Phần 237
Hai ngày sau, lúc đuổi theo một con linh thú thì hắn vô tình phát hiện được một gốc Linh Nguyệt Hoa trong một hang động. Tứ giai trung cấp Linh Nguyệt Hoa đối với Linh Địa Cảnh mà nói quả thật chính là Thánh dược, có thể giúp Linh Địa Cảnh tăng lên một cấp mà không hề dao động căn cơ.
Đột phá cảnh giới lớn khó như lên trời, càng là cảnh giới cao độ khó này tự nhiên cũng càng cao. Nói không chút khoa trương, trong 100 linh giả Linh Địa Cảnh tam trọng thiên nhiều nhất chỉ có một vài người có thể đột phá lên tứ trọng thiên. Đó là những thiên tài trong thiên tài mới có thể làm được, còn những người khác có thể đời này đều không thể đột phá, chỉ có thể chết ở cảnh giới này.
Nhưng Linh Nguyệt Hoa này lại có thể thay đổi hết thảy. Nên bất cứ linh giả nào dưới Linh Sơn Cảnh thấy được Linh Nguyệt Hoa đều trở nên điên cuồng. Ngay cả Lý Hàn cũng không ngoại lệ. Hắn lập tức chạy đến, muốn đoạt lấy Linh Nguyệt Hoa cho riêng mình, kẻo không nếu để Thập Linh Tông biết ở đây có Linh Nguyệt Hoa thì không tốt. Nhưng ngay khi hắn cách Linh Nguyệt Hoa còn mười thước thì một hồi đất rung núi chuyển liền truyền đến.
“Rầm rập!” Ở phía xa xa, một đồ vật màu đỏ đang lấy tốc độ rất nhanh tiếp cận. Nhìn kỹ lại thì đó là một linh thú dạng trâu, mắt to như chuông đồng lộ ra hung tính khát máu, cái mũi trâu càng không ngừng phun ra, hai cái sừng trâu dài nửa thước giống như mũi thương bén nhọn, toàn thân con trâu phủ đầy long đỏ, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, lòe lòe tỏa sáng giống như một ngọn lửa đang di động. Đây rõ ràng là một đầu Xích Hỏa Ngưu đã đạt đến tứ giai trung kỳ.
– Nghé ọ… – Đầu Xích Hỏa Ngưu kia thấy Lý Hàn liền ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu to lớn. Linh thú trong phương viên trăm dặm sau khi nghe được thanh âm này đều bị dọa đến chỗ chạy tán loạn tứ phía.
Ở bên ngoài cốc, một đám chấp sự nhìn về phía những kỳ điểu bị dọa bay kia, thần sắc đều hơi đổi. Vệ Toàn Hà lẩm bẩm nói:
– Xem ra sẽ lại có đệ tử cầu cứu rồi, mọi người trước chuẩn bị sẵn sàng.
– Hơn nửa tháng này đã có năm mươi mấy người buông tha, xem ra danh ngạch ngoại môn đệ tử cũng sắp có thể xác định rồi – Một gã chấp sự từ bên cạnh khẽ thở dài.
– Cũng không phải, tiểu tử họ Lý kia còn chưa cầu cứu thật sự là vượt ngoài ý định – Lữ Trì Hải âm dương quái khí nói.
Mạc Khắc lườm Lữ Trì Hải tự tin nói:
– Yên tâm đi, hắn tuyệt đối có thể đi đến cuối cùng.
– Ha ha, Mạc huynh đối với hắn thực có lòng tin, xem ra ta phải sớm lấy ra vật cược rồi – Lữ Trì Hải cười nói. Trong lòng của hắn thầm cầu phương hướng phát ra chấn động vừa rồi là do Lý Hàn gây ra.
Lữ Trì Hải quả thật nghĩ không sai, đó quả thật là động tĩnh do Lý Hàn gây ra. Thấy Xích Hỏa Ngưu, Lý Hàn liền biết đầu linh thú này chính là linh thú thủ hộ của Nguyệt Linh Hoa, xem ra hắn muốn đoạt bảo thì phải giết chết đầu linh thú này.
Xích Hỏa Ngưu vừa kêu xong liền lao thẳng về phía Lý Hàn, tốc độ kia rõ ràng rất nhanh, một chút bộ dạng cồng kềnh cũng không có nên chỉ trong chốc lát Xích Hỏa Ngưu đã đập tới trước mặt hắn, sừng trâu bén nhọn kia đâm tới bộ ngực hắn.
Lý Hàn thấy vậy liền đạp Lưu Tinh Thiên Quang Bộ né qua một bên, sau khi né xong thì Lý Hàn liền tạo ra bốn phân thân, hắn muốn thử coi, dùng hết toàn lực thì hắn có thể chống lại Linh Thiên Cảnh hay không?
