Phần 285
Ngay khi Lý Hàn vừa hái xong Cửu Nguyệt Phong Quả thì hắn nhíu mày quay đầu nhìn về hướng xa xa, hắn cảm ứng được có nhóm người khác đang nhanh chóng đến gần đây.
“Vù vù vù!” 7 Đạo nhân ảnh xẹt qua giây lát, nhưng bay vụt ra mấy chục trượng sau lại đột nhiên lại quay trở về. Lý Hàn liền biết bảy người này vì phát hiện Cửu Nguyệt Phong Qủa trong tay hắn nên mới quay đầu lại.
– Ha ha ha! Cửu Nguyệt Phong Quả, quả nhiên là Cửu Nguyệt Linh Quả, không nghĩ tới gặp được bảo vật như vậy!
Bảy người đối phương dừng ở trước mặt Lý Hàn, mỗi người đều đưa mắt ngưng ở trên Cửu Nguyệt Phong Quả. Có bảo vật là có tranh đoạt, mãi mãi không thay đổi.
Lý Hàn nhìn sang đoàn người, với thiên nhãn của hắn thì ngay cả Linh Thần Cảnh muốn che dấu cũng không thể che giấu được, huống chi những người trước mặt này. Một Linh Thiên đại thừa cảnh, bốn trung thừa cảnh và hai tiểu thừa, thực lực của tiểu đội này không tính là yếu.
– Vận khí không tệ, xuất môn mới vài ngày đã gặp được Cửu Nguyệt Phong Qủa! – Một gã thanh niên chừng ba mươi tuổi cười ha ha nói, bộ dáng rất anh tuấn, chỉ là ngạo khí rất mạnh, dường như đã coi Cửu Nguyệt Phong Qủa này trở thành vật trong túi.
– Triệu sư huynh vận khí tốt!
Một gã 27, 28 tuổi có đôi mắt tam giác lên tiếng nịnh bợ, sau đó chuyển mặt hướng tới Lý Hàn, rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm nhắm thẳng vào Lý Hàn nói:
– Tiểu tử, để linh quả xuống và cút ngay! Nếu không, chết!
Những người khác cũng không nói lời nào, nhưng cũng không ngăn cản, hiển nhiên thầm chấp nhận hành vi của hắn. Tuy bọn họ biết Cửu Nguyệt Phong Qủa này do Lý Hàn phát hiện nhưng đây là một thế giới mạnh được yếu thua, kẻ yếu không có quyền lên tiếng nên khi Lý Hàn gặp bọn hắn thì số phận đã được định đoạt. Hơn nữa, cách làm của bọn họ coi như là Nhân từ, gặp được kẻ tâm ngoan thủ lạt, không nói hai lời liền trực tiếp xông lên giết người. Nên Lý Hàn phải biết ơn và phải cung kinh giao linh quả lên cho bọn hắn.
Lý Hàn nhìn đám người bình thản nói:
– Vì cái gì mà ta phải giao Cửu Nguyệt Phong Qủa cho các ngươi?
– Ha ha, chỉ bằng chúng ta là đệ tử nội môn của Bách Thiên Tông! – Thanh niên kia hất đầu, vô cùng cuồng ngạo.
Bách Thiên Tông xếp hạng thứ năm trong ba mươi sáu tông môn ngoại vực nên đệ tử của tông môn này đi ra ngoài tự nhiên vô cùng bá đạo. Ánh mắt lóe lên một tia sáng, hắn muốn tìm đệ tử Bách Thiên Tông để tìm hiểu về chuyện Bạch Tuệ Nương nhưng hắn không kịp đi tìm thì những người này lại tự đưa mình đến. Cũng tốt, đã mất công phải đi tìm.
Lý Hàn cầm gốc Cửu Nguyệt Phong Qủa lắc lắc rồi tươi cười nói:
– Muốn lấy linh quả vậy tự mình tới lấy đi – Nói rồi gốc linh quả trên tay lóe một cái rồi biến mất, hiển nhiên đã bị Lý Hàn thu vào trong không gian giới.
