Phần 244
– CÚT SANG MỘT BÊN CHO TA.
Lý Hàn đi tới thảo viên để tìm linh thảo, vì hắn muốn luyện chế Tăng Khí Đan. Hắn có ý định ngày mai sẽ hạ sơn để đi thăm Bạch Tuệ Nương, tiện thể xem thử coi nàng đã tu luyện tới đâu rồi?
– Bái kiến sư huynh!
Một đệ tử trông coi linh thảo thấy Lý Hàn đi tới thì ân cần hỏi thăm. Tên đệ tử này chừng ba mươi tuổi, thế nhưng mà hắn vẫn phải gọi Lý Hàn là sư huynh, đó là bởi vì Lý Hàn là đệ tử nội môn, mà hắn chỉ là đệ tử ngoại môn. Quy củ của Thập Linh Tông là tất cả đệ tử nội môn đều là sư huynh của đệ tử ngoại môn. Lý Hàn nhìn qua đệ tử kia và gật đầu, xem như đáp lễ.
– Không biết sư huynh cần linh thảo gì, sư đệ đi lấy giúp ngươi – Tên đệ tử kia nịnh nọt nói.
– Không cần phiền sư đệ, chỉ lấy mấy gốc linh thảo cũng không lâu – Lý Hàn hồi đáp.
– Không có sao, thảo viên là do chúng ta quản lý, sư huynh ngươi nói cho ta biết, ta lấy giúp ngươi sẽ nhanh hơn – Tên đệ tử kia nhiệt tình nói.
– Đã như vầy phiền sư đệ.
Lý Hàn cũng không hề sĩ diện cãi láo, cho tên đệ tử này đi lấy linh thảo. Người đệ tử này gọi là Vu Lãng, tiến vào Dược Phong cũng có mười ba năm, thiên phú luyện dược không cao, thế nhưng mà hắn phi thường chấp nhất với luyện đan. Hắn vốn cho rằng làm đệ tử trông coi linh thảo của Dược Phong là có thể tiếp xúc với luyện đan, chỉ tiếc mười ba năm qua vẫn chỉ làm đệ tử trông coi dược viên mà thôi.
Vì không có đệ tử nội môn nào nguyện ý giảng giải tri thức luyện đan cho hắn nghe, bọn họ phi thường tư tàng, hơn nữa đối với bọn họ thì đám đệ tử trông coi dược viên chẳng khác gì nô lệ. Trừ phi loại đệ tử này nịnh nọt một tên nội môn nào đó, có thể làm người hầu của bọn họ, có lẽ mới có cơ hội quan sát người ta luyện đan luyện dược.
Nhưng mà làm như vậy chẳng khác gì ném tôn nghiêm đi, Vu Lãng thật sự không bỏ được mặt mũi này. Gần đây bởi vì Lý Hàn xuất hiện, không ít đệ tử lớn mật tiến lên nịnh nọt, hỏi hắn không ít tri thức luyện đan, Lý Hàn phi thường kiên nhẫn giảng giải cho bọn họ. Nên Lý Hàn nhanh chóng đạt được hảo cảm và tôn trọng của bọn họ.
Vu Lãng hai ngày trước có hỏi qua Lý Hàn mấy vấn đề, Lý Hàn cũng giải đáp từng cái, trong lúc nhất thời làm cho Vu Lãng nhìn thấy cơ hội. Hắn cảm thấy đệ tử nội môn trước mặt này không giống những người khác, nếu như mình lựa chọn đi theo làm tùy tùng thì tin tưởng hắn sẽ không bạc đãi chính mình, chỉ cần mình có thể trở thành Linh dược sư, nên hắn quyết định buông mặt mũi hết sức nịnh nọt Lý Hàn.
Vu Lãng nhiệt tình với hắn, Lý Hàn biết rõ vì sao. Thông qua mấy ngày này, hắn cũng biết không ít đệ tử ngoại môn không dễ dàng. Đương nhiên hắn cũng không phải là thánh mẫu, thấy người khác khó khăn là ra tay giúp đỡ, hắn chỉ có thể giúp bọn họ giải đáp những thắc mắc trên con đường luyện đan mà thôi, còn những việc khác thì bọn họ phải tự lo.
Vu Lãng mang theo linh thảo đi ra, tươi cười nhìn Lý Hàn nói:
– Sư huynh, linh thảo ngươi cần đây.
