươi bây giờ chỉ cần lo chuyện ăn uống là được rồi.
– Đây, đây không được, nô tỳ…
Tô Ánh Lan vội vàng nói.
Nàng còn chưa nói hết, Lý Hàn liền cắt đứt lời nói của nàng:
– Ngươi có phải hay không là muốn làm trái với mệnh lệnh của ta?
Tô Ánh Lan lập tức hoảng sợ nói:
– Nô tỳ không dám!
– Một khi đã không dám thì liền theo như phân phó của ta mà làm.
Lý Hàn trầm giọng nói.
– Vâng, thiếu gia!
Tô Ánh Lan phức tạp nhìn Lý Hàn một cái, sau khi thi lễ liền thối lui ra khỏi cửa phòng. Thấy Tô Ánh Lan đã ra khỏi phòng thì hắn nhanh chóng cởi quần ra và nhanh chóng nhảy vào thùng tắm, tắm xong thì Lý Hàn lại bắt đầu tu luyện.
Thời gian đảo mắt lại trôi qua mười ngày.
Trong mười ngày này thì hắn đã đọc xong tư liệu trong ngọc giản giao cho hắn và hắn cũng đọc xong hai quyển sách do Linh Dược đường tặng cho, thỉnh thoảng hắn dùng hai canh giờ tiến vào Lý Thư Các để học tập linh kỹ. Lúc này hắn đang tập quyền cước trong Karate, sau khi tập xong thì Tô Ánh Lan cầm khăn lông tiến lên đưa cho Lý Hàn. Mấy ngày qua thì Lý Hàn đã quen với sự hầu hạ của nàng, hắn nhận khăn lông từ tay nàng mà cười cười nói:
– Ánh Lan, cực khổ cho ngươi rồi.
Lý Hàn nói xong thì cầm khăn lông lau mặt.
Tô Ánh Lan nở một nụ cười động lòng người nói:
– Nô tỳ hầu hạ thiếu gia là thiên kinh địa nghĩa, không có gì mà khổ cực cả.
Lý Hàn vừa lúc nhìn thấy nụ cười này của nàng, không khỏi có chút ngây người!
Tô Ánh Lan trước sau như một khuôn mặt trắng thuần, không có một tia son phấn trang điểm, trời sinh da thịt mềm mịn tinh tế, mị nhãn cong cong như nguyệt nha, cái miệng ảnh đào nhỏ nhắn lại mượt mà mỏng hồng, bên cạnh có hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, rất dễ khiến cho người ta luân hãm vào trong đó. Trên người tản ra khí tức thục phụ mềm mại đã chín tới khiến người khác muốn ôm nàng vào lòng để thương yêu nàng.
Tô Ánh Lan bị Lăng Tiếu chăm chú nhìn như vậy, trong lòng ‘bang bang’ nhảy rất nhanh, trái tim không khỏi dâng lên một cỗ ý nghĩ ngọt ngào mà nàng không biết đó là thứ gì, khuôn mặt nàng nhẹ nhàng dâng lên màu đỏ hồng càng lộ ra vẻ thẹn thùng động lòng người.
– Thật… Thật xin lỗi.
Lý Hàn nói một tiếng xin lỗi, đem khăn lông đưa lại cho nàng rồi cầm kiếm bắt luyện Phi Lộc kiếm pháp.
Lý Hàn một bên vừa luyện kiếm một bên vừa mắng mình vô sỉ, mới vừa rồi thời điểm nhìn Tô Ánh Lan thì tiểu huynh để của hắn lại có phản ứng.
Tô Ánh Lan vừa nhìn Lý Hàn múa kiếm vừa nụ cười như hoa, để cho hết thảy cảnh sắc quanh thân đều muốn ảm đạm thất sắc.