– Tiểu tử khốn kiếp, dám giấu Cửu Nguyệt Phong Qủa, mau giao ra đây và cút ngay! – Mắt tam giác giận dữ, thân thủ đi tới chỗ Lý Hàn.
“Xoẹt…” Một kiếm xẹt qua, kiếm quang dày đặc xé bầu trời. Mắt tam giác quá sợ hãi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Lý Hàn dám ra tay! Lúc này còn định lui đã không kịp, hắn vội vàng phát lực dưới chân, muốn bứt ra lui về phía sau. Nhưng mà, hắn hoảng sợ phát hiện, thân thể hắn không thể động.
Hắn dường như đang đối nghịch cùng thiên địa, động thân thể một cái sẽ chống lại toàn bộ áp lực thiên địa hình thành thật lớn. Cho dù mắt tam giác có thực lực Linh Thiên Cảnh tam trọng thiên đỉnh phong, luận lực lượng còn còn cao hơn Lý Hàn một đoạn, nhưng đối mặt với một kiếm này, hắn ngay cả năng lực tránh né cũng không có.
Kỳ thật cũng không phải thiên địa áp chế hắn, mà là tâm linh của hắn bị kiếm thế khống chế hoàn toàn. Thẳng đến lúc liếm của Lý Hàn đâm đến trước ngực của hắn, hắn mới miễn cưỡng có phản ứng, nhưng lúc này đã quá muộn. Ở trong mắt những người khác liền xuất hiện một màn vô cùng quỷ dị, Lý Hàn đâm ra một kiếm, mắt tam giác lại như là choáng váng, căn bản không biết trốn tránh chống đỡ, cứ để một kiếm này đâm tới.
“Phốc!” Một kiếm trực tiếp đâm xuyên qua trái tim mắt tam giác, theo Lý Hàn rút kiếm ra, máu tươi trong trái tim lập tức như nước bơm tuôn ra, ước chừng phun ra hai thước xa. Máu tươi dính lên cả khuôn mặt của Lý Hàn, khiến hắn vô cùng trở nên khủng bố.
Hắn không chủ đông đi kiếm chuyện nhưng đối phương đã đui mù chọc tới hắn, hắn cũng không ngại tiện tay đánh giết! Với lại, nếu muốn tìm hiểu về Bách Thiên Tông thì hắn chỉ cần một người sống nên những người còn lại, không nhất thiết phải tồn tại. Lý Hàn lấy tay lau máu trên mặt mình rồi tươi cười, nói:
– Được rồi, còn ai dám lên nữa không?
Những người bên Bách Thiên Tông lúc này cảm thấy nụ cười của Lý Hàn chẳng khác nào nụ cười của ác quỷ dưới cửu u địa ngục.
– Hỗn đản!
– Súc sinh chết tiệt!
– Tăng sư đệ!
Nhưng ngay khi cảm giác hoảng sợ qua đi, sáu người còn lại mới phản ứng được, ai cũng phát ra tiếng hô tức giận, một người chạy tới xem mắt tam giác, năm người còn lại nhao nhao công kích hướng về Lý Hàn.
Lý Hàn nhìn năm đạo thân ảnh đang lao tới mình thì cười lạnh, lẩm bẩm nói:
– Muốn ỷ đông hiếp yếu sao?
Lý Hàn vừa dứt lời thì lập tức ở bên cạnh hắn liền xuất hiện năm đạo thân ảnh giống y chang Lý Hàn.
– Hửm?
– Ân?
Năm người công kích đến Lý Hàn đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ và khó hiểu vì sao lại xuất hiện nhiều có cùng khuôn mặt như vậy. Năm người này dừng lại nhưng Lý Hàn thì không, ngay khi vừa phân thân xong thì hắn cùng với các phân thân của mình lập tức lao tới năm người kia và người còn lại.
