Phần 266
– Hừ, Lý Hàn, lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, ngay cả sư thúc như ta cũng không lọt vào mắt của ngươi – Mộ Dung Bạch nhìn qua Lý Hàn liền bất mãn hừ lạnh.
– Lý Hàn không dám, sư thúc ngươi là trưởng lão tông môn chí cao vô thượng nha, ta chỉ là tiểu đệ tử nên lá gan rất nhỏ – Lý Hàn nói thì khiêm tốn, thế nhưng mà không có một chút ý khiêm tốn nào, ngược lại còn cười khẽ. Nụ cười kia trong mắt Mộ Dung Bạch chẳng khác gì nụ cười khinh miệt.
– Sư huynh, ngươi nhìn xem, đây chính là đệ tử giỏi do Đại sư huynh thu nhận đấy – Mộ Dung Bạch nhìn qua Điền Kỷ Dũng tràn ngập mỉa mai nói ra.
Điền Kỷ Dũng nói:
– Sư đệ bớt nóng.
Nói rồi hắn quang ánh mắt qua người Lý Hàn hỏi:
– Lý Hàn, ngươi khu trừ hỏa độc cho không ít chấp sự đúng không?
– Đúng vậy! – Lý Hàn trung thực đáp, hắn và Điền Kỷ Dũng không có chuyện gì cả nên hắn vẫn tương đối tôn trọng Điền Kỷ Dũng.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì thần sắc Điền Kỷ Dũng liền tràn ngập vui mừng, lúc này sốt ruột hỏi:
– Ngươi dùng biện pháp gì khu trừ hỏa độc?
Nghe Điền Kỷ Dũng hỏi như vậy, Mộ Dung Bạch ở bên cạnh cũng chăm chú lắng nghe, hắn cũng muốn biết Lý Hàn dùng biện pháp gì để khu trừ hỏa độc.
Những hỏa độc này cho dù là cường giả Địa giai cũng không cách nào khu trừ được, hắn thật sự không hiểu nổi Lý Hàn làm thế nào làm được. Lúc trước hắn còn tưởng rằng Lý Hàn hút hỏa độc cho Quý Viêm Chiếu chính là lấy mạng đổi mạng, nhưng mà bây giờ xem ra không phải thế. Chẳng lẽ Lý Hàn có bảo vật khắc chế hỏa độc?
Lý Hàn chần chờ một chút và đáp:
– Cái này… thứ cho đệ tử không cách nào trả lời.
– Ân! – Điền Kỷ Dũng cùng Mộ Dung Bạch thần sắc hơi đổi, Mộ Dung Bạch hét lớn lên:
– Chẳng lẽ ngươi không biết việc này quan hệ trọng đại tới chấp sự và tông môn hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn tư tàng?
Nghe vậy thần sắc Lý Hàn liền tối sầm lại, trong nội tâm thầm hô:
– Xem ra lần này quá rêu rao rồi.
Trong lòng Lý Hàn sinh lòng hối hận, hắn quang minh chính đại giúp nhiều người khu trừ hỏa độc nên đã cây to đón gió, gây nên phiền toái rồi.
Một bên Điền Kỷ Dũng thấy biểu lộ của Lý Hàn khó nói, lúc này lại nói:
– Lý Hàn, Mộ Dung sư thúc nói đúng, có biện pháp nói ra cho mọi người cùng nhau tham tường, chúng ta sẽ báo lên tông môn, đây là đại công đấy.
– Hai vị sư thúc, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, sở dĩ ta có thể khu trừ hỏa độc là vì thân thể của ta đặc thù, cho dù ta nói thì các ngươi cũng không có biện pháp khu trừ hỏa độc, cho nên không cần biết – Lý Hàn hạ thấp tư thái nói ra. Hôm nay Điền Kỷ Dũng mang tông môn ra, chính là muốn nói mình cuồng vọng tiếp, chỉ sợ không có quả ngon để ăn.
