Phần 263
Lý Hồng Ngọc nghe Lý Hàn nói vậy thì trong mắt nàng hiện lên vẻ hài lòng, đệ tử của nàng là phải vậy. Còn Trầm Tâm Kỳ thì trong đôi mắt phượng của nàng hiện lên những tia dị thải và thần sắc phức tạp, trong nội tâm không biết suy nghĩ cái gì.
– Ha ha… hảo hảo, lão phu sẽ xem ngươi làm thế nào cứu sống hắn – Mộ Dung Bạch cười lên ha hả. Thế nhưng mà hắn hồn nhiên không biết rằng mình đã nói sai. Hắn nói ra lời này hiển nhiên là hắn không muốn Quý Viêm Chiếu có thể sống lại mà.
– Lão Bạch, chú ý lời của ngươi” Lữ trưởng lão không vui nói. Mộ Dung Bạch sững sờ một chút, lúc này thu liễm thần sắc, đáp nhẹ một tiếng “Vâng!”, Trong nội tâm càng chán ghét Lý Hàn vài phần.
– Lý Hàn, ngươi qua cứu người đi.
Lúc này Lý Hồng Ngọc nói với Lý Hàn. Lý Hàn nhìn qua Lý Hồng Ngọc cười nhẹ nói:
– Vâng, sư nương.
Lúc này Lữ trưởng lão đã thả Mạc Ái Liên ra, vẫn áp chế Quý Viêm Chiếu gắt gao, nhưng mà màu đỏ trên người của hắn quá đáng sợ, con mắt không còn chút nhân tính. Lý Hàn đi tới bên cạnh Quý Viêm Chiếu, một tay điểm lên hôn huyệt của Quý Viêm Chiếu, khiến cho hắn mất đi tri giác ngắn ngủi.
– An bài cho ta nơi an tĩnh.
Lý Hàn ôm lấy Quý Viêm Chiếu nghiêm nghị nói ra. Ngay sau đó Lữ trưởng lão cho người mang Lý Hàn tới một gian phòng hoang phế.
“Tiểu tử không biết sống chết, ta nhìn ngươi cứu thế nào” Thần sắc Mộ Dung Bạch tức giận mắng thầm. Hắn trở thành Tứ phẩm Luyện dược sư nhiều năm còn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy, cho dù là sư huynh Chu Đại Quân cũng nhường hắn vài phần, không nghĩ tới tiểu tử này không thèm nhìn, hắn thề nhất định phải trục xuất Lý Hàn khỏi Dược Phong, không… hẳn là tông môn.
Thành trì nơi này đã sớm hoang phế, phòng óc nơi này đơn sơ, ngay cả giường gỗ cũng không có. Nhưng mà Lý Hàn chỉ vì cứu người nên không cho ai quấy rầy nên hoàn cảnh như vậy là đủ, hắn đặt Quý Viêm Chiếu ngang trên mặt đất.
– Sư tỷ ngươi ra ngoài hộ pháp cho ta, không có ta gọi thì không cho kẻ nào tiến vào trong đây – Lý Hàn quay đầu nhìn qua Mạc Ái Liên nói ra. Mạc Ái Liên thâm tình nhìn Quý Viêm Triêu, gật gật đầu, đi ra khỏi phòng. Lý Hàn hít một hơi, thì thào nói:
– Gặp gỡ ta xem như số ngươi may mắn.
Dứt lời một chưởng vỗ vào ngực Quý Viêm Chiếu, một đạo âm khí rót vào trong người Quý Viêm Chiếu. Âm khí vốn là thứ tuyệt âm, dễ dàng khắc chế chí dương chi độc cho nên Lý Hàn mới dám lớn mật nhận lời. Đồng thời hắn cũng là bị tình yêu của Mạc Ái Liên với Quý Viêm Chiếu cảm động. Bằng không thì người khác chết sống liên quan gì tới hắn, hắn cũng không nhận ra mình là kẻ hiền lành tình yêu thương dạt dào.
Âm khí xâm nhập vào trong người Quý Viêm Chiếu, đỏ sậm toàn thân của hắn biến mất không ít. Lý Hàn cũng không ngờ nhanh như vậy đã xong tiêu trừ hỏa độc, bởi vì tiên thiên hỏa độc phi thường giảo hoạt, trốn rất kỹ nên những hỏa độc này làm đám trưởng lão và chấp sự Thập Linh Tông vô cùng buồn bực. Không nghĩ tới hỏa độc trong người Quý Viêm Chiếu yếu như vậy, chỉ trong khoảnh khắc bị Lý Hàn dùng âm khí tiêu diệt sạch sẽ.