Lý Hàn vừa định tiếp nhận, một âm thanh ghen ghét liền vang lên:
– Những linh thảo này, ta muốn.
Hai người nhìn lại, người tới chính là đệ tử đầu tiên của Dược Phong – Liễu Đông, phía sau hắn là hai tên đệ tử ngoại môn.
– Bái kiến Đại sư huynh, hai gốc linh thảo này là sư đệ muốn, nếu như sư huynh muốn thì ngươi tự hái đi – Lý Hàn chắp tay với Liễu Đông, nhàn nhạt nói.
Liễu Đông lườm Lý Hàn, trên mặt giận dữ nói:
– Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy ta nói sao, ta nói hai gốc linh dược này ta muốn, ngươi còn muốn giành với ta sao?
Liễu Đông rất không thoải mái, hắn không thích tên sư đệ mới vào nội môn này nên hôm nay hắn phải ra oai phủ đầu với Lý Hàn, cho dù đệ tử phong chủ thì thế nào, trên Dược Phong hắn mới là đại sư huynh.
– Được rồi sư huynh, hai gốc này huynh hãy nhường cho Đại sư huynh đi, ta sẽ đi lấy cái khác cho huynh – Vũ Lãng nói với Lý Hàn.
– Ngươi là ai, cút sang một bên, nơi này làm gì có phần cho ngươi xen vào, hôm nay dược viên này linh thảo không được hái, về sau muốn hái linh thảo phải trải qua ta phê chuẩn – Liễu Đông cực kỳ hung hăng càn quấy nói.
Hắn thân là đại đệ tử nội môn, lại là kẻ quản lý linh thảo, hắn xác thực có quyền lực hạn chế các đệ tử nội môn khác hái linh thảo, bằng không mỗi ngày đều có người tới hái thì bồi dưỡng linh thảo cung không đủ cầu.
Lý Hàn nghe thấy những lời này liền hiểu rõ, tên này đang cố ý gây khó khăn với hắn. Hắn vốn là kẻ ăn mềm không ăn cứng, tự nhiên sẽ không bị hù dọa. Lý Hàn nhếch miệng kinh thường, một tay cầm linh thảo trong tay Vu Lãng, quay người rời đi, không có ý định dây dưa với Liễu Đông.
– Ngươi đứng lại đó cho ta, thái độ của ngươi là gì, muốn tạo phản phải không? – Liễu Đông trợn mắt quát to lên.
Lý Hàn rời đi tự nhiên không phải vì sợ Liễu Đông, mà là hắn không muốn vừa tới đã gây chuyện với người cũ. Huống chi trong không gian giới của hắn có không ít linh thảo cấp thấp, cho dù không tới đây ngắt thì hắn cũng đủ dùng, thật sự không đủ thì đi tới Thập Linh thành mua là được. Nhưng mà hắn không nghĩ gây chuyện với người ta, người ta lại khi dễ lên đầu hắn nên hắn không cần phải nén giận để làm gì.
Lý Hàn quay đầu trừng mắt nhìn qua Liễu Đông, thản nhiên nói:
– Thái độ của ta là gì, ngươi cho rằng ngươi ai chứ, gọi ngươi một tiếng sư huynh thì ngươi xem mình là đại nhân vật sao. Mấy gốc linh thảo này ta muốn chắc rồi, có bản lĩnh thì ngươi lấy về, nhưng mà ngươi cũng nên biết cân lượng của mình đã, sư phụ ta không phải Mộ Dung sư thúc hay Điền sư thúc, mà là phong chủ. Ngươi giáo huấn ta à, trở về ta nói cho sư phó biết, nói đại sư huynh còn rất uy phong, ngay cả đệ tử của lão nhân gia cũng dám khi dễ.
Lý Hàn vốn không muốn cầm Chu Đại Quân ra, nhưng khi nhìn thấy tên này còn gây chuyện cho mình, chỉ có thể giả làm kẻ càn quấy, mang hậu trường ra so, xem Liễu Đông còn dám hung hăng càn quấy hay không. Xác thực Chu Đại Quân thân là phong chủ Dược Phong, trong Dược Phong có quyền lực chí cao vô thượng, cho dù sư phó Liễu Đông là Mộ Dung Bạch cũng phải nhường y ba phần, hắn chỉ là đại đệ tử làm sao dám lỗ mãng.