– Nói thật dễ nghe, ngươi thân thể có cái gì đặc thù, còn không phải một đôi tay, một đôi chân, chẳng lẽ ngươi là thú nhân? – Đột nhiên Liễu Đông ở bên cạnh xen vào, trong giọng nói tràn ngập vẻ châm chọc.
– Thú nhân? – Lý Hàn giật mình một cái, nhìn qua Liễu Đông mắng:
– Mẹ ngươi mới là thú nhân, cả nhà ngươi đều là thú nhân.
– Ngươi… – Liễu Đông giận dữ, vừa định trách mắng, Mộ Dung Bạch liền ngắt lời hắn.
– Liễu Đông, nơi này không chuyện của ngươi.
Liễu Đông tức giận nhìn qua Lý Hàn, im lặng không nói thêm gì nữa, trong nội tâm thầm quyết tâm sau chuyện này sẽ cho Lý Hàn đẹp mặt.
– Lý Hàn, ngươi thực không cống hiến phương pháp trừ hỏa độc sao? – Mộ Dung Bạch lạnh lùng hỏi.
– Đệ tử nói rồi, cho dù đệ tử nói ra thì các người cũng không có biện pháp làm được – Lý Hàn mất đi tính nhẫn nại nói.
– Hảo hảo, đã như vầy ta hiện tại dùng lệnh trưởng lão mệnh lệnh cho ngươi đi Diễm Hỏa Cốc thay tông môn vận chuyển linh thạch ra” Mộ Dung Bạch nói hai tiếng “Hảo”, lúc này đưa ra lệnh bài trưởng lão trưởng lão nói với Lý Hàn.
Lời này vừa ra khiến thần sắc Dương An cùng Vệ Toàn Hà liền biến đổi.
– Sư thúc, ngươi làm như vậy không ổn đâu.
Dương An liền bất mãn mở miệng nói.
– Dương An, ngươi lui ra, việc này ta nhất định sẽ nói rõ với tông môn – Mộ Dung Bạch kiên quyết nói, một chút tình cảm cũng không cho Dương An.
– Sư đệ, ta xem ngươi không nên xen vào chuyện này được, chuyện lấy quặng này sợ rằng Lữ trưởng lão và Lý trưởng lão không cho phép – Điền Kỷ Dũng nói ra.
Mộ Dung Bạch nghe vậy thì nhíu mày nói:
– Lý Hàn hiện tại lập tức đi Diễm Hỏa Cốc, nghe theo các trưởng lão trông coi linh thạch, thẳng tới khi linh thạch khai thác xong thì thôi.
Mộ Dung Bạch nói ra lời này khiến cho Dương An cùng Vệ Toàn Hà buông lỏng một hơi. Chỉ có Lý Hàn thần sắc như thường, giống như chuyện này không có quan hệ gì tới hắn cả.
– Lý Hàn, ngươi có phục tùng an bài không?
Điền Kỷ Dũng thấy Lý Hàn không có phản ứng, lúc này liền hỏi.
– Đệ tử phục tùng an bài – Lý Hàn nhàn nhạt đáp.
Đương nhiên Lý Hàn không có ý kiến, hắn đã sớm muốn đi vào Diễm Hỏa Cốc một chuyến, nhưng mà nhiệm vụ của hắn là luyện chế Băng Hàn Đan, cho dù Mộ Dung Bạch không cho hắn luyện, nhưng mà hắn vẫn phải ngoan ngoãn ở trong thành trì, bằng không người ta không có chuyện gì sẽ tìm cớ gây sự với hắn.
Gần đây hắn dùng Hỗn Độn Luyện Thể Quyết hấp thu hỏa độc cho người ta nên luyện nhục đã đạt tới tiểu thành, nhưng mà so sánh với hỏa độc của Quý Viêm Chiếu thì yếu hơn thật nhiều, hiệu quả tu luyện cũng không quá rõ ràng. Cho nên hắn nhất định cần có nhiều dương hỏa hơn, chỉ có như vậy “Luyện Nhục chi cảnh” mới tu luyện đến đại thành được.
