Phần 261
Việc này ai cũng có thể đi làm, nhưng mà Tông chủ lại giúp Lý Hàn lấy được chỗ tốt, ông ta rất rõ ràng là giúp cho Lý Hàn đi ra ngoài buông lỏng một chút, để hắn nhanh chóng đột phá Linh Thiên Cảnh. Nhưng mà Lê Thái Bảo cũng không biết là Lý Hàn đã đột phá lên Linh Thiên Cảnh rồi.
Nhưng mà lần này có thể đi ra ngoài, Lý Hàn đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Nếu để cho người biết rõ Lý Hàn bởi vì đi ra ngoài xử lý công việc đạt được không gian giới, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ đỏ mắt, bởi vì chỉ có đệ tử chân truyền của tông môn mới được ban cho không gian giới.
Nghỉ ngơi một ngày, Lý Hàn được chấp sự nội môn Dược Phong dẫn đầu đi tới quảng trường tông môn. Lúc này trong sân rộng tập hợp mấy người trẻ tuổi và vài vị trưởng lão. Nơi này có vài người Lý Hàn đều biết, có Lý Hồng Ngọc, một thân lam sa phong khinh vân đạm đi cùng, còn có Trầm Tâm Kỳ toàn thân trắng noãn như ngọc, mặc quần áo lụa trắng, có Lãnh Băng Băng toàn thân lạnh lẽo, trừ ba đại mỹ nhân ra, còn có chấp sự Vệ Toàn Hà và Du Đông Thành, còn có vài người Lý Hàn không biết.
– Lý Hàn, ngươi đã đến, chúng ta đang chờ ngươi.
Trong lúc Lý Hàn đang quan sát mọi người, chấp sự nội môn Vệ Toàn Hà nhìn thấy Lý Hàn xuất hiện, lập tức cao giọng hô lên.
– Bái kiến Vệ chấp sự!
Lý Hàn nghe vậy liền hành lễ với Vệ Toàn Hà.
– Ha ha, hảo tiểu tử, thành đệ tử Dược Phong còn khách khí như vậy, khó được, thật sự khó có được.
Vệ Toàn Hà vỗ vai của Lý Hàn nói ra. Hắn ngày đầu tiên nhìn thấy Lý Hàn đã cảm thấy hắn bất phàm, huống chi Lý Hàn không chỉ đệ nhị trong lần tuyển bạt, còn làm phong chủ các phong tranh đoạt lấy làm đồ đệ, chuyện này làm hắn càng thêm coi trọng Lý Hàn, đồng thời cũng hiểu được cần phải tranh thủ quan hệ với Lý Hàn, nói không chừng tiểu tử này ngày sau còn trở thành cao tầng của tông môn đấy.
– Tất cả mọi người, chuẩn bị xuất phát.
Lý Hồng Ngọc ở đằng xa liền kêu to với mọi người, nghe thấy tiếng kêu này thì Vệ Toàn Hà chào tạm biệt Lý Hàn rồi nhảy lên linh thú mà thuần thú vực đã chuẩn bị sẵn. Còn Lý Hàn nhảy lên Thanh Phong Ưng tam giai rồi đạp cho nó bay lên cao.
Lúc này toàn bộ Thanh Phong hạc và Thanh Phong ưng cùng cất cánh. Lần xuất hành này có tổng cộng hai lăm người tất cả, trừ Lý Hàn ra còn có vài tên đệ tử nội môn, chấp sự nội môn và hai trưởng lão Thập Linh Tông.
Thông qua Lý Hàn quan sát, ngoài trừ Lãnh Băng Băng, tất cả mọi người ở đây đều là Linh Thiên Cảnh trừ hai vị trưởng lão Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ vì cả hai đều chính là cường giả Địa giai chân chính, là những người có thực lực mạnh nhất.