– Hỏa Sát Ấn!
– Thiểm Điện Kiếm Pháp!
– Thủy Ảnh Kiếm Pháp!
– Vạn Mộc Quy Vũ!
– Phá Thiên Quyền!
Năm đạo công kích mạnh nhất bây giờ của Lý Hàn đánh tới Xích Hỏa Ngưu.
Lý Hàn tưởng những chiêu thức này cho dù không gây cho Xích Hỏa Ngưu vết thương chí mạng nhưng ít ra cũng có thể khiến Xích Hỏa Ngưu bị thương ít nhiều. Nhưng không ngờ, những chiêu thức này đánh lên người Xích Hỏa Ngưu chẳng khác nào muỗi đốt inox, đừng nói là vết thương, ngay cả một vết trầy cũng không có. Mặc dù những chiêu thức này không gây cho Xích Hỏa Ngưu một chút vết thương nào nhưng cũng khiến nó càng thêm nổi giận.
Nó há miệng bắn ra từng quả cầu lửa, uy lực cực kỳ mạnh mẽ về phía Lý Hàn. Một phân thân của Lý Hàn không né kịp nên bị quả cầu lửa bắn trúng, lập tức thiêu ra một lỗ to, trực tiếp biến mất. Thấy một màn này, Lý Hàn và những phân thân còn lại càng thêm cẩn thận nhưng con Xích Hỏa Ngưu này quá mạnh mẽ, bọn họ căn bản không cách nào ngăn cản được.
Nói là Lý Hàn đang vây công nó, chẳng bằng nói là bị nó chà đạp. Từng phân thân của Lý Hàn lần lượt biến mất nhưng vẫn không thể khiến Xích Hỏa Ngưu này bị thương dù một chút, lúc này Lý Hàn mới nhận ra bản thân yếu hơn Linh Thiên Cảnh rất nhiều. Mặc dù vậy, Lý Hàn vẫn tiếp tục tấn công, không một chút lo sợ bởi vì đây là cơ hội tốt để cho hắn biết cực hạn của bản thân mình nằm ở đâu. Nhưng Xích Hỏa Ngưu không có dư thời gian như vậy, nó liền trừng đôi mắt to như chuông đồng, cái mũi thở gấp một cái, hai đạo hỏa diễm cực nhanh đánh về phía về Lý Hàn.
Hỏa diễm đi vô cùng nhanh khiến Lý Hàn không kịp phản ứng, hắn chỉ quay người dùng lưng đỡ đón để giảm bớt thiệt hại.
“Oành!” Phía sau lưng Lý Hàn như bị búa tạ bổ vào, eo sống lưng phát ra tiếng “két két”, tựa hồ như bị hỏa diễm nát vậy, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, cả người lại bay ra xa hơn mười mét.
– Tiểu Kim, đi ra cho ta – Lý Hàn nằm trên mặt đất, eo xương sống lưng gãy, bản thân bị trọng thương, còn Xích Hỏa Ngưu đã sắp tiến công lần nữa. Hắn không thể không tranh thủ thời gian gọi linh thú Kim Sắc Lang Vương của mình ra. Hắn chỉ muốn thử nghiệm bản thân chứ không hề muốn bồi mạng mình vào.
Ngay khi Lý Hàn dứt lời, Kim Sắc Lang Vương uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở bên cạnh hắn, mắt lộ ra hung quang, răng nanh âm sâu mà trừng mắt muốn đánh tới Xích Hỏa Ngưu.
– Tiểu Kim, giết chết nó cho ta.
Lý Hàn truyền ý niệm cho Kim Sắc Lang Vương. Hắn toàn thân đau đỡn muốn chết, không tiêu diệt đầu Xích Hỏa Ngưu thì hắn không tiết được cơn tức này.
– Vâng thưa chủ nhân – Kim Sắc Lang Vương lên tiếng, liền nhào về phía Xích Hỏa Ngưu. Xích Hỏa Ngưu nhìn qua Kim Sắc Lang Vương cường đại, mắt trong lộ ra ý e sợ.
