Phần 259
Từ sau khi Lý Hàn đạt đến Linh Thiên Cảnh thì hai tháng đã trôi qua, lúc này hắn đang ở trên Dược Phong tập trung luyện chế đan dược. Sau khi vừa luyện xong một bình đan dược tam phẩm thì Lý Hàn bị Chu Đại Quân kêu đến Thủy Lưu Các lấy Thiên Niên Bích Đàm Thảo, để luyện chế Băng Hàn Đan.
Lý Hàn liên vâng lời và nhanh chóng đi đến Thủy Lưu Các, tuy đã đến đây một lần nhưng Lý Hàn vẫn bị khung cảnh “tuyệt đẹp” ở đây mê hoặc, sau một lát ngắm cảnh sắc ở đây thì Lý Hàn mới gặp được Trầm Tâm Kỳ.
– Là sư phó của ngươi bảo tới đây lấy Thiên Niên Bích Đàm Thảo sao? – Trầm Tâm Kỳ sau khi thấy Lý Hàn thì nàng nhàn nhạt hỏi thăm.
– Dạ Các chủ, gia sư nhu cầu cấp bách luyện chế một đám Băng Hàn Đan, đang cần Thiên Niên Bích Đàm Thảo – Lý Hàn đáp.
– Băng Hàn Đan? Xem ra chỗ này không nên ở lâu.
Trầm Tâm Kỳ có chút nhíu mày lẩm bẩm, nhìn qua nữ chấp sự gần đó nói:
– Minh Nguyệt, ngươi đi lấy Thiên Niên Bích Đàm Thảo lại đây cho ta.
Lý Hàn nghe Trầm Tâm Kỳ nói vậy liền chắp tay cảm tạ:
– Tạ Trầm các chủ.
Trầm Tâm Kỳ ra hiệu không sao rồi đi chỉ điểm các đệ tử tu luyện. Lý Hàn đứng đó chờ chấp sự quay lại, trong khi chờ thì ánh mắt của hắn lặng lẽ theo dõi nhũ phong và mỹ mông của các nữ đệ tử đang ngồi tu luyện. Lý Hàn cho rằng ánh mắt của hắn rất bí mật, nhưng hắn không biết hành động của hắn đã bị Trầm Tâm Kỳ thu hết vào mắt, trong lòng nàng thầm mắng là “Tiểu sắc quỷ”, nhưng nàng không hế có ý định trách phạt Lý Hàn, vì nàng biết đây là bản năng của đàn ông.
Sau khi lấy được Thiên Niên Bích Đàm Thảo, Lý Hàn liền quay trở về Dược Phong. Sau khi quay về Dược Phong, Chu Đại Quân triệu tập đệ tử nội môn và chấp sự lại hội nghị. Lý Hàn phát hiện rõ ràng thiếu đi vài tên đệ tử Mộ Dung Bạch nhất mạch, ngay cả Mộ Dung Bạch cũng không ở đây, ngược lại đệ tử Điền Kỷ Dũng nhất mạch và bản thân Điền Kỷ Dũng còn ở đây. Còn có thêm một tên Tứ phẩm Linh dược sư, người này chính là môn hạ thủ tịch của Chu Đại Quân, đồng thời cũng là đệ tử chân truyền duy nhất của Dược Phong – Dương An, cũng chính là sư huynh của Lý Hàn.
Dương An là một trung niên trầm ổn, tuy nhiên ăn nói có ý tứ, thoạt nhìn là người làm việc chăm chú. Mà khi biết Lý Hàn chính là sư đệ của hắn thì hắn cũng ân cần hỏi thăm một tiếng. Lúc này Chu Đại Quân ngồi ở thủ tịch mở miệng nói:
– Hôm nay triệu tập các ngươi tới nơu này là có chuyện công bố.
Hắn dùng lại một chút rồi nói tiếp:
– Ta nơi này có hai trăm phần linh thảo luyện chế Băng Hàn Đan, mỗi đệ tử các ngươi lĩnh năm mươi phần, ba ngày sau đều phải mang về năm mươi phần Băng Hàn Đan về đây.
Lời này vừa ra khiến tất cả mọi người xôn xao. Trong ba ngày luyện chế năm mươi lô Băng Hàn Đan tam giai, độ khó quá lớn.
