Phần 272
Ở dưới đất, Lục Nam bị Lâm Kiếm Trần đánh một chưởng bị thương khá nặng đang từ từ đứng lên, lúc này toàn thân hắn đầy máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
– Mẹ kiếp, quá sơ xuất rồi!
Lục Nam nói ra một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Lúc này Lâm Kiếm Trần bị Lao Phạm Thanh và một tên Địa giai khác vây công, những Địa gia khác thì đang tấn công những Địa giai của Thập Linh Tông nên có thể nói Bách Phong Tông đang thượng phong, xem ra chỉ sợ không bao lâu đám người Lâm Kiếm Trần sẽ bại. Lục Nam thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra không cần Lục Nam ta hỗ trợ Lao sư huynh cũng có thể tiêu diệt đám tạp chủng Thập Linh Tông này”
Ánh mắt của hắn nhìn quá đám chấp sự và đệ tử Tử Thiên Tông đầy vẻ âm tàn.
– Những tiểu tạp chủng này do ta thu thập vậy!
Lục Nam quát một tiếng, linh lực màu vàng tụ tập vào tay và đánh thẳng vào chấp sự cùng đệ tử Thập Linh Tông.
“Ầm ầm! Ah ah!”
Cường chiêu của Địa giai đều có uy lực vô cùng khủng bố nên một chiêu của Lục Nam đã trực tiếp tiêu diệt vài tên chấp sự của Thập Linh Tông.
– Dám giết người của bổn tông, mọi người cùng nhau xông lên tiêu diệt tên này – Một vị chấp sự hét lớn, sau đó công kích Lục Nam. Vị chấp sự kia vừa quát lên, lập tức có vài tên chấp sự Thập Linh Tông vây công Lục Nam.
– Hắc hắc, tiểu tạp chủng đến đây đi, đến bao nhiêu bổn vương giết bấy nhiêu – Lục Nam liếm liếm bờ môi cười dữ tợn.
Vị chấp sự này tên là Phương Dật Thiên, thân là chấp sự nội môn lâu năm, địa vị trong tông khá cao, hôm nay đã là nửa bước Địa giai, miễn cưỡng có nửa phần chiến lực đối chiến Lục Nam, nếu đổi thành đối thủ khác, mình hắn liều mạng có thể đấu với vài tên Linh Thiên Cảnh viên mãn.
Lục Nam không nghĩ tới chấp sự của Thập Linh Tông còn có thực lực cường hãn bực này, hơn nữa vừa rồi bị một chưởng của Lâm Kiếm Trần đánh bị thương khá nặng nên trong lúc nhất thời bị bọn người Phương Dật Thiên kiếm chế.
– Hỗn đản!
Lục Nam cảm thấy không còn mặt mũi vì bị vài tên Linh Thiên Cảnh cầm chân nên hắn hét lớn một tiếng, hai đấm đánh ra quyền ảnh màu vàng.
“Rầm rầm! Phốc phốc!” Hai gã chấp sự của Thập Linh Tông bị đánh thủng ngực mà chết.
– Đồ chó đẻ, lão tử đồng quy vô tận với ngươi.
Phương Dật Thiên mắng to một tiếng, thần sắc tuyệt vọng, nhưng mà trường thương trong tay dũng mãnh đâm tới Lục Nam.
– Đồng quy vu tận với ta sao, ngươi không có tư cách này.
Lục Nam giơ tay lên, linh lực màu vàng hóa thành đao ảnh chém vào trường thương. Lập tức thương ảnh bị đánh tan đi, còn đao ảnh của Lục Nam vẫn bổ về phía Phương Dật Thiên. Nửa bước Địa giai cùng Địa giai chân chính tuy chỉ cách một bước ngắn, thế nhưng mà thực lực lại chênh lệch khó san bằng được.
Ngay khi đao ảnh sắp đánh vào người Phương Dật Thiên thì một tên chấp sự Thập Linh Tông bay tới đẩy Phương Dật Thiên ra chỗ khác, kết cục tên chấp sự kia bị đao ảnh phanh thây. Điều này khiến tất cả đệ tử Thập Linh Tông đồng loạt oán hận, nhao nhao dùng công kích cường đại nhất của mình tấn công Lục Nam.
– Đom đóm mà tranh sáng với mặt trời!