Liễu Đông không nghĩ tới Lý Hàn tiểu tử này lại có thể tung ra những lời lẽ sắc bén như vậy, một câu đã phản kích lại hắn. Nếu quả thật đắc tội Lý Hàn, tiểu tử này trở về nói với phong chủ thì sau này hắn sống không khá giả rồi.
“Nhẫn, ta phải nhẫn!” Liễu Đông nắm chặt nắm đấm, trợn mắt không cam lòng, trong lòng đang khuyên bảo mình.
– Như thế nào? Đại sư huynh không còn lời gì giáo huấn hay sao? Ta cần phải đi về, đúng rồi, về sau ta tới lấy linh thảo nhất định phải dàn xếp, bằng không ta có thể tìm sư phó mà đòi – Lý Hàn nghiền ngẫm nhìn qua Liễu Đông nói ra.
“Hừ, ngươi hung hăng càn quấy đi, ngày sau thất sủng xem ta chỉnh ngươi chết như thế nào!”
Liễu Đông xanh mặt sắc hừ lạnh nghĩ, rồi nhìn qua Vu Lãng hét lớn:
– Ngươi còn đứng ở đây làm cái gì, nhanh chóng đi làm việc đi, bằng không thì ta đá ngươi ra khỏi Dược Phong.
Vu Lãng bất đắc dĩ, chỉ có thể lui trở về dược viên, hắn cũng không giống như Lý Hàn có thể đắc tội Liễu Đông. Sau khi Lý Hàn đi xa, Liễu Đông không cam lòng nói:
– Nếu ngươi không phải đệ tử phong chủ, lão tử lập tức phế ngươi.
Hắn vốn định ra oai phủ đầu với Lý Hàn, không ngờ không được mà còn bị Lý Hàn phản kích lăng nhục ngược lại, khiến hắn tức giận vô cùng.
– Đại sư huynh, tính toán với tiểu nhân như vậy làm gì, nếu có một ngày hắn thất sủng, tin tưởng phong chủ cũng không che chở hắn – Một tên đệ tử đi theo Liễu Đông an ủi nói ra.
– Tiểu tử ngươi nói đúng, nhưng mà hắn cũng không thể hung hăng càn quấy được lâu đâu, nhất định phải nghĩ biện pháp trị hắn – Liễu Đông đáp.
– Đại sư huynh, ta ngược có một kế, không biết ngươi có bỏ được vốn gốc không? – Tên đệ tử kia thấp giọng nói ra.
Liễu Đông nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
– Nói nghe một chút xem.
Vì vậy tên đệ tử kia bám vào tai của Liễu Đông nói kế sách gì đó. Sắc mặt Liễu Đông dần dần trở nên lạnh lẽo, cười rộ lên:
– Tốt, chủ ý này không tệ, chuyện này giao cho các ngươi làm, nhất định phải làm cho thỏa đáng, sau khi làm chuyện này ta sẽ dạy cho các ngươi luyện đan dược nhất giai.
– Đa tạ Đại sư huynh! – Tên đệ tử kia vui vẻ, lúc này nhìn qua Liễu Đông khom người cảm ơn…
Lý Hàn về đến tiểu viện của hắn trong trúc lâm, nơi này là chỗ ở của hắn trên Dược Phong. Hắn thân là đệ tử nội môn, lại là chỗ ở của đồ đệ Chu Đại Quân nên hắn có đãi ngộ tốt hơn đệ tử bình thường nhiều lắm. Hoàn cảnh nơi này thập phần ưu mỹ, thanh trúc xanh biếc, cây cối chim chóc đua tiếng, linh khí sung túc, ở chỗ này làm cho người ta cảm giác yên lặng.
Trở lại tiểu viện, Lý Hàn tâm tình thư sướng vô cùng, hắn liền tự pha cho mình một bình trà để thưởng thức. Đang thưởng thức thì hắn phát hiện Chu Đại Quân đang đi tới, hắn lập tức đi đến hành lễ:
– Bái khiến sư phó!
– Miễn! – Chu Đại Quân nói một tiếng, lại nói tiếp:
– Ngươi đi theo ta đến đan phòng.
Hắn biết rõ Chu Đại Quân đang muốn truyền thụ luyện đan thuật cho hắn nên hắn nhanh chóng theo sau. Tiến vào đan phòng, chính giữa đặc cái đỉnh màu xanh, chung quanh thiết trí cấm chế linh vân. Linh vân này không phải dùng bảo vệ, mà là dùng để lúc luyện chế đan dược phòng ngừa dược lực khuếch tán ra ngoài.