Thế nhưng mà hắn không có trưởng lão chỉ thị cũng không dám tùy ý bước vào trong Diễm Hỏa Cốc, trong đó còn có linh thú mạnh mẽ mà tính tình lại táo bạo, mỗi một con đều cực kỳ đáng sợ, dùng thực lực bây giờ của Lý Hàn đi vào trong đó vẫn quá mạo hiểm.
– Vệ Toàn Hà, ngươi mang theo Lý Hàn đi hội hợp với Lữ trưởng lão” Mộ Dung Bạch không kiên nhẫn phát tay cho Vệ Toàn Hà mang Lý Hàn đi, trong nội tâm nói thầm: “Tiện nghi tiểu tử này, nhưng mà đến Diễm Hỏa Cốc thì ngươi làm sao đối mặt với hỏa độc?”
Đối với tâm tư ác độc của Mộ Dung Bạch, Lý Hàn không cần suy đoán thì cũng hiểu được một hai, dù sao sư đồ bọn này chẳng phải thứ tốt lành gì. Thời điểm Lý Hàn quay người đi ra ngoài thì Dương An mở miệng gọi Lý Hàn:
– Sư đệ nhớ cẩn thận, những Băng Hàn Đan này ngươi mang theo đi.
Lý Hàn cảm kích nhìn qua Dương An, vừa định tiếp nhận thì Băng Hàn Đan thì Mộ Dung Bạch lại nói:
– Dương An, nếu thể chất Lý Hàn đặc thù có thể chống lại hỏa độc thì những Băng Hàn Đan này nên lưu cho đệ tử khác, huống hồ Băng Hàn Đan không nhiều lắm, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi.
Dương An nghe vậy thì quay đầu lại, bất mãn nhìn Mộ Dung Bạch nói:
– Mộ Dung sư thúc, ngươi có biết mình quá mức không? Chẳng lẽ Điền sư thúc ngươi cũng cho rằng như vậy sao?
Dương An chính là đệ tử chân truyền, quyền lực của hắn gần với trưởng lão. Hôm nay Mộ Dung Bạch ức hiếp sư đệ đồng môn của hắn, đây chẳng khác nào không cho sư phó Chu Đại Quân của hắn mặt mũi, hắn mà không đứng ra nói chuyện thì chỉ sợ người khác còn tưởng rằng Dược Phong là do Mộ Dung Bạch làm chủ đấy.
Điền Kỷ Dũng bên cạnh cũng hiểu Mộ Dung Bạch làm như vậy có chút quá mức, lúc này mở miệng khuyên:
– Được rồi sư đệ, không nên quá làm khó tiểu bối, Băng Hàn Đan cho hắn đi.
– Hừ! – Mộ Dung Bạch hừ lạnh một tiếng, không nói thêm.
– Đa tạ sư huynh hảo ý, thân thể của ta đặc thù, hỏa độc bình thường không thể làm khó ta – Lý Hàn nói.
Nói đùa, nếu như hắn tiếp Băng Hàn Đan chẳng phải tự tát mình sao, huống hồ hắn có âm khí và Âm Dương tháp, đúng là không sợ hỏa độc. Lý Hàn cùng Vệ Toàn Hà rời khỏi đại sảnh, đi thẳng tới Diễm Hỏa Cốc.
– Lý Hàn, ngươi quá xúc động rồi.
Vệ Toàn Hà ở một bên nói ra. Những ngày này thông qua tiếp xúc với Lý Hàn, hắn cũng hiểu được Lý Hàn là bằng hữu đáng giá kết giao, trong nội tâm đã sớm xem Lý Hàn là hảo huynh đệ nên thấy hắn thấy Lý Hàn đi vào Diễm Hỏa Cốc nên có phần lo lắng.