Lý Hàn không khỏi nghi hoặc nói thầm:
– Vì sao Diễm Hỏa Cốc kỳ lạ như thế, chẳng lẽ nơi này có cổ quái sao? Nghĩ nhiều làm gì, dù sao cũng không phải chuyện của ta, tông môn lúc này khai thác linh thạch, cũng không phải ta có thể nhúng chàm.
Thời điểm Lý Hàn muốn rút chưởng thì bàn tay đặt vào ngực Quý Viêm Chiếu nóng lên, một dòng năng lượng cuồng bạo tập kích hắn. Bỗng nhiên bàn tay Lý Hàn đặt trước ngực Quý Viêm Chiếu trở nên đỏ bừng, nóng lên giống như bàn ủi, đỏ đến dọa người, kinh mạch trên cánh tay trướng lên, toàn bộ bàn tay cực kỳ dỡ tợn.
– Ân, quả nhiên đủ âm hiểm.
Lý Hàn nhíu mày nói nhỏ một tiếng. Âm Dương tháp trong thức hải của hắn cảm nhận được địch nhân tồn tại, liền chuẩn bị run lên để xua đuổi Dương độc.
– Đừng nóng vội, xem nó có thể làm bịp bợm gì.
Ngay khi Âm Dương tháp chuẩn bị ra tay thì Lý Hàn ra lệnh cho tiểu tháp ở yên, không được ra tay, tùy ý cho hỏa độc bao phủ mình. Hành vi này nếu như bị người khác biết rõ, chỉ sợ sẽ mắng to lên:
– Tên điên, hỏa độc giày vò không có chút biện pháp nào, tên này lấy thân thử hỏa độc, lại đây chẳng lẽ là hắn không muốn sống sao?
Một lát sau Lý Hàn từ trong phòng đi ra ngoài.
– Như thế nào rồi? Người cứu sống chưa? – Lý Hồng Ngọc nhẹ giọng hỏi.
Mọi người chung quanh chú ý trên người Lý Hàn, Mộ Dung Bạch cùng Liễu Đông thì thần sắc khinh thường.
– May mắn không làm nhục mệnh – Lý Hàn lườm hai thầy trò Mộ Dung Bạch rồi chắp tay nói với sư nương.
– Thật sao? – Lý Hồng Ngọc hoảng sợ nói. Lý Hàn cười cười không nói gì, bởi vì người phía sau sẽ làm chứng cho hắn. Mạc Ái Liên vịn Quý Viêm Chiếu hư nhược đi tới.
– Quý sư huynh thật không có chuyện sao?
– Cái này… cái này quá không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ hắn thực sự có Ngũ phẩm đan dược sao?
– Như thế rất tốt, hỏa độc trong người của ta xem ra có hy vọng khu trừ sạch sẽ.
– Các ngươi mau nhìn, hắn… khí sắc của hắn không đúng.
– Lý Hàn, Ngươi… ngươi hấp thu hỏa độc sao?
Trầm Tâm Kỳ tiến lên nhíu mày nói ra. Lúc này không ít mọi người chú ý tới sắc mặt Lý Hàn, sắc mặt của hắn đỏ lên không bình thường.
– Trầm trưởng lão nhạy cảm, ta không sao – Lý Hàn cười nhạt nói.
Mạc Ái Liên vịn Quý Viêm Chiếu đi tới trước mặt Lý Hàn, đồng loạt khom người với Lý Hàn nói:
– Đa tạ ân cứu mạng của sư đệ, ngày sau hữu dụng việc gì cứ phân phó sư huynh ta đây.
Lý Hàn nâng hai người lên.
– Sư huynh đệ trong nhà, nghiêm trọng rồi, sư tỷ, ngươi tốt nhất nên mang sư huynh đi nghỉ ngơi trước đi, bằng không lại bị hỏa độc thì không hay.
Mạc Ái Liên cùng Quý Viêm Chiếu cảm kích nhìn qua Lý Hàn, sau đó quay về phòng họ. Lúc này tất cả mọi người nhìn qua Lý Hàn với ánh mắt đã không giống. Trên đời này có người ngu xuẩn như vậy, rõ ràng hấp thu hỏa độc cho người khác, tốt rồi, cứu sống người khác chính mình lại chết.
– Lý Hàn, ngươi thực không có sao chứ.
Lý Hồng Ngọc hướng Lý Hàn lo lắng hỏi thăm.
Lý Hàn nhếch miệng cười nói:
– Yên tâm đi, không chết được.
Lữ trưởng lão nhìn qua vẻ rộng rãi tiêu sái của Lý Hàn, khẽ gật đầu, ánh mắt tán thưởng.
– Ngươi là Lý Hàn, Xích Diễm Phong chúng ta thiếu nhân tình của ngươi.