– Lý Hàn, ngươi tùy tiện luyện một lò đan dược nhất phẩm xem nào – Chu Đại Quân nói ra.
Lý Hàn gật gật đầu, đi đến bên cạnh dược đỉnh bắt đầu luyện chế Tăng Khí Đan. Lý Hàn không dám dễ dàng hiển lộ Viêm ảnh thủ, hắn liền dựa theo kinh nghiệm khống chế hỏa hầu để luyện đan, mặc dù như thế nhưng với kinh nghiệm của hắn rất phong phú nên vẫn không lãng phí linh thảo nào cả.
Chu Đại Quân nhìn kỹ, thỉnh thoảng thỏa mãn gật đầu, dường như phi thường thỏa mãn với biểu hiện của Lý Hàn. Rất nhanh một lò Tăng Khí Đan đã luyện thành, ngưng tụ thành tám khỏa đan dược.
– Lý Hàn, ngươi học luyện đan bao lâu?
Chu Đại Quân nhìn thấy Lý Hàn thành đan cao như thế thì nội tâm vô cùng cao hứng, đồng thời suy nghĩ tiểu gia hỏa này luyện đan trong bụng mẹ hay sao, mà xác xuất thành công lại cao như vậy. Nhớ ngày đó hắn tuổi như Lý Hàn cũng chỉ là nhất phẩm Linh dược sư, tỷ lệ thành đan chưa đủ bốn thành.
Lý Hàn hơi suy tư nói ra. – Đã ba năm rồi.
Hắn tự nhiên không dám nói mình học chưa tới một năm, cho dù nói Chu Đại Quân cũng không tin đó là sự thật.
– Ba năm đã đạt tới tam phẩm chi cảnh, thiên phú không tệ lắm” Chu Đại Quân miễn cưỡng tán thán nói. Hắn trong lòng nghĩ: “Tiểu tử này không phải đang lừa dối ta đấy chứ?”
Nhớ ngày đó chính mình đạt tới tam phẩm cũng tốn rất nhiều năm, lúc ấy sư phó của hắn còn khoa trương hắn thiên phú tốt, mà Lý Hàn chỉ dùng ba năm đã đạt được, chuyện này làm cho hắn khó tin vô cùng.
– Tốt, vừa rồi biểu hiện không tệ, nhưng mà có nhiều chỗ không tốt, ta sẽ nói với ngươi về hỏa hầu và kinh nghiệm luyện đan – Chu Đại Quân đi vào chính đề.
Ngay sau đó hắn liền bắt đầu giảng thuật một ít yếu quyết cho Lý Hàn nghe. Chu Đại Quân đã là Ngũ phẩm Linh dược sư, xem như Linh dược sư đỉnh cấp của ngoại vực, kinh nghiệm của hắn liền có chỗ độc đáo. Tuy Lý Hàn đã là Tứ phẩm Luyện dược sư, nhưng mà hắn biết rõ mình có nhiều chỗ không đủ, lúc này nghe được phi thường kiên nhẫn, ngẫu nhiên nghe được yếu điểm thì trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, cũng giảm bớt ít đi đường vòng.
– Tốt, ta nói đến đây thôi, Lý Hàn ngươi tiếp tục luyện đan đi.
Chu Đại Quân rất có chừng mực, sợ nói quá nhiều khiến Lý Hàn không tiêu hóa hết được nên liền dừng lại.
– Dạ, vâng!
Lý Hàn cung kính đáp, sau đó liền ngồi xuống tiếp tục luyện đan. Chu Đại Quân thấy vậy thì gật đầu, hắn rất hài lòng với đệ tử mới thu nhận này. Sau đó lão liền rời đi, để lại một mình Lý Hàn trong phòng luyện đan.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Thập Linh Thành, trong một căn phòng ở một biệt viện thanh nhã. Có một nữ nhân xinh đẹp đang quanh chân ngồi tu luyện, nàng xinh đẹp là vậy nhưng xung quanh nàng tràn đầy âm khí màu đen, khiến cho không khí xung quanh nàng trở nên vô cùng âm trầm và lạnh lẽo.