Lục Nam khinh thường nói một câu, khí thế toàn thân tăng vọt, hai đấm liền oanh ra mấy quyền, đánh tan tất cả công kích của đám người Thập Linh Tông.
Lục Nam vốn tưởng rằng đã ngăn tất cả công kích. Ai ngờ một đạo băng hàn từ phía sau đánh tới. Lục Nam thân là cường giả Địa giai, phản ứng vô cùng nhạy cảm mạnh mẽ, vừa phát giác nguy hiểm đã bay lên trời vì vậy chiêu thức vừa rồi liền đánh vào khoảng không.
– Rõ ràng dám đánh lén, ta cho ngươi chết không yên lành! – Lục Nam nhìn thấy nữ tử xinh đẹp bên dưới thì tức giận quát lên, đồng thời một đạo linh lực kim sắc đánh ra ngoài. Lãnh Băng Băng vội vàng rút lui, thế nhưng mà linh lực màu vàng vẫn truy kích nàng.
Ngay lúc linh lực màu vàng sắp đánh vào ngực nàng, thì Vệ Toàn Hà kịp thời chặn trước người nàng, dùng búa đánh tan rã đạo linh lực này, mặc dù vậy thì công kích của Địa gia sao có thể coi thường, hai thường đều bị đánh bay ra xa và trọng thương nặng.
– Tốt… tốt, rõ ràng có thể tránh được một chiêu của ta, xem các ngươi còn có thể tránh mấy chiêu!
Lục Nam từ trên cao nhìn xuống và cười lạnh, song chưởng mở ra dùng linh lực công kích. Lúc này đám chấp sự Thập Linh Tông bay lên trời và tổ hợp trận thế, từng đạo linh lực đánh về phía Lục Nam.
Tuy bên Thập Linh Tông nhiều người hơn nhưng Lục Nam là Địa giai, khó có thể dùng số lượng để ngang bằng được nên chỉ được một lúc thì Lục Nam vẫn không ngừng đánh giết đám chấp sự và đệ tử Thập Linh Tông.
Sau khi giết chết một gã chấp sự của Thập Linh Tông thì trong lòng của hắn thật đắc ý.
– Thập Linh Tông đáng chết, rõ ràng dám xem thường bổn vương, bổn vương sẽ giết toàn bộ các ngươi – Lục Nam ở giữa không trung thao túng linh lực công kích, miệng thì thào nói.
Lúc này đại chiến giữa không trung vô cùng gay cấn. Lâm Kiếm Trần bị không ít tổn thương, đang liên tục bại lùi thế nhưng mà hắn vẫn dùng toàn lực để níu chân hai Địa gia của Bách Phong Tông. Hắn đột nhiên phát hiện Lục Nam đang đồ sát chấp sự và đệ tử Thập Linh Tông thì ánh mắt của hắn như toát ra, quát to với Lục Nam:
– Ngươi dám đuổi tận giết tuyệt, Thập Linh Tông chúng ta sẽ không chết không thôi với Bách Phong Tông.
Lâm Kiếm Trần vừa phân thần thì bị Lao Phạm Thanh đánh một trưởng vào ngực khiến thân thể hắn bay xa trăm mét, một ngụm máu tươi bắn ra ngoài. Mặc dù vậy thì vẫn tiếp cắn răng xông lên vì nếu lúc này mà hắn nằm xuống thì số phận của tất cả mọi người Thập Linh Tông ở đây sẽ bị định đoạt.
Lục Nam nghe Lâm Kiếm Trần quát to chẳng những không thu hồi sức mạnh mà càng thêm ra sức, hắn vừa đè đánh đám người Thập Linh Tông vừa đắc ý cười to:
– Giết sạch các ngươi, Thập Linh Tông cũng không biết Bách Phong Tông chúng ta làm.
Nói rồi hắn tung một quyền đánh chết một chấp sự khác của Thập Linh Tông. Trong lúc nhiều người đang cắn răng chiến đấu thì có một người không tham dự chiến đấu, hắn trốn ở sau dung nham quan sát chiến đấu. Người này chính là Lý Hàn.
Hắn chỉ là Linh Thiên Cảnh nhất trọng thiên, cho dù có tham gia vào cũng chẳng tạo nên bọt sóng nào nên hắn đành nấp ở đây để suy nghĩ đối sách giúp Thập Linh Tông vượt qua đại nạn này.