Cho dù hai linh thú đều cùng giai, nhưng khí tức của Kim Sắc Lang Vương nếu so với Xích Hỏa Ngưu càng cường đại hơn một chút, nó đã sắp bước vào hàng ngũ tứ giai hậu kỳ rồi, hơn nữa công kích của lang linh thú nếu so với ngưu linh thú quả thật mạnh mẽ hơn rất nhiều. Kim Sắc Lang Vương và Bạch Tuyết Ngưu quấn lấy nhau, trong lúc nhất thời tại chỗ phát ra từng đợt tiếng “Rầm! Rầm! Rầm…”
Lý Hàn thừa cơ ăn vào chữa thương đan dược, Âm Dương Hỗn Độn Quyết nhanh chóng vận chuyển. Linh thú đại chiến, Xích Hỏa Ngưu thuộc về hỏa hệ linh thú nên sức công kích của nó cũng rất mạnh nhưng lực công kích xa xa không bì được với Kim Sắc Lang Vương có hai thuộc tính Kim và Hỏa nên chỉ đánh nhau một lát thì toàn thân Xích Hỏa Ngưu đã đầy thương tích. Cuối cùng không chịu nổi sự giết chóc của Kim Sắc Lang Vương nên rất nhanh bị Tiểu Kim cắn đứt cổ mà chết đi.
Lý Hàn sau khi dùng đan dược dựa vào tốc độ hấp thu dược tính của Âm Dương Hỗn Độn Quyết, thương thế rất nhanh đã có khởi sắc, hắn đã có thể đứng dậy khỏi mặt đất rồi.
– Hô, thực hiểm, thiếu chút nữa đã bị con trâu này làm thịt rồi.
Lý Hàn nhanh chóng thu lấy thân thể của Xích Hỏa Ngưu, sau đó hắn nhanh chóng đi hái Linh Nguyệt Hoa. Sau khi thu xong Nguyệt Linh Hỏa thì Lý Hàn nhanh chóng rời khỏi đó, vì hắn biết chiến đấu chỗ này đã thu hút người khác.
Sau khi đi hơn nửa ngày đường, Lý Hàn liền tìm một hang động để xẻ thịt Xích Hỏa Ngưu. Linh thú tứ giai đối với Lý Hàn mà nói, quả thực khắp người toàn là bảo vật. Da trâu cứng cỏi có thể làm áo giáp, như vậy dù lợi khí cũng rất khó đâm thủng. Mà thịt, xương, gân trâu đều là vật đại bổ, có thể cường thân kiện thể, sánh ngang với một ít bảo vật. Đương nhiên quý giá nhất sừng trâu, nó có thể làm vũ khí, nắm giữ lực sát thương mạnh mẽ.
Sau khi thu hết tài liệu trên người Xích Hỏa Ngưu, Lý Hàn liền nổi lửa, bổ xuống một cái chân ngưu đặt lên nướng, phần xác còn lại thì hắn thu lại một nửa, một nửa để cho Tiểu Kim ăn. Tiêu Kim có Hỏa thuộc tính nên xác của Xích Hỏa Ngưu này là vật đại bổ đối với nó, có thể giúp nó tăng cường thực lực.
Chỉ chốc lát, chân trâu cũng tỏa ra hương vị mê người. Lý Hàn lấy một cây chủy thủ bổ từng khối thịt trâu xuống, đựng ở trong một cái mâm. Tiểu Bạch lập tức lao vào ăn, nó là đại biểu cho loại tham ăn, một miếng thịt vẫn chưa nuốt xuống, móng vuốt nhỏ đã đưa về miếng thứ hai, nhét đến đầy miệng, ngay cả nhai cũng khó khăn. Lý Hàn thấy vậy cũng lập tức bắt đầu ăn.
Lý Hàn ợ một cái, thỏa mãn vỗ vào cái bụng đã no nê của mình. Ngày hôm nay hắn ăn không nhiều, bởi vì năng lượng ẩn chứa trong thịt của Xích Hỏa Ngưu quá mức phong phú, ăn nhiều hắn cũng không chịu được. Nhưng Tiểu Bạch vẫn tiếp tục ăn, giống như nó không cảm thấy no vậy.
Hắn cảm thấy kỳ lạ vì Tiểu Bạch chỉ là tứ giai sơ kỳ lại có thể ăn nhiều thịt Xích Hỏa Ngưu như vậy. Nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện này, hắn bắt đầu luyện hóa những luồng năng lượng kia. Gần như hai giờ sau, Lý Hàn Hàn mở mắt, lộ ra nụ cười:
– Thể chất tăng cường lên một chút, tu vi của ta cũng đã tăng lên Linh Hải Cảnh bát trọng thiên. Đồng thời thương tổn trên người cũng đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Sau đó hắn nhắm mắt, luyện hóa Âm Dương Khí của Xích Hỏa Ngưu. Một giờ sau, Lý Hàn mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí. Không hổ là Linh Thiên Cảnh mà, trải qua luyện hóa Âm Dương khí của Xích Hỏa Ngưu, Linh Hải Âm Dương lực của hắn đã đạt tới Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên.
Sau khi luyện hóa xong, Lý Hàn liền thu Tiểu Bạch và Tiểu Kim đang luyện hóa lực lượng của Xích Hỏa Ngưu vào trong Âm Dương Tháp, và hắn tiếp tục đi săn linh thú.