Trong đan điền của nàng, một lốc xoáy được hình thành từ âm khí của nàng đang không ngừng xoay tròn, nó chuyển đổi toàn lộ linh khí mà nàng hấp thụ được từ bên ngoài thành âm khí, gia tăng lực lượng cho nàng. Một lát sau, nàng liền dừng lại và mở mắt ra, ngay khoảnh khắc nàng mở mắt, khí tức âm lãnh đang từ người nàng tỏa ra liền biến thành khí tức thanh lịch khiến người khác nghĩ nàng là một người khác, chứ không phải là nữ nhân có khí tức âm lãnh lúc nãy. Nàng mở cửa sổ phòng mình ra để ánh nắng chiếu vào phòng nàng. Sau đó nàng lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ lên những tạo hình mà nàng đang nghĩ trong đầu.
Nàng vẽ được một lát thì nàng liền thất thần nhìn ra ngoài của sổ, lúc này hình bóng của Lý Hàn đang hiện lên trong tâm trí nàng.
“Haizz… đây là lần thứ 10 nghĩ đến bóng dáng hắn rồi” Tuệ Nương bất đắc dĩ ném cây bút lông sang một bên. Nàng biết mình bị bệnh tương tư, ngần này tuổi rồi, trong lòng chưa từng vì một người nào đó mà buồn bực thế này, nàng không hiểu sao cái tên háo sắc chỉ gặp qua vài lần này lại cứ vương vấn trong lòng mình như vậy.
Là bởi vì hắn tuấn tú khôi ngô, thân hình vạm vỡ? Hay là vì hắn từng cứu mình mà trong lòng sinh ra mến mộ? Hoặc là do hắn đã cho nàng cơ hội tu luyện để trả thù cho cha mẹ. Nàng lắc lắc đầu, nàng cũng không biết vì sao lại tương tư Lý Hàn. Nàng thất thần nhìn hai con bướm đang cất cánh bay bên ngoài cửa sổ, nàng thở dài một hơi, nhất định là vì khí chất của hắn không giống với người bình thường, có sự hấp dẫn rất lớn với nàng cũng không chừng.
Bạch Tuệ Nương nhìn hai cánh của con bướm nhè nhẹ bay lên, cuối cùng cũng xác định được nguyên do của bệnh tương tư, nàng bình tâm lại, lấy bút lông ra, vốn định vẽ ra một kiểu đồ lót tân tiến thời đại, nhưng không ngờ theo dẫn dắt của trái tim vẽ ra dáng người của Lý Hàn. Nàng nhìn vào tờ giấy, bộ mặt tươi cười của Lý Hàn, tâm hồn thiếu nữ run lên, trong lòng liền thấy khó thở.
– Ta cho ngươi cười, ta cho ngươi cười.
Nàng lẩm bẩm một mình, dùng bút vẽ lên đầu Lý Hàn một chữ X thật to. Nếu gặp lại hắn, nhất định nàng sẽ hỏi hắn đã đi đâu hơn một tháng qua, mà không thèm đến thăm nàng lần nào cả? Đang lúc nàng tự lẩm bẩm thì nàng thấy Lý Hàn đang từ bên ngoài đi vào.
Tuệ Nương kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt này, sẽ không trùng hợp như thế chứ, ta đang nghĩ đến cái tên háo sắc không lương tâm kia, hắn sao lại xuất hiện trước mặt ta nhanh như vậy, lẽ nào ta đang nằm mơ sao? Nàng dụi dụi mắt, sau khi xác định mình không gặp phải ảo ảnh thì nàng nhanh chóng mở cửa ra và lao vào ngực hắn.
Lý Hàn đang đi về phòng của Tuệ Nương thì hắn thấy một thân ảnh mềm mại đang lao về phía mình, hắn không ra tay ngăn cản mà để vật thể đó lao vào ngực mình. Bạch Tuệ Nương lao vào trong ngực Lý Hàn, cảm nhận nhịp tim trầm ổn của hắn, cảm nhận hơi thở ấm áp của hắn, cảm nhận mùi hương trên người của hắn, nàng thật sự mong khoảnh khắc này vĩnh viễn dừng lại.
Qua một lát thì một giọng nói vang lên bên tai nàng mang theo âm thanh vui đùa:
– Tuệ Nương, nàng đã ôm ta đủ chưa vậy?
Nghe thấy giọng nói này, Bạch Tuệ Nương liền giật mình, trong lòng ảo não nghĩ: “Ta quá kích động rồi, sao lại có thể lao vào ngực hắn như vậy”
Nàng liền nhanh chóng rời khỏi ngực hắn và chuẩn bị chạy trốn, vì nàng lúc này không muốn đối mặt với hắn chút nào cả. Nhưng nàng chưa kịp chạy thì bàn tay nhỏ bé của nàng đã bị hắn nắm chặt, nàng liền muốn rút tay lại nhưng lại bị hắn nắm càng chặt hơn, trong lòng nàng liền mềm nhũn, liền cứ để hắn nắm như vậy.