– Thực lực quá mức cách biệt, chỉ còn cách liều!
Nhìn thấy từng chấp sự và đệ tử bị sát hại, trong lòng Lý Hàn càng ngày càng sốt ruột, cứ theo đà này sớm muộn gì tất cả người của Thập Linh Tông sẽ chết hết nên hắn quyết định liều một phen. Hắn che dấu hết tất cả khí tức của bản thân và thả người bay lên ở phía sau Lục Nam.
Lục Nam đang tập trung ra tay giết đám người chấp sự và đệ tử Thập Linh Tông ở phía trước mặt mình nên bản thân hắn hoàn toàn không có ý thức có một người đang áp sát ở phía sau hắn. Mặc dù Lục Nam không chú ý nhưng đám người chấp sự và đệ tử ở phía đối diện thì nhìn thấy hành tung của Lý Hàn, trong nội tâm kinh ngạc vạn phần.
Mặc dù vậy thì bọn hắn có gắng thu hút sự chú ý của Lục Nam về phía bên này để cho Lý Hàn dễ dàng hành động, vì họn hắn tin chắc Lý Hàn có biện pháp. Cho dù bọn hắn cũng biết Lý Hàn thực lực thấp kém, nhưng đã tới mức sinh tử tồn vong, cũng chỉ có thể ký thác vào tiểu tử này.
Ngay khi Lý Hàn sắp áp sát Lục Nam thì ánh mắt của Lao Phạm Thanh vô tình liếc qua chỗ Lục Nam thì hắn bắt gặp Lý Hàn đang áp sát sư đệ liền quát to:
– Lục sư đệ coi chừng sau lưng.
“Hỏng bét!” Lý Hàn kinh hô một tiếng rồi nhanh chóng áp sát Lục Nam.
Lục Nam nghe thấy tiếng hô của sau lưng thì quay đầu lại thì thấy Lý Hàn áp sát mình thì cười to:
– Haha, một Linh Thiên Cảnh nhất trọng thiên nhỏ nhoi, cũng dám ám sát bổn vương.
– Cơ hội tốt!
Lý Hàn không nghĩ tới Lục Nam còn chưa có động thủ với hắn, tinh thần lực tích xúc bộc phát.
– Dao tinh thần!
Lý Hàn thầm hô một tiếng, ngay lập tức tinh thần lực trong thức hải của hắn liền ngưng tụ thành lưỡi đao vô hính sắc bén chém vào thức hải của Lục Nam.
Dao tinh thần, đây là do Lý Hàn thường ngày luyện chế Tam phẩm đan dược dùng tinh thần lực ngưng tụ thành lưỡi đao sắc bén phân giải đan dược. Chính là dùng tất cả tinh thần lực hóa thành lưỡi đao, thời điểm luyện đan vô cùng hữu dụng.
Lý Hàn có tự tin, cho dù là cao thủ Linh Thiên Cảnh đại thừa cảnh trở lên đối mặt một kích này cũng thập tử vô sinh, về phần siêu cấp cường giả Địa giai uy năng vượt qua tưởng tượng của hắn, hắn cũng không dám vọng tưởng suy đoán.
Nói thì dài nhưng từ lúc Lục Nam cười to đến lúc Lý Hàn tung chiêu Dao tinh thần còn chưa đến một giây nên ngay khi Lục Nam đang cười thì hắn dường như phát hiện cái gì đó, một dự cảm không hiểu đánh úp lại. Bỗng nhiên lúc này trong óc có cái gì xông vào, thức hải của hắn bị chém mạnh một cái.
– Ah! – Lục Nam phát ra tiếng hô thảm thiết, thân thể như mất trí điên cuồng hét lên, hắn ôm đầu ở giữa không trung không ngừng hét lên.
– Thành! – Lý Hàn mừng rỡ, một thanh kiếm liền xuất hiện trên tay hắn.
– Giết! – Diệt Nhân Cửu Thức! Kiếm ra, kiếm ý mênh mông từ Lý Hàn trảm ra. Một thức lại một thức, lực lượng chồng chất, Lý Hàn liền lao nhanh về phía Lục Nam đang điên cuồng.
