Phần 258
Năm ngày sau, Lý Hàn mới mở mắt ra. Những chồng linh thạch xung quanh hắn đã bị hắn hấp thụ sạch sẽ, trở thành bụi phấn. Linh Thiên Cảnh! Linh khí thiên địa tụ tập đến với tốc độ đáng sợ, súc tích trong thân thể hắn, nhanh chóng củng cố cảnh giới của hắn, đây là khoảnh khắc tăng lên nhiều nhất, cũng là khoảnh khắc mấu chốt nhất, một sơ suất nhỏ có thể sẽ làm cho tu vi đảo ngược, bầu trời vừa mới hình thành trong nháy mắt sẽ bị sụp xuống, từ đó không thể duy trì thế giới đan điền, đẩy lùi về lại trạng thái Linh Hải Cảnh.
Sau nửa giờ, hắn đột ngột đứng lên, hai mắt sáng như tia chớp, nhưng lập tức hào quang biến mất, trở thành trong sáng tinh thuần. Hắn nội thị đan điền, hiện tại không gian đan điền của hắn có đến tận hai cái bầu trời, mà mỗi cái đã bành trướng gần như gấp 20 lần so với trước.
Từ Linh Hải Cảnh đến Linh Thiên Cảnh, phần lớn mọi người chỉ có thể mở rộng không gian đan điền gấp 15 lần, mà Lý Hàn lại đạt tới 20 lần, lại có đến tận hai cái cộng thêm tích lũy của hắn từ trước, không gian đan điền của hắn lớn gấp 80 lần so với Linh Thiên Cảnh bình thường.
Điều này có ý nghĩa gì? Hiện giờ lực lượng của hắn đã mạnh ngang Linh Thiên Cảnh tứ trọng thiên bình thường. Nhưng độ khó tích lũy lực lượng của hắn cũng khó khăn gấp 80 lần Linh Thiên Cảnh bình thường, người thường trong 20 năm có thể hoàn thành tích lũy từ Linh Thiên nhất trọng thiên sơ kỳ lên đến đỉnh phong, nhưng Chu Hằng phải cần đến 1600 năm.
Nếu quả thật phải dựa vào bản thân tu luyện từng chút một, hắn có cả thọ mệnh Linh Thần Cảnh cũng vẫn không đủ. Cũng may công pháp của hắn là hấp thụ Âm Dương khí của kẻ khác nên hắn không cần phải lo lắng vấn đề này. Sau khi kiểm tra lực lượng của bản thần mình xong, Lý Hàn hít một hơi thật sâu, vẻ vui mừng trên mặt dần dần phai nhạt. Sau đó Lý Hàn liền kiểm tra xem thử tuyệt kỹ khi hắn đột phá lần này là gì?
Một lát sau trên mặt Lý Hàn hiện lên vẻ mừng như điên, vì tuyệt kỹ có tên là “Thiên Ma Giải Thể”, tuyệt kỹ này là dốc sức liều mạng, liều mạng bản thân tổn hại, kích phát ra tiềm lực bản thân, ở trong thời gian ngắn đạt được lực lượng cường đại, nhưng thời gian còn tương đối có hạn.
Nhưng chỉ cần đả thương địch thủ, đối với thương thế của mình có hại thì đã làm sao, tuyệt kỹ này là tốt. Cũng tỷ như gặp được một đối thủ so với mình lợi hại hơn một điểm, bình thường đánh tất nhiên là chỉ còn đường chết, nhưng sử dụng Thiên Ma Giải Thể tạm thời tăng lên lực lượng, nhưng có thể phản tổn thương đối thủ, mặc dù mình cũng sẽ chịu trọng thương, nhưng so với vốn là chết trận, cái kết quả này lại là ngày đêm khác biệt rồi.
Lý Hàn càng quan sát tuyệt kỹ này thì càng kinh hãi, nguyên lai công pháp này thật đúng là đối với mình hung ác tới cực điểm, bộ vị “giải thể” thậm chí có thể chỉ định, có thể là một tay, một chân, cũng có thể quyết định trình độ “giải thể”, đến tột cùng là gãy xương thịt nát, hay là trực tiếp bạo thành bọt máu. Trình độ Giải Thể bất đồng, lấy được lực lượng cũng không giống nhau.
Nhưng nói tóm lại là đối với chính mình tàn nhẫn càng hung ác, đạt được lực lượng lại càng lớn. Người sáng tạo công pháp này hẳn là nhận hết cực khổ, hoặc là có một cừu nhân vô cùng cường đại, bắt buộc hắn không thể không đi lối tắt, sáng tạo ra tuyệt kỹ tự làm khổ mình này.
Ngoài ra Âm Dương tháp cũng truyền cho hắn một tin tức rằng gia tốc thời gian trong tháp đã được tăng lên, một ngày bên ngoài bằng một năm trong tháp, điều này mới là điều khiến Lý Hàn trở nên vui vẻ. Gỉa sử đánh không lại thì hắn có thể chui vào trong đó tu luyện vài ba năm nhưng bên ngoài là có vài ba ngày, sau đó hắn đi trả thù, chẳng phải rất tuyệt hay sao?
Sau khi cảnh giới của mình đã vững chắc, Lý Hàn liên biết đổi khí tức của mình thành Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên, vì hắn không muốn để lộ thực lực của mình quá sớm đồng thời không muốn người khác chú ý đến bản thân mình. Sau khi rời khỏi thạch thất, Lý Hàn liền chào Lê Thái Bảo và rời khỏi Thập Linh Phong nhưng hắn không lập tức trở về Dược phong mà chạy đến Tử Phong Cốc để thử nghiệm thực lực của bản thân.
Ngay khi vừa đến Tử Phong Cốc, cả người Lý Hàn từ trên mặt đất bắn ra, hai tay ở trên hư không một trảo, một cỗ linh khí bị hắn dẫn dắt đi qua, hai tay hướng một cái phương hướng oanh tới. Hỏa diễm dâng cao, uy thế bức người.
“Ầm!” Một khối cự thạch nặng mấy ngàn cân ở phương hướng kia dưới song hỏa chưởng bị oanh thành phấn vụn…
– Ha ha! Rốt cục có thể phi hành – Lý Hàn trôi nổi ở giữa không trung ngửa mặt lên trời cười to. Cuối cùng hắn đã bước vào Linh Thiên Cảnh rồi. Hôm nay một cỗ vui sướng đột nhiên lộ ra ở trên khuôn mặt hắn.
Linh Thiên Cảnh là một cái lạch trời của bất kỳ võ giả nào. Không thể thành tựu Thiên Cảnh, cả đời chỉ có thể là một gã võ giả bình thường, vài trăm năm sau chỉ có thể quy về bụi đất. Mà sau khi đột phá tới Thiên giai, mới xem như là “cá vượt long môn”, thành tựu con đường tu hành, thọ nguyên lập tức gia tăng đến 500 năm. Sau khi bay lượn vài vòng trên bầu trời, Lý Hàn liền đáp xuống đất và quay trở về Thập Linh Tông.