Lý Hàn nghe vậy thì khẽ cười nói:
– Vệ chấp sự không nên lo lắng, ta tự có biện pháp.
– Ai, ngươi chưa tiến vào Diễm Hỏa Cốc, ngươi không biết, võ giả dưới Linh Thiên Cảnh mà không có Băng Hàn Đan, đi vào tất trúng độc, cho dù có Băng Hàn Đan cũng dữ nhiều lành ít – Vệ Toàn Hà thở dài nói.
– Hửm? Tại sao lại như thế? – Lý Hàn hỏi ngược lại.
– Băng Hàn Đan đúng là có thể khắc chế hỏa độc, nhưng mà còn chưa đủ, bởi vì trong Diễm Hỏa Cốc cơ hồ tất cả linh thú đều ngoài tứ giai, linh thú dưới tứ giai đều bị diệt sát cả rồi, những linh thú cao cấp này phi thường hung tàn, hơn nữa mỗi con đều mang theo hỏa độc, Quý Chiêu Viễm bởi vì bị linh thú gây thương tích, lúc này mới trúng hỏa độc nặng như vậy, mà ngươi cho dù có thể chống cự hỏa độc, nhưng mà thực lực của ngươi không đủ chống lại đám linh thú đó, xem ra Mộ Dung trưởng lão không có hảo ý với ngươi đâu – Vệ Toàn Hà giải thích cho Lý Hàn hiểu.
Hắn làm người tuy chất phác ngay thẳng, nhưng mà hắn không ngốc, tự nhiên có thể thấy rõ dụng ý của Mộ Dung Bạch. Nghe Vệ Toàn Hà nói vậy, Lý Hàn liền trầm mặc xuống. Linh thú tứ giai tương đương với võ giả Linh Thiên Cảnh của nhân loại, dùng tu vị bây giờ của hắn tuy miễn cưỡng có thể chống lại một hai, nhưng mà nghe Vệ Toàn Hà nói dường như linh thú trong Diễm Hỏa Cốc cũng không chỉ là tứ giai sơ kỳ, thậm chí là tứ giai trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong cũng không ít, chỉ sợ linh thú ngũ giai cũng sẽ có xuất hiện.
Nếu là như vậy, Lý Hàn chỉ bằng thực lực một người đúng như Vệ Toàn Hà nói đúng là lành ít dữ nhiều. Nếu như Lý Hàn bảo Kim Sắc Lang Vương và Tiểu Bạch đi ra trợ trận lời thì hắn sẽ bạo lộ át chủ bài, đây chẳng khác gì bất tiện việc ngày sau, huống hồ nếu chúng bị dính hỏa độc thì phiền toái.
Vệ Toàn Hà thấy Lý Hàn không nói chuyện lại nói:
– Kỳ thật ngươi cũng không cần quá lo lắng, nếu như ngươi thực không sợ hỏa độc, đến lúc đó chỉ cần tới nơi trú quân, có các trưởng lão che chở thì chẳng có gì ngoài ý muốn đâu.
Lý Hàn gật đầu nói:
– Đa tạ Vệ chấp sự đã nhắc nhở, ta sẽ chú ý.
– Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa ngươi đi theo sau ta, gặp được linh thú thì không nên cậy mạnh, ta sẽ ngăn cản trước, ngươi bỏ chạy, ta sẽ đuổi kịp, đuổi tới nơi trú quân là không có chuyện gì – Vệ Toàn Hà nói.
Hỏa độc trong Diễm Hỏa Cốc quá nhiều, linh thú bình thường cũng không dám tới gần, cho nên bọn họ cũng không có cưỡi linh thú, chỉ có thể đi bộ mà thôi. Thành trì cùng Diễm Hỏa Cốc chỉ cách nhau một ngày đi đường nên hai người nhanh chóng đi tới bên ngoài Diễm Hỏa Cốc.