Lý Hàn nắm chặt đôi tay nhỏ bé trắng nõn của Tuệ Nương, nhẹ nhàng di chuyển, lộ ra đôi mắt trong veo như trời sao, đôi mắt trong veo đó kích động phát ra ánh hào quang khát vọng, nhiệt tình chân thành tha thiết, tràn ngập tình cảm nồng nàn nhìn chằm chằm vào Bạch Tuệ Nương.
Bạch Tuệ Nương bị Lý Hàn nhìn chằm chằm như vậy khiến nàng cảm thấy khó xử, nàng liền đưa mắt lén nhìn hắn nhưng khi cảm nhận được ánh mắt nhiệt huyết như lửa phát ra từ đôi mắt của hắn, lại còn nụ cười nơi khóe miệng, nàng liền ngây người.
“Xong rồi xong rồi, ta lại trúng chiêu rồi, ta đã bị hắn chinh phục mất rồi” Trong lòng nàng giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, nàng ngỡ ngàng nhìn đối diện với Lý Hàn với vẻ si mê, sửng sốt, ngây người.
– Tuệ Nương, ta thích nàng! Mặc dù chỉ gặp nàng có vài lần, nhưng ta muốn nói cho nàng biết, ta rất thích nàng! Ta muốn nàng làm vợ của Lý Hàn ta.
Tuệ Nương đang trong lúc hồn bay phách lạc thì bị một câu nói tỏ tình hống hách của Lý Hàn đánh bại hoàn toàn lý trí của nàng, nàng cúi đầu, xấu hổ líu ríu nói:
– Chàng… chàng nói cái gì?
– Ta nói ta thích nàng, ta yêu nàng, ta muốn nàng làm vợ ta, ta muốn cưới nàng.
Lý Hàn kiên định thổ lộ tình cảm của mình, ôm Bạch Tuệ Nương vào trong lòng, rồi bế nàng lên giường. Trong binh pháp có một câu rất nỏi tiếng đó là “dụng quân thần tốc”, và một câu chân lý nữa là “rèn sắt khi còn nóng”.
Lý Hàn thực sự lĩnh hội được hàm nghĩ sâu xa của hai câu này, thấy Tuệ Nương bị những viên đạn bọc đường của mình oanh tạc, khiến trong lòng rất hỗn loạn, hắn liền có ý đồ nhất cử định Càn Khôn. Hắn vươn tay ra ôm chặt lấy vòng eo đầy đặn của Tuệ Nương, không đợi cho Tuệ Nương giãy giụa, hắn dùng lực, ôm Tuệ Nương lên giường.
Vừa nãy Tuệ Nương bị những lời thổ lộ rất mạnh mẽ của Lý Hàn khiến tay chân luống cuốn hết cả lên, cứ đắm chìm trong sự hạnh phúc vô biên, tên tiểu tử này thật to gan, thanh thiên bạch nhật thế này mà dám hỗn xược, đúng là mặt dầy.
Đang lúc nàng xấu hổ cúi đầu xuống thì bị Lý Hàn nhanh như điện lao tới ôm bế lên giường, ánh mắt nàng lộ vẻ hoảng sợ. Trong lòng nàng hiểu rằng thú tính của tên háo sắc này bộc lộ rồi, muốn xơi tái nàng đây mà.
“Tên trứng thối này, sẽ không vội vàng hung hăng bá đạo như vậy chứ?” Nghĩ tới đây, trong lòng nàng vừa thẹn vừa vui, vừa sợ vừa kinh hãi, hai cảm giác khác lạ xâm nhập vào tim.
Tuy nàng ăn mặc có chút phóng khoáng hơn những người con gái khác, tuy nàng cũng có cảm giác rất tốt với Lý Hàn, nhưng cho dù thế nào, thì nàng cũng không thể để tên háo sắc này đắc thủ dễ dàng và nhanh như vậy được. Với lại, việc lớn của nàng chưa xong nên nàng không muốn trao thân cho Lý Hàn vào lúc này.