Chuyện này làm Lý Hàn líu lưỡi. Thực lực bực này đặt trong thành trì thì tuyệt đối là một thế lực đáng sợ. Thấy mọi người xung quanh đều nhắm tu luyện, Lý Hàn liền quan sát cảnh vật xung quanh và tiện thể quan sát tam đại mỹ nhân, quan sát một hồi thì hắn liền cảm thấy nhàm chán nên liền theo mọi người mà nhắm mắt tu luyện. Ngay khi hắn nhắm mắt tu luyện thì Lãnh Băng Băng mở mắt nhìn vào hắn, bên trong chứa đầy lửa giận, sau đó nàng lại tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Năm ngày sau đó đoàn người Lý Hàn xuất hiện trong một sơn cốc đỏ hồng. Phía bắc của sơn cốc này là một tòa thành nhỏ hoang vu, phía nam tiếp giáp một góc Thiên Lạc Sơn Mạch, từ địa hình mà nói nơi này là một bộ phận của Thiên Lạc sơn mạch. Thiên Lạc sơn mạch vô cùng bao la to lớn, là sơn mạch to lớn nhất ở ngoại vực nên tiếp giáp với Thiên Lạc sơn mạch có đến vài trăm tòa thành.
Mà nơi ở phía dưới bọn người Lý Hàn chính là Diễm Hỏa Cốc. Diễm Hỏa Cốc chiếm diện tích rộng lớn, nơi này kỳ thật là một ngọn núi lớn đã sớm tắt, trong sơn cốc này linh thỏa đều là hỏa thuộc tính, linh thụ cũng có hỏa thuộc tính. Tính tình của linh thú nơi này vô cùng táo bạo, cho dù là linh thú nhất giai cũng hung tàn hơn bên ngoài nhiều lắm. Xem ra là bị hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng. Bọn người Lý Hàn đến nơi này, tâm tình cũng có xúc động không hiểu.
– Chúng ta đi tới nội thành.
Lý Hồng Ngọc dẫn đội nói ra, Thanh Phong hạch tới tòa thành bên dưới. Tất cả mọi người theo sát phía sau. Trong tòa thành này đều là nhân mã Thập Linh Tông ở lại, có trưởng lão tọa trấn, còn có mấy trăm chấp sự ngoại môn, có vài tên đệ tử chân truyền và nội môn của Xích Diễm Phong.
Trước khi tới đây Chu Đại Quân nói sơ qua tình huống của nơi này cho Lý Hàn nghe rồi. Mười năm trước một chấp sự của Thập Linh Tông vô ý đi vào trong Hỏa Diễm Cốc, phát hiện một mỏ linh thạch trung phẩm.
Mỏ linh thạch đại biểu cái gì? Đại biểu cho một mỏ linh thạch trung phẩm cung cấp cho cao thủ ngoài Linh Thiên Cảnh tiến giai, đại biểu thực lực và địa vị của tông môn.
Ngoại vực lớn như thế có ba mươi sáu tông môn, Thập Linh Tông xếp hàng thứ sáu, trước nó còn có năm tông môn khác, nếu như Thập Linh Tông thu hoạch mỏ linh thạch trung phẩm này xong, như vậy trong vòng mười năm sẽ tăng thứ hạng.
Phải biết rằng mỏ linh thạch cũng không phải tùy ý thu hoạch, tư nguyên thường nằm trong tay đại phái, Thập Linh Tông kiến tông đến nay chỉ mới phát hiện ba mỏ linh thạch giống như vậy nhưng có thể phát triển tới bây giờ, từ đó có thể thấy được mỏ linh thạch quý giá vô cùng.
Vốn phát hiện mỏ linh thạch, dùng thực lực của Thập Linh Tông và vận chuyển nhiều nhân mã tới khai thác, nhưng mà hoàn cảnh nơi này cực kỳ ác liệt, căn bản không cho phép sai lầm.
Trong phương viên mấy ngàn dặm nơi này gần như không phát hiện tung tích của nước, hơn nữa nơi này quanh năm khô nóng, cho dù là Linh Thiên Cảnh cũng bị tra tấn. Trọng chủ yếu là linh thạch khó mà khai phá, nếu có sai lầm sẽ bị hủy diệt.
Mặt khác tuy nói linh thạch nằm trong phạm vi quảng hạt của Thập Linh Tông, thế nhưng mà cách Bách Phong Tông thật gần, vạn nhất để lộ phong thanh, Bách Phong Tông vì thăng cấp tông môn cũng sẽ phát sinh đại chiến.