Quý Viêm Chiếu là đệ tử chân truyền của Xích Viêm Phong, đại biểu cho lực lượng trung kiên tương lai của Xích Viêm Phong, hôm nay Lý Hàn dùng thân cứu Quý Viêm Chiếu, trong lòng Lữ trưởng lão đương nhiên cảm kích Lý Hàn. Lý Hàn còn không có trả lời, Mộ Dung Bạch không xa cười lạnh nói:
– Lữ trưởng lão, nhân tình này hắn không cần, hắn dám hấp thu hỏa độc của Quý Viêm Chiếu, không quá ba ngày hắn tất nhiên sẽ độc… phát… mà… chết.
Trong mắt Mộ Dung Bạch lộ ra vẻ lạnh lùng, cố ý kéo dài mấy chữ đằng sao, sợ người khác không biết. Lời này vừa nói ra, người chung quanh biến sắc, mà Liễu Đông thì tươi cười, thiếu chút nữa khống chế không nổi bật cười.
Lý Hồng Ngọc nghe vậy thì tức giận nhìn qua Mộ Dung Bạch, lạnh giọng nói:
– Mộ Dung Bạch, nếu ngươi không lên tiếng thì không ai bảo ngươi bị câm đâu.
Đúng lúc này, Lý Hàn cười ha hả:
– Ha ha, có người làm sư thúc như ngươi, ngươi đúng là một tên… tiểu… nhân… lãnh huyết.
Ngưng cười, hắn lấy ra một bình rượu rồi uống cạn, hát ngâm:
– Có rượu có hát, nhân sinh bao nhiêu? Thí dụ như sương mai, ngày qua ngày khổ nhiều… Rõ ràng như nguyện, khi nào không trả giá? Lo từ đó đến, không thể đoạn tuyệt…
Mọi người nhìn qua Lý Hàn tiêu sái rời đi, chẳng biết tại sao trong nội tâm cảm thấy đắng chát tự giễu. Tiêu sái không bị trói buộc như vậy, xem sinh tử là vật ngoài thân thật là hiếm thấy. Ánh mắt chúng nữ chung quanh biến thành phức tạp, dường như khó nén đau nhức, hay là…
Lý Hàn tự nhiên sẽ không ngốc dùng mạng của mình đi cứu người xa lạ. Hắn là người xuyên việt, hắn quý mạng của mình hơn người khác, tuyệt đối sẽ không lãng phí bản thân. Trong thức hải của hắn có Âm Dương tháp, người mang âm khí, khu trừ hỏa độc trong mắt người khác có lẽ đặc biệt phiền toái, thế nhưng mà với hắn lại không là gì cả. Sở dĩ hắn tùy ý cho hỏa độc xâm nhập vào người, tự nhiên có đạo lý của hắn, bởi vì hắn muốn tu luyện Hỗn Độn Luyện Thể Quyết đệ nhị biến “Luyện Nhục” chi cảnh.
Lý Hàn tu luyện Hỗn Độn Luyện Thể Quyết đã dừng lại vài tháng không tu luyện, vì hắn thiếu linh thảo và đan dược phù hợp với đệ nhị biến này. Hôm nay trong Thập Linh Tông vài tháng, hắn đã tìm được không ít linh thảo phụ trợ, lúc trước đi lịch lãm trong Tử Phong Cốc thì hắn may mắn hái được một gốc tam giai cao cấp linh thảo tên là Ngoan Sinh Thảo.
Ngoan Sinh Thảo có thuộc tính chữa thương, tên của nó có nghĩa là sinh mệnh lực ngoan cường, chỉ cần không triệt để chết đi, chỉ cần còn chút tinh hoa tồn tại là sống tiếp. Nó là linh thảo cực phẩm chuyên dùng trị thương, phục dụng linh thảo này có thể huyết nhục, tăng cường sức sống, có thể giúp người ta tu luyện thân thể tăng lên hai ba thành.
Nói đúng hơn phục dụng Ngoan Sinh Thảo, trong một tháng tu luyện công pháp tốc độ sẽ nhanh hơn gấp hai ba lần, mà một tháng này tương đương tu luyện hai ba tháng. Đương nhiên phục dụng Ngoan Sinh Thảo cũng có hạn chế, một người cả đời tối đa chỉ có thể phục dụng hai ba lần thôi, đến lần thứ hai hoặc lần thứ ba hiệu quả sẽ giảm phân nửa, đến lần thứ tư sẽ không có hiệu quả.
Lý Hàn tùy ý cho hỏa nhập vào người, chính là vì muốn hỏa độc xâm nhập phá hư huyết nhục bản thân, sau đó phục dụng Ngoan Sinh Thảo mượn nhờ linh lực chữa trị huyết nhục bản thân, đồng thời lại vận chuyển Hỗn Độn Luyện Thể Quyết, mượn cơ hội này tu luyện thân thể tới nhị giai tiểu thành. Đương nhiên người khác tự nhiên sẽ không biết ý định của Lý Hàn, bọn họ cho rằng Lý Hàn vì hy sinh bản thân thành toàn cho người khác.