Tuy rằng phân thân chỉ có một nửa sức mạnh của hắn, nhưng hắn chỉ cần chúng cầm chân những người kia để bản thể giải quyết tên Triệu đại ca kia, thì mọi chuyện ở đây sẽ ngã ngũ. Tuy năm người bên Bách Thiên Tông bị kiếp sợ bởi kỹ năng của Lý Hàn, nhưng dù sao năm người cũng là Linh Thiên Cảnh nên khi Lý Hàn và phân thân vừa lao tới thì năm người kia cũng phản ứng lại, liền triển khai công kích tấn công Lý Hàn.
“Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!” Mười hai người giao chiến kịch liệt, nơi này lại không có trận pháp gì bảo hộ, lập tức khơi dậy đá vụn đầy trời, hình thành một đoàn vụ đục ngầu, diễn hóa ra đủ loại hình dạng cổ quái. Bản thể Lý Hàn giao chiến với tên Triệu Khôn có thực lực Linh Thiên thất trọng thiên.
Triệu Khôn đạp thân pháp có tên là Kim Quang Bộ, lấy tốc độ âm thanh lao về Lý Hàn rồi hắn nhảy lên cao, đại đao phủ đầy Kim quang, trảm mạnh xuống đầu Lý Hàn.
“Keng!” Lý Hàn lật tay, đem thanh kiếm của mình đưa lên, chống đỡ một đao này của Triệu Khôn, rồi thân hình hắn lóe lên, xuất hiện bên cạnh Triệu Khôn, mũi kiếm đâm về Triệu Khôn. Ngay khi nguy hiểm vừa ập tới, Triệu Khôn tiếp tục dùng Kim Quang Bộ né tránh sang một bên.
– Liệt Quang Chỉ!
Ngay khi vừa né được, Triệu Khôn liền gầm lên một tiếng, năm ngón tay hắn cuồn cuộn linh lực, rồi liên tục bắn tới từng tia kim quang với tốc độ kinh người hướng về phía Lý Hàn. Lý Hàn thấy vậy liền dùng Vạn Mộc Quy Vũ, vô số mộc linh khí tạo thanh những mũi lao sắc bén lao về Liệt Quang Chỉ của Triệu Khôn.
“Đùng! Đùng! Đùng…” Vô số mộc lao va chạm với từng đạo kim quang tạo nên những tiếng chấn động mạnh mẽ không dứt.
“Phần phật” Ống tay áo tung bay, Triệu Khôn chân đạp Lôi Ảnh Bộ áp sát Lý Hàn, một tay liên tục bắn ra các tia kim quang về phía Lý Hàn, tay còn lại thì áp sút linh lực vào thân đao. Ngay khi đến gần Lý Hàn thì Triệu Khôn liền hét lớn:
– Kim Long Hoành Thiên.
Hai tay Triệu cầm lấy thân đao, toàn lực hướng về Lý Hàn chém tới. Chiêu này có Long nên ngay khi Triệu Long vừa chém xuống, khí thế của đao liền hóa thành một con Kim Long uy vũ mạnh mẽ lao tới Lý Hàn.
– Thủy Ảnh Kiếm Pháp!
Lý Hàn gặp nguy không loạn, lập tức vận dụng chiêu thức để đánh trả.
“Ầm!” Cổ tay cả hai chấn động, khai chiêu thức va chạm nhau tạo nên một cơn chấn động, lưỡi kiếm không ngừng ma sát lưỡi đao, hai người lạnh lùng nhìn nhau rồi một tay Lý Hàn tụ tập vô số linh lực và đấm mạnh về phía Triệu Khôn.
– Phá Thiên Quyền!
Triệu Khôn cũng không phải dạng vừa, thấy Lý Hàn tung quyền thì hắn cũng lập tức tụ tập vô số kim linh lực vào bản tay, ngưng tụ thành một bàn tay màu vàng kim, ẩn chứa sức mạnh vô cùng.
– Kim Sát Chưởng!
Hắn đẩy mạnh Kim Sát Chưởng. Tên chưởng pháp như ý nghĩa, kim quang như có linh tính, thét gào một tiếng kinh thiên động địa, ầm ầm va đập cùng Phá Thiên Quyền.