Nhưng Bách Phong Tông không phải nỗi lo lớn nhất của tông môn mà là Dương độc ở đây mới khiến cao tầng của Thập Linh Tông phải đau đầu. Phàm là đệ tử thu hoạch linh thạch đều bị trúng dương độc, cho dù chấp sự hay đệ tử chân truyền cũng không ngoại lệ. Dương độc này sẽ làm đầu óc của người ta táo bạo, tính cách đại biến, dễ dàng mất đi lý trí, lâu dài sẽ khiến người ta tử vong.
Linh thạch hôm nay đã khai thác xong tám phần linh thạch trong mỏ quáng, tuy chỉ còn hai phần nhưng Thập Linh Tông tự nhiên không dễ bỏ qua. Cho nên Dược Phong mới phái đệ tử đi tới nơi này, trấn thủ luyện chế Băng Hàn Đan, phòng ngừa có người trúng dược độc. Nhưng mà bây giờ nhân số nhiều, hơn nữa hiệu quả của Băng Hàn Đan duy trì không bao lâu, lúc này mới hướng tông môn cầu viện.
Chu Đại Quân lúc này cho đệ tử luyện ra hơn ngàn viên Băng Hàn Đan đưa tới trợ giúp. Lý Hàn ngoài việc đưa đan dược tới đây thì còn phải lưu lại trợ giúp Mộ Dung Bạch trấn thủ nơi này hai tháng, cho đến lúc khai thác xong linh thạch mới quay về. Bọn người Lý Hàn yên ổn hạ xuống đất, trưởng lão của tông môn liền đi ra.
Năm người này trừ Một Dung Bạch ra, còn lại đều là lão đầu, thực sự có thực lực vượt qua nhiều người, trong đôi mắt già nua của bọn họ có tinh quang bắn ra ngoài, huyệt thái dương gồ lên, những người này tuyệt đối là cường giả Linh Địa Cảnh. Bọn người Lý Hàn thi lễ với Lực trưởng lão.
“Đây chính là nội tình của tông môn sao? Quá kinh khủng!” Trong lòng Lý Hàn nói thầm, mặc dù đã nhập tông vài tháng, nhưng mà hắn cũng không biết trong Thập Linh Tông có bao nhiêu Linh Địa Cảnh. Hắn chỉ biết trừ chín phong chủ ra, còn không ít trưởng lão tiềm tu, vài lão nhân trước mặt hôm nay, Lý Hàn không nhận ra bọn họ, không cần nói nhất định là trưởng lão đời trước của Thập Linh Tông.
– Lý trưởng lão, không biết Băng Hàn Đan mang tới chưa? – Mộ Dung Bạch hỏi Lý Hồng Ngọc.
Mặc dù Một Dung Bạch có tu vi Linh Thiên Cảnh lục trọng thiên, nhưng mà hắn lại là Tứ phẩm luyện dược sư, thân phận đủ để so sánh với cường giả Địa giai, cho nên hắn cũng thuộc phạm trù trưởng lão.
Lý Hồng Ngọc giơ tay lên, chỉ vào Lý Hàn thản nhiên nói:
– Trên người của hắn.
Mộ Dung Bạch nhìn qua Lý Hàn thì nhíu mày, thần sắc mang theo vài phần khó chịu. Lý Hàn tiến lên chắp tay nói:
– Bái kiến sư thúc, sư phụ bảo ta mang theo Băng Hàn Đan và linh thảo luyện chế tới.
– Còn không nhanh đưa ra.
Mộ Dung Bạch đạm mạc nói.
Nói thật là hắn không thích tên sư điệt này, rõ ràng bái nhập Dược phong, lại bái nhập vào Thập Linh Phong, một đồ hai sư, hành vi này chẳng khác gì đại nghịch bất đạo. Nếu không phải do tông chủ đồng ý, hắn tuyệt đối là kẻ phản đối đầu tiên.
– Sư thúc… thật muốn lấy ra ở đây sao?
Lý Hàn chần chờ một chút.
– Bảo ngươi lấy ra thì lấy ra đi, nói nhiều làm gì.