Trong gian phòng yên tĩnh, thần sắc Lý Hàn bình thản ngồi yên. Giờ phút này hắn đang lợi dụng sức mạnh của Âm Dương Tháp, làm cho hỏa độc xâm nhập vào trong huyết nhục của hắn, mà không cho nó tập kích các vị trí khác. Khi hắn tiến cấp lên Linh Thiên Cảnh thì hắn xem như có thể khống chế được một phần Âm Dương tháp tùy tâm sở dục, chỉ cần nhất niệm là có thể sai sử được lực lượng của Âm Dương tháp.
Hỏa độc bị lực lượng Âm Dương tháp vây quanh, không có nửa điểm tính tình, chỉ có thể tùy ý phá hư huyết nhục của Lý Hàn.
“Phốc!” Một ngụm huyết dịch từ trong miệng Lý Hàn phun ra ngoài vì huyết nhục của hắn đã bắt đầu hư thối, dựa theo cách thông thường, Lý Hàn đã bị nội thương không nhẹ, tùy thời có thể tử vong. Mà tai, mũi, miệng… ngũ quan của hắn đan trào máu tươi, giống như ma quỷ trong địa ngục vừa đi ra.
Bây giờ người khác mà nhìn thấy tình cảnh của Lý Hàn lúc này chắc sẽ bị dọa sợ không nhẹ. Mà hiện tại Lý Hàn bảo vệ chặt chẽ tâm linh của mình, nhận hết tra tấn trong người. Hỗn Độn Luyện Thể Quyết vốn là công pháp biến thái, đồng thời cũng là công pháp tự làm khổ mình, mỗi lần tu luyện một biến thì người tu luyện sẽ phải chịu đựng những đau đớn mà người thường có thể chịu được nên những người không có tâm trí kiên định tuyệt đối không thể tu luyện thành công công pháp biến thái này.
Mặc dù khổ là vậy nhưng sau khi tu thành mỗi biến thì kết quả lại ngọt ngào vô cùng nên Lý Hàn sau khi tu thành biến Luyện Bì liền muốn tiếp tục tu luyện đến Luyện Nhục nhưng muốn tu đến biến Luyện Nhục thì cần phải có vài gốc linh thảo từ lục giai đến thất giai kết hợp mới được nên sau khi tu xong Luyện Bì thì hắn không biết phải làm gì tiếp theo, không nghĩ tới vì cứu Quý Viêm Chiếu, hỏa độc lại chui vào trong thân thể của hắn, chuyện này làm hắn nghĩ ra biện pháp.
Nhưng mà dựa theo phương thức tu luyện bình thường là phải dẫn độc nhập vào cơ thể, phá hư huyết nhục, nhất định phải phục dụng linh thảo phụ trợ mới có thể bảo vệ tính mạng. Nhưng mà Lý Hàn hiện tại không ăn chút đan dược nào cả, cũng không có phục dụng gốc Ngoan Sinh Thảo, nhưng mà loại hành vi cho hỏa độc tùy ý hủy hoại cơ thể, loại hành vi này có thể nói là cực kỳ điên cuồng, cũng có thể nói là hành vi tự sát.
Vì sao Lý Hàn có tự tin mạo hiểm như vậy? Đương nhiên là ỷ vào Hỗn Độn Âm Dương Quyết và Hỗn Độn Luyện Thể Quyết. Âm Dương Hỗn Độn Quyết vốn có công năng chữa thương, mặc dù không có biến thái như Hỗn Độn Luyện Thể Quyết, nhưng mà thật sự có hiệu quả chữa thương, hơn nữa Lý Hàn còn tu luyện Vạn Mộc Chi Xuân có tác dụng chữa thương nhất định. Ba cái hợp một, muốn bảo trụ mạng nhỏ này không chút vấn đề nào.
Nửa canh giờ sau, Lý Hàn chậm rãi mở to mắt, thần sắc mang theo vài phần khiếp sợ, nhưng mà hỏa độc bị âm khí trong người của hắn tiêu diệt triệt để, còn lại do thân thể chậm rãi chữa trị. Hôm nay Lý Hàn không có ý định phục dụng linh thảo hay đan dược nào cả, chỉ bằng vào hai đại công pháp chữa trị. Trong cơ thể Lý Hàn vận chuyển hai đại thần công, đồng thời đem tinh thần lực nâng lên cao nhất và khuếch tán ra ngoài. Hắn hôm nay xem như bị trọng thương, tuyệt đối không thể cho kẻ nào tới quấy rầy, vạn nhất là địch nhân thì hắn chết chắc rồi.