“Đùng!” Cả hau đều bị lực quán tính đẩy văng về phía sau, Lý Hàn thì không hề hấn gì nhưng Triệu Khôn lại chãy ra một tia máu, ai hơn ai liền ở chiêu này biết rõ. Đúng lúc này, một đạo kim quang từ tay Triệu Khôn phá không bay tới Lý Hàn, Lý Hàn liền đạp Lưu Ảnh Thiên Quang Bộ lùi lại. Rồi hắn đưa tay nắm về phía Triệu Khôn.
– Thủy Lao Ngục!
Theo động tác của hắn, vô số Thủy linh lực trong thiên địa bay tới, cấp tốc đem thân thể Triệu Khôn vây lại. Theo thân hình Triệu Khôn bị vây lại, trong lòng hắn thầm nói: “Nên kết thúc chuyện này”
Nói rồi hắn bắt đầu kết ấn phức tạp và huyền diệu.
– Cái quỷ gì vậy? – Triệu Khôn bị quả cầu nước bao vây, hắn gầm lên một tiếng:
– Liệt Quang Chỉ.
Từ ngón tay hắn, vô số kim quang bộc phá theo đủ mọi hướng mà ra, đem thủy cầu xung quanh toàn bộ chấn vỡ vụn. Nhưng lúc này trên tay Lý Hàn xuất hiện một đóm lửa nhỏ, hắn mạnh mẽ đánh tới Triệu Khôn.
– Ba loại Linh Căn? Làm sao có thể?
Triệu Khôn như gặp quỷ hét ầm lên, người này liên tục sử dụng các loại vũ kỹ thuộc tính khác nhau, hắn sao có thể không kinh ngạc? Nhưng hắn cấp tốc lùi lại vì hắn cảm thấy mặc dù ngọn lửa nhỏ này nhìn có vẻ vô hại nhưng bản năng mách bảo hắn có nguy hiểm.
Mặc dù tốc độ của Triệu Khôn khá nhanh nhưng tốc độ của ngọn lửa nhỏ này lại nhanh hơn, đứng lúc này thì Lý Hàn nhẹ giọng nói:
– Liệt Hỏa Phần Viêm – Bạo!
“ẦM ẦM ĐÙNG…” Tiếng nói của Lý Hàn vừa dứt, âm thanh dữ dội khủng bố vang vọng đất trời, ngọn lửa nhỏ như hai quả bom được kích nổ, vô số linh lực bạo tạc mà ra, uy lực kinh khủng đến mức cả tòa lục địa mà hắn đang đứng cũng phải rung chuyển.
Lý Hàn phải nhanh chóng phi thân bay lên vì lúc này lục đia dưới chân hắn đã hóa thành một bức tường lửa to lớn, bao phủ khắp mọi nơi, đem tất cả mọi thứ, ngay cả những người Bách Thiên Tông đang chiến đầu với phân thân hắn cũng bị bao phủ trong biển lửa, phát ra những tiếng kêu la vô cùng thảm thiết. Không hổ là linh kỹ Địa Cấp, uy lực đúng là không thể do lường được.
Một lát sau, một thân ảnh từ trong biển lửa bay lên, người đó chính là Triệu Khôn nhưng khác với lúc nãy thì trên người hắn có mặc một vệ giáp màu bạc nhưng vệ giáp này thì bị cháy xém, ảm đạm vô quang. Không những người, lông tóc và y phục trên người hắn cũng bị hư hao rất nhiều, khí tức của hắn thì suy yếu vô cùng. Hiển nhiên bộ vệ giáp này đã giúp Triệu Khôn sống sót dưới uy lực của Liệt Hỏa Phần Viêm nhưng cho dù vậy, hắn cũng phải chịu tổn thương rất nhiều.
Triệu Khôn oán hận liếc nhìn Lý Hàn rồi nhanh chóng chạy trốn, hắn biết mình không phải là đối thủ của Lý Hàn nên phải nhanh chóng chạy đi kẻo không sẽ mất mạng. Nhưng Lý Hàn để cho hắn chạy sao? Đương nhiên là không rồi, tất cả người Bách Thiên Tông đều chết dưới uy lực của Liệt Hỏa Phần Viêm ngoại trừ Triệu Khôn nên nếu hắn để gã chạy thoát, như vậy chuyện của Bạch Tuệ Nương thì hắn phải đi tìm ai để hỏi đây.