Không biết có phải Mộ Dung Bạch có bị hỏa độc nơi này ảnh hưởng hay không, không thể áp chế tính tình rống lớn lên.
Lãnh Băng Băng sau lưng Lý Hàn mang theo vui vẻ khi người gặp nạn, còn có Liễu Đông sau lưng Mộ Dung Bạch, hai người này rất khó chịu với Lý Hàn. Lãnh Băng Băng khó chịu với Lý Hàn vì tên này trên đường đi cứ nhìn chằm chằm vào ngực và mông nàng, còn Liễu Đông thì còn lúc trên Dược Phong đã rất ghét Lý Hàn rồi.
– Vậy thì sư thúc tiếp cho tốt.
Lý Hàn nhíu mày khó chịu, không gian giới lóe lên.
“A!” Một đống bình đan dược và linh thảo chồng chất nơi này. Bọn người Mộ Dung Bạch nhảy dựng lên, bọn họ không nghĩ tới Lý Hàn mang theo nhiều như vậy, hơn nữa còn có không gian giới.
– Sư phụ bảo ta mang tới đều ở trong này, mời sư thúc kiểm tra – Lý Hàn nhàn nhạt nói.
– Ngươi… trong mắt ngươi có trưởng bối hay không? – Mộ Dung Bạch nhìn qua đống đan dược và linh thảo chồng chất như núi nhỏ thì trừng mắt quát Lý Hàn.
Lý Hàn làm sao chịu được nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì Lý Hồng Ngọc đứng gần đó nhìn về phía Mộ Dung Bạch trầm giọng nói:
– Mộ Dung lão đầu, ngươi đừng có quá đáng, nên nhớ Lý Hàn cũng là đệ tử của ta.
– Lý sư muội, hắn…
Mộ Dung Bạch mặt đỏ lên, không nói gì nữa.
– Được rồi, Mộ dung lão đệ, thu Băng Hàn Đan trước đi, so đo với hài tử làm gì – Một gã trưởng lão lên tiếng nói. Một Dung Bạch hừ lạnh một tiếng, trong tay phất lên, thu toàn bộ linh thảo và đan dược vào trong không gian giới, tiếp theo là trừng mắt Lý Hàn và rời đi.
Sau khi Mộ Dung Bạch bỏ đi, Lý Hàn liền chấp tay với Lý Hồng Ngọc cảm tạ nói:
– Cảm ơn sư nương thay đệ tử giải vây.
Lý Hồng Ngọc nghe vậy thì cười cười nói:
– Không cần cảm ơn, dù sao ngươi cũng là đệ tử của ta mà.
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Các ngươi đi theo Lữ trưởng lão tìm chỗ nghỉ ngơi đi.
Những người khác nghe vậy thì lập tức đi theo Lữ trưởng lão, còn hai người Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ thì đi theo với Lực trưởng lão và một vị trưởng lão khác rời đi. Lý Hàn thấy vậy liền thắc mắc hỏi Vệ Toàn Hà. Vệ Toàn Hà cho biết là hai vị trưởng lão kia đang bàn giao lại công việc cho Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ rồi quay trở lại tông môn. Sở dĩ phải làm vậy là vì hoàn cảnh nơi này quá khó khăn để tu luyện, nên tông môn quyết định là cứ hai năm sẽ thay đổi hai trưởng lão ở Diễm Hỏa Cốc để người khác có thời gian tu luyện.
Đang lúc Lý Hàn đang đứng nói chuyện với Vệ Toàn Hà thì một đạo nhân ảnh vội vàng chạy tới, xem dáng vẻ cực kỳ lo lắng.
– Trưởng lão ở đâu, nhanh gọi trưởng lão cứu người.
Một nữ tử tư sắc thượng đẳng trên lưng đang cõng nam tử gương mặt đỏ bừng. Các đồng bạn bên cạnh nàng không ngừng kinh hô, xem ra người trẻ tuổi kia gặp chuyện không may.
Lúc này một lão giả từ trong doanh trướng đi ra ngoài hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
– Lữ trưởng lão, mau xem sư huynh đi, hắn sắp không được rồi – Thần sắc của nữ tử thập phần dè chừng nhìn qua trưởng lão nói ra.
