Phần 302
Thế nhưng gã dong binh trẻ trên bàn lại không hề phát giác, dường như còn rất hài lòng với sự sửng sốt của mọi người, hắn nấc một tiếng rồi nói tiếp:
– Những tên không có kiến thức các ngươi nhất định… nhất định không biết… thiếu gia ta có được… có được thứ gì phải không… đó… đó là công pháp… công pháp huyền cấp đấy… giá trị liên thành a…
“Ào” Không biết bao nhiêu người cùng lúc rút ra vũ khí, người nào cũng cảnh giác nhìn người bên cạnh mình. Gặp được một tên ngu ngốc này cơ hội tốt như vậy, nếu mà không cướp, bản thân còn là dong binh không? Không cướp được, cùng lắm là chết. Nếu cướp được thì bản thân từ nay sẽ có thể bước trên con đường cường giả. Cho dù không tu luyện thành công thì bán ra cũng có giá trị liên thành. Cái tên ngốc vận may tốt nhưng lại ngu xuẩn này a.
Có người cẩn thận vài phần vội nói:
– Tiểu tử ngươi khoác lác gì thế. Nếu có công pháp cứ đưa ra cho chúng ta xem thử nào.
– Đúng vậy! Đúng vậy! Ngươi lấy ra đi.
– Chặt chặt chặt… chặt chặt chặt… một đám không có kiến thức a – Gã dong binh trẻ thở dài:
– Các ngươi nhất định cả đời này chưa từng nhìn thấy công pháp huyền cấp chứ gì? Nào nào nào… hôm nay thiếu gia ta đại phát từ bi, sẽ để các ngươi chiêm ngưỡng một chút – Vừa dứt lời gã dong binh trẻ đã rút một ngọc giản quang mang thanh sắc nhàn nhạt ra khỏi túi giơ cao lên.
– Quả nhiên là công pháp.
– Phát tài rồi.
– Giết hắn! Giết hắn.
– Cút ngay! Món đó này là của lão tử.
Trong chớp mắt, không biết bao nhiêu giọng nói cùng lúc vang lên, linh khí trong quán rượu va chạm nhau. Chỉ là trong chóp mắt, đã có nửa số người ngã trong vũng máu. Người còn lại giống như phát điên bò về phía trước. Khi lao tới, còn tiện tay chém một đao sang người bên cạnh.
– Công pháp của ta – Gã dong binh trẻ kêu thảm một tiếng, cuối cùng đã tỉnh táo lại. Nhưng tên dong binh cao lớn trước mặt hắn đã cướp lấy ngọc giản ấy. Sau khi đá văng hắn đi, mới dùng thần thức kiểm tra thử, rồi cười ha hả:
– Huyền cấp trung phẩm!? Lại là huyền cấp trung phẩm! Ha ha ha… Lão tử đã là thiên hạ vô địch rồi.
“Phụt…” Chữ cuối cùng vừa dứt, đầu của tên dong binh cao lớn kia đã bay ra. Quyển trục trong tay hắn bị một dong binh mặc khôi giáp ngân sắc cướp vào tay. Tên dong binh này hiển nhiên còn có chút đầu óc, sau khi cướp đến tay, thân hình hắn đã lao ra ngoài quán rượu.
– Là gã Ngân Nha! Chém chết hắn! Lão tử sớm đã không thuận mắt với hắn rồi.
– Các ngươi có bản lĩnh thì đến đây a! Lão tử… Á…
Tay của tên Ngân Nha kia bị người khác chém bay lên trong không trung, ngọc giản trong tay ngay lập tức bay ra, không biết rơi vào tay người nào.
Thế nhưng cho dù là ai có được ngọc giản này, ngay lập tức đã trở thành mục tiêu của mọi người. Trong quán rượu hạ đẳng này, người xuất hiện ở đây sẽ là nhân vật ghê gớm nào? Bản lĩnh của mọi người có lẻ là kẻ tám lạng người nửa cân, có người nào có thể chống chọi lại với một đống người cơ chứ?
Người thông mình một chút, đã bình tĩnh lại trong cơn cuồng loạn. Dĩ nhiên họ biết, với thực lực của bản thân cho dù thế nào cũng không thể nào có được ngọc giản. Cho dù có được, cũng không thể nào giữ nó. Những người này nhanh chóng đi tìm một số thế lực lớn trong thành đông. Ngay lập tức tin tức thành đông xuất hiện công pháp huyền cấp trung giai, không bao lâu sau đã lọt vào tai vô số người. Đêm nay thành đông chắc chắn người người sẽ không ngủ.
Rất nhiều dong binh sớm đã chậm rãi rời bước khỏi quán rượu vào các con phố, nhưng lại thu hút càng nhiều dong binh khác bước vào trong cuộc tranh cướp này, trong mắt mỗi người, chỉ có ngọc giản. Một hồi lâu sau, trong vũng máu trên đất mới có người chầm chậm bò dậy. Chính là gã dong binh trẻ kia, lúc này trên mặt hiện lên một vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ.