Vì vậy Lý Hàn nhanh chóng thi triển Phong Ảnh Bộ để đuổi theo, hắn không cần phải dùng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ để đuổi theo một kẻ đang bị trọng thương như Triệu Khôn. Vì đang bị thương nặng nên Triệu Khôn chỉ mất vài phút thì đã bị Lý Hàn đuổi kịp, hắn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Lý Hàn, gầm lên nói:
– Huynh đệ, ta là người của Bách Thiên Tông nên ta khuyên ngươi không nên đuổi cùng giết tận, nếu không thì Bách Thiên Tông sẽ không chết không thôi với ngươi.
Lý Hàn nghe vậy thì thầm buồn cười, lúc nãy những người này muốn đoạt linh quả của hắn thì hùng hùng hổ hổ, bây giờ đánh không lại hắn thì lại lôi hậu trường phía sau ra để dụ hắn, thật đúng là vô sỉ mà.
– Ngươi có thấy buồn cười không vì lại nghĩ bây giờ lôi Bách Thiên Tông là có thể hù được ta à? – Lý Hàn tươi cười nói.
Triệu Khôn nghe vậy liền cứng họng, đúng như lời Lý Hàn nói, nếu Bách Thiên Tông có thể hù được hắn thì Lý Hàn đã không dám ra tay với bọn họ rồi nên bây giờ lấy Bách Thiên Tông ra hù Lý Hàn thì đúng là chuyện buồn cười.
– Hừ, đồng bạn của ngươi đã chết, ngươi cũng nên xuống dưới đó đi – Lý Hàn hừ lạnh một tiếng rồi nói, sau đó hắn bước từng bước ở trên không trung bước về phía Triệu Khôn, theo từng bước của Lý Hàn thì chi tâm của Triệu Khôn từng bước vỡ nát, đến khi Lý Hàn còn cách Triệu Khon ba bước thì chi tâm triệt để vỡ tan.
– Xin đừng giết ta! Xin đừng giết ta!
Triệu Khôn run giọng cầu xin Lý Hàn, thân thể hắn lại sợ hãi tới mức run lên cầm cập.
Lý Hàn thấy vậy thì nhéch miệng cười một cái rồi nói:
– Trả lời cho ta những câu hỏi sau, ta có thể tha ngươi không chết.
– Được, bất cứ chuyện gì, chỉ cần tha mạng cho ta.
Triệu Khôn vui mừng quá đỗi, chỉ cần không chết hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Sau đó Lý Hàn liền hỏi Triệu Khôn vài câu, sau khi lắng nghe câu trả lời của Triệu Khôn thì hắn biết được người có xăm hình mãng xà trên tay có tên là Đại Hải, người này bây giờ có thực lực Linh Thiên Cảnh viên mãn, giữ chức vị chấp sự tông môn trong Bách Thiên Tông. Ngoài ra Lý Hàn còn biết Đại Hải là người của tiểu thiếu gia Bách Thiên Tông.
Sau khi có được những thứ mình muốn, Lý Hàn liền giữ lời thả Triệu Khôn rời đi. Nhưng Lý Hàn có thật sự mềm lòng, để lại hậu hoạn sau này? Đương nhiên là không rồi, ngay khi Triệu Khôn đi xa thì hắn lập tức để cho Tiểu Bạch bám theo hắn để diệt trừ hậu hoạn.
Nửa tiếng sau thì Tiểu Bạch quay về bên hắn, bên miệng nó còn cắn theo một nhẫn trữ vật, hiển nhiên đó là không gian giới của Triệu Khôn. Sau khi kích lệ Tiểu Bạch một hồi, Lý Hàn bắt đầu kiểm kê đồ trong nhẫn trữ vật, sau khi kiểm kê xong thì Lý Hàn tiếp tục hành trình lịch lãm của bản thân mình.