Chỉ trong chớp mắt, Lý Hàn đã giết tới gần Lục Nam, Diệt Nhân Cửu Thức đã chồng đến thức thứ tư nên mang theo sức mạnh vô cùng to lớn. Không những vậy, Lý Hàn còn dùng Thiên Ma giải thể khiến lục phủ ngũ tạng của hắn bị thương khá nặng nhưng khiến lực lượng của hắn tăng vọt nên uy lực của một kiếm này không thể đo lường được.
Mặc dù Lục Nam bị Lý Hàn chém một đao vào thức hải khiến hắn trở nên điên cuồng nhưng bản thân linh giả có thể cảm ứng được nguy hiểm nên khi Lý Hàn áp sát hắn thì Lục Nam liền tung một đoàn linh lực đánh về phía Lý Hàn. Lý Hàn liền dùng Lưu Ảnh Thiên Quang Bộ nhanh chóng né qua một bên khiến đạo linh lực của Lục Nam đánh hụt vào không khí.
“Ầm ầm!” Đạo linh lực của Lục Nam đánh vào miệng núi lửa sau lưng Lý Hàn phát ra tiếng nổ tung kinh người. Còn Lý Hàn lúc này tiếp tục áp sát tới gần Lục Nam, đúng lúc này một đạo xích quang từ xa đánh thẳng vào Lý Hàn…
Lý Hàn thấy như thế thì cắn răng, nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ không có cơ hội hạ sát Lục Nam nữa nên hắn không những không lùi mà còn tiến tới, thanh kiếm trên tay hắn liền trảm xuống.
“Đùng! Phốc!” Lý Hàn bị đạo kim quang đánh trúng sau lưng khiến hắn bị đánh bay đi xa hơn ngàn mét rồi biến mất trong rừng rậm của Hỏa Diễm Cốc nhưng vạn may là hắn đã kịp chém đứt đứt đầu Lục Nam.
Cho dù mấy tên Địa giai đang đánh nhau, hay là chấp sự cùng đệ tử Thập Linh Tông đều bị cảnh này làm cho kinh sợ tới mức ngây người. Một tên cường giả Địa giai vẫn lạc trong tay một tên Linh Thiên Cảnh. Nếu như không phải do bọn họ tận mắt chứng kiến thì bọn họ có chết cũng không tin một cường giả Địa giai lại chết biệt khuất như vậy.
– Cái này… cao thủ Địa giai bị giết rồi sao? Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?
– Hẳn là thực, bởi vì ta cũng nhìn thấy, chúng ta không có khả năng cùng nằm mơ một giấc mơ.
– Quá… quá lợi hại, rõ ràng là cường giả Địa giai bị chém giết, kẻ này ngày sau chắc chắn dương uy cho tông môn chúng ta.
– Đừng cao hứng quá sớm, người ta vẫn còn vài tên Địa giai đấy – Các đệ tử và chấp sự nhìn một màn này liền nhao nhao kinh hô.
Ở dưới đất, Vệ Toàn Hà và Lãnh Băng Băng bị một màn này làm khiếp sợ nói không ra lời. Bọn họ thật không thể ngờ được Lý Hàn lại có thể có thủ đoạn này, phải biết rằng cường giả Địa giai đấy thiếu chút nữa đã giết chết bọn hắn đấy, thế nhưng mà Lý Hàn lại có thể tiêu diệt tên này đi, cảnh này khiến bọn họ quá mức không dám tin tưởng.
Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ thì trong mắt phượng các nàng bắn ra các tia dị sắc, dùng một thân Linh Thiên Cảnh nhất trọng thiên chém bay đầu một Địa giai, mặc dù chỉ là đánh lén nhưng phần phách lực, can đảm và quyết đoán này khiến nhịp tim trong lồng ngực các nàng đập nhanh liên hồi.
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến tai tất cả mọi người:
– Ah, tạp chủng đáng chết, ta sẽ giết sạch đám các ngươi! – Lao Phạm Thanh điên cuồng hét lớn.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi một tên Linh Thiên Cảnh lại có thủ đoạn bậc vậy, lại có thể giết một tên cường giả Địa giai, chuyện này với Bách Phong Tông hắn mà nói là sỉ nhục lớn lao, lúc này hắn chỉ có thể phát tiết toàn bộ tâm tình vào đáp người Thập Linh Tông.
Nhưng mà thời điểm hắn muốn diệt sát tất cả người của Thập Linh Tông thì từng tiếng kêu khiến người ta hoảng sợ vang vọng trong không trung.