Phần 274
Trong khi tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy khỏi Diễm Hỏa Cốc, chỉ còn lại một người đang ở đây. Người này không phải người khác, chính là Lý Hàn chém giết Lục Nam xong. Hắn vừa rồi bị đánh bay xuống rừng rậm nên không có người khác phát hiện ra tung tích của hắn. May cho hắn là Hỗn Độn Luyện Thể Quyết của hắn có chút thành tựu nên mặc dù dính một chiêu của Linh Địa Cảnh nhưng hắn vẫn giữ lại được cái mạng, mặc dù vậy thì thương thế của hắn vô cùng trầm trọng, nếu không sớm chữa trị thì cũng sẽ mất mạng.
Lúc đó hắn liền kêu Tiểu Kim ra canh chừng cho hắn vì hắn muốn trị thương nhưng vừa cho linh dược vào miệng thì Tiểu Kim đã truyền âm cho hắn:
– Chủ nhân, có vô số gia hỏa cường đại đang chạy đến đây.
Nghe thấy vậy thì Lý Hàn liền thu Tiểu Kim lại và nhanh chóng chạy lên một cây to lớn, dùng tán cây rộng lớn để che dấu hành tung của mình. Và chỉ trong chớp mắt, vô số Hỏa Địa Thử chạy ngang qua chỗ hắn, nhìn đống chuột lông xù này thật sự khiến ngươi ta buồn nôn.
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao bên trong xuất hiện nhiều Địa Hỏa Thử như thế, chẳng lẽ ở gần đây có là ổ chuột sao?
Đúng lúc này, Âm Dương tháp trong đầu hắn bỗng run lên và chỉ về một hướng. Lý Hàn ngay lập tức liền sáng mắt vì như vậy là có bảo vật, nhưng hắn không lập tức đi mà chui vào Âm Dương tháp để khôi phục thương thế cái đã, tình gì tính sau. Một tháng trong Âm Dương tháp, Lý Hàn mới khôi phục được vài phần thương tổn, nhưng hắn lập tức ra ngoài vì hắn lo sợ bảo vật sẽ bị người khác cướp mất.
Lúc này ở chỗ này ngoài trừ Lý Hàn và Địa Hỏa Thử, không còn bất cứ ai, nên hắn liền thả người bay lên không trung. Lý Hàn theo đi nghe hướng của Âm Dương tháp chỉ bay đến gần ngọn núi lửa ở gần nơi đóng quân của Thập Linh Tông. Ngay khi hắn sắp đến gần thì bỗng nhiên ngọn núi lửa đó phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
“Ầm ầm!” Tiếng nổ mạnh này vang vọng trời cao, thanh thế to lớn rung trời. Lý Hàn thiếu chút nữa bị chấn động mà rơi xuống, màng tai chấn động “ông ông”, hai mắt tối sầm.
– Bà mẹ nó, núi lửa bộc phát!
Lý Hàn bay trên không vừa tận mắt chứng khiến núi lửa phun trào. Chỉ thấy một đoàn hỏa diễm và dung nham nóng chảy bắn lên trời, dung nham không ngừng chảy xuống chân núi. Trong lúc nhất thời nhiệt độ chung quanh tăng lên mười độ, biến thành biển lửa.
Đám Địa Hỏa Thử bị biển lửa bao phủ, liền kêu thảm thiết, liền không qua bao lâu hóa thành vũng máu, ngay cả xương cốt cũng tiêu tán, linh thảo cây cối ở gần, hang núi đá cũng bị dung nham bao phủ.
“Tư tư!” Phàm là vật gì dính dung nham vào đều phát ra âm thanh chói tai. Cũng không biết qua bao lâu, phạm vi gần trăm dặm quanh miệng núi lửa biến thành biển dung nham, nhiệt độ tăng cao dữ dội. Lý Hàn nhìn thấy uy lực của thiên địa, chỉ cảm thấy mình bé nhỏ như con kiến.
– Thiên địa oai, tuyệt không phải sinh vật nào có khả năng chống đỡ! – Lý Hàn đổ mồ hôi lạnh, thở dài một hơi. Sau đó Lý Hàn tiếp tục bay theo chỉ dẫn của Âm Dương Tháp, bay được một lát thì Lý Hàn nhìn xung quang rồi nổi điên gào thét với Âm Dương Tháp trong thức hải của mình:
– Tiểu tháp, ngươi muốn ta chết à?
Sở dĩ Lý Hàn nổi điên như vậy vì Âm Dương Tháp đang chỉ vào núi lửa đang bộc phát kia, lúc này hắn mà đi đến chỗ đó chắc chắn sẽ bị thiêu cháy tới cặn bã cũng không còn. Sau một hồi phát tiết với tiểu tháp, Lý Hàn mới bình tĩnh lại.
Hắn tin tưởng Âm Dương tháp sẽ không đưa hắn vào chỗ chết, nhưng nhìn ngọn núi lửa đang sục sôi phun trào kia thì Lý Hàn lại cảm thấy chùng bước, hắn tuy không sợ chết nhưng mà hắn đã chết qua một lần, không muốn chết oan uổng như vậy. Nhưng ngay khi hắn muốn bỏ đi thì Âm Dương tháp lại run lên điên cuồng, hiển nhiên bảo vật trong núi lửa có giá trị lớn vô cùng. Sau một hồi đắn đo Lý Hàn liền quyết định tin tưởng vào Âm Dương tháp, nên hắn liền bay thẳng vào trong miệng núi lửa.