Nên khi Lý Hàn đặt nàng lên giường thì nàng liền lấy chăn che lấy thân thể của mình mà nói:
– Lý Hàn, bây giờ không được, chàng chờ ta làm xong một việc đã, đến lúc đó chàng muốn gì thì ta cũng chiều.
Nói xong thì nàng xấu hổ cúi đầu, nàng là hoàng hoa khuê nữ phải nói là những người như vậy khiến người có da mặt mỏng như nàng có phần chịu không nổi. Lý Hàn nghe vậy thì hắn liền dừng lại, hắn tôn trọng ý kiến của nàng vì hắn muốn cùng nàng hòa hợp trong trạng tình nguyện. Hắn ngồi xuống, lấy tay vuốt ve mặt nàng, hắn nói:
– Nàng muốn làm chuyện gì? Để ta làm giúp cho.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì trong đầu nàng nhớ đến hình ảnh chết thảm của cha mẹ và tỷ tỷ và tất cả mọi người trong làng, điều này mắt nàng trở nên đỏ ngầu như máu, nàng nhìn Lý Hàn rồi gầm lên:
– Ta muốn trả thù. Ta muốn trả thù cho cha mẹ và tỷ tỷ.
Nói xong thì Bạch Tuệ Nương dường như phát cuồng lên, cơ thể nàng không kìm được mà run lên lẩy bẩy. Lý Hàn thấy Tuệ Nương có phản ứng lớn như vậy liền đưa tay ôm lấy nàng, dùng tay xoa nhẹ lưng nàng để nàng bình tĩnh lại. Bạch Tuệ Nương trong lòng Lý Hàn run rẩy vô cùng, đồng thời những giọt nước mắt như trân châu liên tiếp chảy dài trên mặt nàng. Lý Hàn không nói gì, chỉ dùng tay để xoa dịu tâm hồn đang tổn thương của nàng nhưng trong mắt Lý Hàn lóe lên vẻ âm trầm.
Hắn đã coi Bạch Tuệ Nương là nữ nhân của hắn nên những kẻ có thể khiến nàng tổn thương và sợ hãi đến như vậy đều bị Lý Hàn liệt vào những kẻ phải chết vì dám làm như vậy với nàng. Một lát sau, dưới sự vuốt ve của Lý Hàn thì Bạch Tuệ Nương đã từ từ bình tĩnh lại, thân thể không còn run rẩy nữa. Lúc này Lý Hàn mới lên tiếng:
– Nàng có thể kể cho ta chuyện gì đã xảy ra được không?
Giọng nói của Lý Hàn chứa đầy sự dịu dàng và ấm áp vì hắn không muốn tạo nên một kích thích nào cho Bạch Tuệ Nương. Tuệ Nương ngẩng đầu nhìn Lý Hàn, thấy được sự chân thành trong đôi mắt của hắn thì nàng cúi đầu, hé miệng kể lại câu chuyện của mình:
– Khi còn nhỏ, thiếp sống cùng ba mẹ trong một ngồi làng nhỏ. Mặc dù lúc thiếu thốn một chút nhưng đó là khoảng thời gian thiếp vui vẻ nhất nhưng đến một ngày… một ngày nọ… có một nhóm người vào làng… làng thiếp xin tá túc qua đêm…
Đại khái là do nhớ lại chuyện khi ấy nên thân thể Tuệ Nương lại run lên. Cánh tay Lý Hàn bỗng siết chặt lại nói:
– Tuệ Nương, nàng không muốn nói thì đừng nói.
Bạch Tuệ Nương lắc đầu một cái rồi nói tiếp:
– Nhưng khi vào ban đêm, lúc thiếp đang ngủ cùng tỷ tỷ trong phòng thì… thì bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết. Tỷ tỷ của thiếp liền đứng dậy, mở của phòng xem thử… sau đó tỷ ấy rất nhanh trở lại và bắt thiếp trốn xuống căn hầm dưới giường. Ngay khi thiếp vừa leo xuống thì tỷ ấy đã đóng căn hầm lại và dặn là có chuyện gì cũng không được mở ra. Một lát sau, thiếp nghe thấy… nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của… của… tỷ ấy và giọng cười của một gã đàn ông.