– Lần này là nhiệm vụ của tông môn, chuyện quá khẩn cấp, cho nên không quản các ngươi làm phương pháp gì, nhất định phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Đây cũng là khảo nghiệm với các ngươi, ai có thể trong ba ngày hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa tỷ lệ thành đan bảy thành, đều ban thưởng cho 1000 khói linh thạch hạ phẩm, đạt tới tám phần ban thưởng 2000 khối hạ phẩm linh thạch. Không có hao tổn linh thảo ban thưởng 100 khối trung phẩm linh thạch.
Chu Đại Quân vừa dứt lời, vài tên đệ tử trong điện hưng phấn kêu lên. Một trăm trung phẩm linh thạch tương đương mười ngàn khối hạ phẩm linh thạch. Ban thưởng này không thể nói là không lớn. Dược Phong là trừ Thập Linh Phong ra, nơi này giàu có hơn bảy phong khác nhiều lắm, lời này không giả chút nào.
Làm Linh dược sư, tuy bọn họ là phần tử tông môn, nhưng mà luyện chế đan dược cũng cần thù lao, không có khả năng ngồi không ăn núi. Cho dù thu tiền tài của đồng môn không nhiều, nhưng là mà tính gộp lại là một con số khổng lồ, huống hồ thường cách đoạn thời gian còn được cung cấp đan dược, cầm ra Linh Thiên Các ở Thập Linh Thành đấu giá cũng có thu nhập khổng lồ, trừ tiến cống cho tông môn một số ra, còn lại là do Dược Phong tự hành phân phối.
– Tốt rồi, các ngươi đều tán đi, sư đệ và Dương An lưu lại – Chu Đại Quân cấp cho mọi người đủ số linh thảo, liền cho bọn họ rời đi. Trong đại điện chỉ còn lại Chu Đại Quân, Điền Kỷ Dũng cùng với Dương An.
– Sư huynh, có phải bên kia xảy ra đại sự không – Điền Kỷ Dũng nói trước.
– Có lẽ không còn lâu nữa, dương độc bên kia càng ngày càng nhiều, may mắn cũng chỉ là rất nhỏ, chỉ cần đầy đủ Băng Hàn Đan là có thể áp chế được. Hôm nay nhân thủ Mộ Dung sư đệ báo nguy cho tông môn, cho nên tông chủ bảo ta ngày đêm luyện chế Băng Hàn Đan đưa tới – Thần sắc Chu Đại Quân ngưng trọng nói ra.
– Đã như vầy vì sao không cho người rút toàn bộ, chẳng lẽ mọi người không cam tâm sao? – Điền Kỷ Dũng khó hiểu nói.
– Nơi này còn có không ít tài nguyên chưa có khai thác, nên tông môn tự nhiên không thể dễ dàng buông tha, nhưng mà đã tới khâu cuối cùng, chỉ cần đi nhanh hơn mà thôi. Không ngoài hai tháng mọi người sẽ rút đi, ta cho các ngươi lưu lại chính là bảo hai người các ngươi động thân đi tới nơi đó để trợ giúp Mộ Dung sư đệ – Nam Cung Thường Nhạc nói.
– Còn có hai tháng, có lẽ còn chịu được, nhưng mà linh thảo không biết có đủ không? – Dương An trầm ngâm nói.
– Có lẽ đầy đủ, các ngươi hiện tại lên đường đi, ba ngày sau ta sẽ cho người hộ tống Băng Hàn Đan qua đó – Chu Đại Quân nói.
Lúc này Dương An mở miệng nói:
– Sư phó, chỗ đó nhiều dương độc như thế, có phải là trong truyền thuyết…
Dương An còn chưa nói xong, Chu Đại Quân đã ngắt lời:
– Không có khả năng, nếu chỗ đó có vật kia, hiện tại chỉ sợ đã biến thành địa ngục, làm sao cho chúng ta tùy ý khai thác chứ, chuyện đó đi ra ngoài không được nói lung tung, bằng không chỉ sợ sinh ra đại loạn.
Nhìn thấy biểu lộ nghiêm túc của Chu Đại Quân, Dương An gật đầu, không nói nữa.