– Buông hắn xuống, cho ta xem xem.
Tên trưởng lão nhíu mày quát.
Gương mặt tên trẻ tuổi này đỏ bừng, lão giả dò xét người trẻ tuổi đang nổi gân xanh này rồi móc hai viên Băng Hàn Đan ra đưa vào trong miệng người trẻ tuổi và quán thâu linh lực vào.
– Các ngươi nhanh chóng gọi trưởng lão Dược Phong tới đi – Thần sắc lão giả biến đổi, lập tức phân phó đám người bên cạnh.
Một lát sau, đám người bên Dược Phong cũng đi tới. Mộ Dung Bạch dường như lửa giận còn chưa tan, vẻ mặt tái nhợt và không người nào dám tới gần. Mộ Dung Bạch sờ lên mạch đập của sau đó xé quần áo trước ngực của người trẻ tuổi này, chỉ thấy thân thể của người trẻ tuổi này biến thành đỏ bừng, hơn nữa từng gân xanh biến thành màu đen, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
– Lão Bạch, có thể cứu không? – Lữ trưởng lão hỏi.
– Khó… Hỏa độc đại khoái nhân tâm, Băng Hàn Đan cũng chỉ có thể chèo chống được một ngày, một ngày sau hắn phải chết không thể nghi ngờ – Mộ Dung Bạch lắc đầu kêu lên.
– Cái gì, không… không muốn a, các trưởng lão van cầu các người, ngươi nhất định phải cứu được sư huynh, ngươi nhất định phải cứu hắn.
Nàng nghe xong câu này sắc mặt tái nhợt, sau đó không ngừng cầu cứu Mộ Dung Bạch.
Nam tử trước mặt là chính là đệ tử thủ tịch Xích Diễm Phong, Quý Viêm Chiếu, là người nổi bật trong đệ tử chân truyền, hôm nay chỉ mới tám mươi tám tuổi đã là Linh Thiên Cảnh tứ trọng thiên, mà nữ tử thống khổ ôm hắn chính là đệ tử chân truyền Xích Diễm Phong, tên là Mạc Ái Liên, sáu mươi sáu tuổi tu vị Linh Thiên Cảnh nhất trọng thiên trung kỳ.
Trong Xích Diễm Phong lấy tu luyện hỏa thuộc tính làm chủ, hai người đều được phái tới nơi này làm nhiệm vụ. Kỳ thật tới đây đều là đệ tử kiệt xuất của Xích Diễm Phong, phong chủ Trần Phong Liệt hy vọng thấy nơi này hỏa thuộc tính nồng đậm thích hợp tu luyện công pháp, cho nên tiến độ tu luyện ở đây nhanh hơn nhiều. Ai ngờ hỏa thuộc tính nơi này tuy nồng đậm, tuy nhiên lại ẩn chứa hỏa độc, còn được gọi là dương độc.
Vốn tình huống của bọn họ cũng không quá khó khăn, hôm nay tông môn đã cho bọn người Mộ Dung Bạch luyện chế Băng Hàn Đan, hoàn toàn có thể áp chế hỏa độc. Thế nhưng mà Mạc Ái Liên trời sinh tính hiếu động, huống chi chính mình đã là cao thủ Linh Thiên Cảnh, nơi này cũng không có linh thú gì mạnh mẽ, vì vậy bảo sư huynh là Quý Viêm Chiếu hai người đi hàng phục linh thú hộ thân.
Vốn Quý Viêm Chiếu không đồng ý, tính tình linh thú nơi này tràn ngập cuồng bạo, căn bản khó có khả năng phục dụng. Thế nhưng mà Mạc Ái Liên tính tình đùa nghịch, Quý Viêm Chiếu lại có tình cảm thâm sâu với sư muội, chỉ có thể theo nàng vào sâu trong Diễm Hỏa Cốc bắt linh thú. Như thế rất tốt, linh thú không có bắt được, Quý Viêm Chiếu bị linh thú căn một cái, lập tức bị hỏa độc xâm nhập nên giờ khó giữ được tính mạng.