Hắn trở tay một cái, ném ra một thi thể bị chém ngay ngực, nếu có người của Dược Phong ở đây thì chắc chằn sẽ nhận ra thi thể này chính là Liễu Đông. Sau khi ném thi thể Liễu Đông, dong binh trẻ kia cũng lập tức biến mất. Trên con đường tăm tối, lúc này ánh lửa đã sáng trưng, trên mặt đất chất đầy thây xác, máu chảy thành sông, nhưng vẫn có vô số người lục tục chạy tới.
Người của ba binh đoàn lớn nhất thành đông đáng ra phải bảo vệ trật tự thành đông, lại không biết tại sao không hề để ý đến trận hỗn loạn này, mà lui về một góc tường để lạnh lùng quan sát tất cả. Chốc chốc lại có người bước ra từ trong bóng tối, không biết đã nói gì, rồi nhanh chóng lui xuống. Những người đang theo dõi, cơ hồ thờ ơ với trận chém giết kịch liệt này.
Trên một khu lầu phòng cao chót vót, Lý Hàn đang ẩn mình trong bóng tối, hắn nheo mắt nhìn cảnh tượng máu me văng đầy trên con phố, bất giác thở dài nói:
– Vì nữ nhân của ta nên đành phải hy sinh các ngươi, thật xin lỗi.
Lý Hàn đã đạo diễn ra mọi chuyện để bảo vệ Bạch Tuệ Nương khỏi Thập Linh Tông, đầu tiên hắn để phân thân biến thành bộ dạng của Liễu Đông rồi đi xung quanh khắp nơi rồi đi đến thành Đông uống rượu, sau đó hắn liền tạo ra trận hỗn loạn đó, rồi Liễu Đông “vô tình” chết trong trận hỗn loạn đó, đến lúc đó thì Thập Linh Tông có điều tra thì cũng không thể tra ra được hắn và nàng.
Nhìn khung cảnh phía dưới trong lòng Lý Hàn thầm than:
– Thật đúng là đủ máu tanh.
Lý Hàn không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh chém giết, thế nhưng cảnh chết chóc điên cuồng trước mắt vẫn khiến mắt hắn giật liên hồi.
Công pháp Huyền cấp đối những dong binh luôn sống trên lưỡi đao này giống như một miếng thịt tanh máu, ném vào trong bầy sói, dĩ nhiên sẽ khiến đám sói phải tranh cướp với nhau. Và con sói có được nếu không muốn nó rơi vào tay người khác, cách tốt nhất, chính là nuốt chửng nó, nhưng nếu không đủ thực lực mạnh mẽ tuyệt đối không nuốt chửng được, cũng buộc phải nhả ra. Xem ra những con sói mạnh mẽ nhất sắp xuất hiện a.
Đúng như lời Lý Hàn nói, đúng lúc này những tiếng vó ngựa như sấm rền từ xa vọng tới. Nhìn xa xa, một luồng không khí sặc mùi sát khí ào đến. Đám dong binh còn đang chém giết lẫn nhau nghe thấy âm thanh này thoáng ngây người ra, người nào cũng bất giác thả tay xuống, thậm chí có người còn lộ ra vẻ sợ hãi.
Lý Hàn hướng đầu về phía đó mà nhìn ngắm, cuối cùng cũng đã nhìn rõ mặt đội kỵ binh đang đến. Chỉ thấy có khoảng hai trăm kỵ sĩ đang lao đến từ phía cuối con đường. Những kỵ sĩ này người đều mặc khôi giáp, sau lưng khoác áo choàng huyết sắc, trong tay cầm trường thương lóe ra tia hàn mang. Trên áo choàng của họ có in một đầu lâu màu đỏ trông rất nổi bật. Chắc rằng đây là lực lượng trung kiên của Dong Binh đoàn Huyết Sát.
Lý Hàn lờ mờ cảm giác được thực lực trên người những kỵ binh này, có lẽ họ đều là Linh Hải Cảnh. Những người có cấp bậc này khi tụ lại với nhau, hình thành một trận thế giống như trong quân đội, e rằng cho dù là một cường giả Linh Thiên Cảnh cũng phải nhường ba phần.
Người đi đầu trong đám ky binh chắc là Âm Thiên Kiệt, người này là trung niên, có vết sẹo kéo dài từ trên đỉnh đầu xuống dưới cằm khiến hắn càng thêm khủng bố. Trên người hắn chỉ mặc một trường bào huyết sắc, nhưng sát khí toát ra từ người hắn lại mạnh hơn vài phần so với khí thế mà mấy trăm Linh Hải Cảnh sau lưng hắn tạo ra. Không hổ là người cầm đầu của dong binh đoàn lớn, một thân thực lực này không thể xem thường được.