Lý Hàn đã đoán ra phần nào câu chuyện nhưng hắn vẫn im lặng nghe nàng kể tiếp:
– Thiếp ở lúc đó rất muốn mở cửa hầm xem thử có chuyện gì… nhưng nhớ lời chị dặn nên thiếp chỉ có thể ở dưới hầm, sau đó có lẽ vì quá mệt nên thiếp đã ngủ quên dưới hầm. Đến khi thiếp tỉnh dậy thì mọi thứ bên ngoài im lặng vô cùng, nên thiếp liền mở cửa hầm ra. Sau khi đi ra thì thiếp không thấy tỷ tỷ đâu cả nên liền đi ra phòng khác, lúc thiếp đi ra thì thiếp… thiếp… thấy được cha mẹ và tỷ tỷ nằm trong vũng máu…
Kể đến đây thì Bạch Tuệ Nương đã khóc nức nở lên, Lý Hàn liên lập tức ôm chặt lấy nàng, hắn không ngờ nàng lại có một quá khứ đau thương như vậy, chứng khiến cha mẹ và tỷ tỷ chết thảm như vậy, hắn không biết những năm này nàng đã sống như thế nào. Đợi nàng bình ổn lại cảm xúc thì Lý Hàn mới lên tiếng:
– Nàng có biết bọn chúng là ai không?
Lúc Lý Hàn nói ra lời này, sự lãnh lẽo trong ánh mắt của Lý Hàn như ngưng thành thực chất khiến cho Bạch Tuệ Nương nằm trong lòng hắn cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo đó, mặc dù vậy thì trong lòng nàng cảm thấy hạnh phúc vì nàng biết mình đã yêu đúng người rồi. Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng khẽ run lên một chút nói:
– Thiếp không biết… thiếp chỉ nhớ bọn chúng mặc chung một bộ đồ có thiêu hai chữ Bạch Thiên mà thôi.
Như vậy nhóm người đã tàn sát cả nhà Tuệ Nương là đệ tử của Bạch Thiên Tông, mặc dù phạm vi đã thu hẹp nhưng tinh nghi vẫn còn quá lớn vì Bạch Thiên Tông giống như Thập Linh Tông, có đến hơn vài ngàn đệ tử lận. Từ hơn vài ngàn đệ tử này tìm ra nhóm người đã giết cả nhà Tuệ Nương cũng khá khó khăn, vì hắn không muốn người vô tội mất mạng oan uổng, hắn chỉ muốn giết đúng người đúng tội nên hắn hỏi tiếp:
– Tuệ Nương, nàng ráng nhớ kỹ xem trong nhóm người đó có điều gì đặc biệt không?
Bạch Tuệ Nương nghe Lý Hàn hỏi vậy thì có gắng nhớ về qua khứ đó nhưng vừa nhớ về nó thì toàn thân nàng liền run lên, Lý Hàn thấy vậy liền nói:
– Nếu nàng không ngớ tới nữa thì đừng nghĩ tới nó nữa.
Bạch Tuệ Nương lắc đầu, một lát sau thì nàng ngẩng đầu nhìn Lý Hàn nói:
– Thiếp nhớ ra rồi, trong đám người đó có một trung niên có xăm một con mãng xà màu đen đang há miệng vô cùng đáng sợ bên cánh tay trái.
Lý Hàn nghe vậy thì gật đầu, xăm mãng xà màu đen đang há miệng bên tay trái, hắn âm thầm nhớ kỹ, để bữa nào gặp phải được đệ tử Bạch Thiên Tông thì hắn sẽ điều tra xem thử. Đúng lúc này một âm thanh “ọc… ọc… ọc…” truyền đến, nghe thấy âm thanh này thì Lý Hàn thấy Tuệ Nương hai ôm bụng, trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Lý Hàn thấy vậy thì cười to nói:
– Đi thôi, ta dẫn nàng đi ăn một bữa ngon.
Sau khi dẫn Tuệ Nương đi ăn xong thì Lý Hàn tính quay về Thập Linh Tông, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của Tuệ Nương nên hắn quyết định sẽ qua đêm ở đây. Thấy Lý Hàn ở lại, Tuệ Nương liền hiện lên vẻ vui mừng vô cùng.
Sau đó Lý Hàn liền thử thực lực của Bạch Tuệ Nương sau một tháng tu luyện, sau một hồi kiểm tra thì hắn phát hiện âm khí của nàng vô cùng lợi hại, khi dính vô người thì nó mang theo tính hủ bại vô cùng cao, khiến người khác khi đối đầu với nàng phải khiêng dè vài phần. Sau khi thử nghiệm thực lực của Tuệ Nương xong, Lý Hàn liền đi tắm và tìm một căn phòng trống để ngủ lại qua đêm.