Đúng lúc này, lại thêm những tiếng vó ngựa từ hai phương hướng khác nhau truyền đến. Lý Hàn lại đưa mắt nhìn xem thử thì phát hiện một nhóm kỵ binh được cầm đầu bởi một tráng niên có hình thể to lớn như một con gấu có thực lực Linh Thiên Cảnh ngũ trọng thiên, trên cánh tay của những người này đều xăm hình một con gấu đen to lớn, xem ra đây chính là Dong binh đoàn Hắc Hùng.
Còn nhóm kỵ binh còn lại thì cầm đầu một thanh niên nhưng tư thế vô cùng ẻo lả như không có xương sống, nhưng điều niên này có thực lực không thua kém gì đoán trưởng Huyết Sát và Hắc Hùng, phía sau hắn cũng là những thanh niên ẻo lả mặc trường bào màu xanh, xem ra đây chính là dong binh đoàn Thanh Xà.
Ba chi đội kỵ binh xuất hiện, đem đám người đang tranh cướp vây vào giữa, khiến cho bọn hắn nhất thời không có đường thoát. Nhìn một màn này thì Lý Hàn biết màn chính sẽ lập tức bắt đầu, nhưng hắn không hứng thú xem những người khác chém giết lẫn nhau. Hắn nhìn khung cảnh ở phía dưới lần cuối rồi biến mất, hắn không thèm quan tâm cuối cùng công pháp huyền cấp rốt cuộc sẽ thuộc về ai, vì trong mắt hắn thì công pháp này chưa đủ để hắn xem trọng.
Sau này Lý Hàn ở trong tông môn cũng có nghe đến trận tranh đoạt này, ba dong binh đoàn mạnh nhất ở thành Đông đợi những người tranh đoạt chém giết nhau gần hết mới xuất hiện và bắt đầu một cuộc tranh đoạt đẫm máu mới, đến mức thành chủ Thường Khang bị kinh động phải xuất hiện mới có thể dẹp yên chuyện này được.
Sau đó Thường Khang cho người đi kiểm kê số người đã chết thì phát hiện Liễu Đông trong đám người này. Thường Khang biết Liễu Đông là một Linh Dược sư tam phẩm và là ái đồ của trưởng lão trong tông, nên hắn không dám tự chủ trương, lập tức báo lên tông môn.
Lúc Mộ Dung Bạch biết được chuyện này thì hắn tức giận tới mức phun ra một ngụm máu tươi, tuy hắn đã không còn xem trọng Liễu Đông nữa, nhưng tình thầy trò gần trăm năm đâu phải muốn bỏ là bỏ. Nên khi thấy Liễu Đông chết thảm như vậy, Mộ Dung Bạch đau lòng vô cùng, hắn liền ra lệnh cho Thường Khang toàn lực điều tra, để đem kẻ thủ ác ra ngoài ánh sáng.
Tuy đã cố hết sức nhưng Thường Khang chỉ điều tra được Liễu Đông có ý định bắt giữ một người phụ nữ về làm thiếp nhưng không biết vì lý do gì mà xám xịt chạy đi, mang theo bực tức trên mặt. Liễu Đông liền đi dạo khắp nơi trong Thập Linh Thành và cuối cùng vào uống rượu ở thành đông, nhưng không ngờ ở đó xảy ra hỗn loạn nên hắn bỏ mình tại đấy.
Sau khi Mộ Dung Bạch nghe xong thì cảm thấy chuyện này có vấn đề vì hắn biết tính tình đệ tử mình, nếu không tự mình đoạt được thì hắn sẽ nhớ người khác đoạt giùm hắn chứ tuyệt không bỏ qua một cách đơn giản như vậy. Nhưng chuyện Liễu Đông xuất hiện ở những nơi khác thì hắn không thể nào lý giải nổi, vì cho dù người khác có thể biến mặt mình thành Liễu Đông nhưng tuyệt đối không thể thay đổi khí tức được, vì khí tức là thứ sinh ra đã định sẵn, tuyệt đối không có cách nào thay đổi được.
Mộ Dung Bạch tính sai người đi bắt cô nương mà Liễu Đông tính bắt về làm thiếp, nhưng bị sư huynh Chu Đại Quân cản lại với lý do làm vậy sẽ mất mặt Dược Phong, nên hắn đánh buông tha cách này, và sau nhiều lần điều tra không ra đáp án, Mộ Dung Bạch liền từ bỏ chuyện này.
Đó là sau này Lý Hàn mới nghe người khác kể về chuyện này chứ bây giờ hắn đang ở trong biệt viện mới của mình mà tâm tình với Bạch Tuệ Nương.