Phần 233
Tiêu Hoàng bắt đầu tấn công vào hành lang cơ quan. Thân hình Tiêu Hoàng động, khinh phiêu tiến nhập hành lang, thân pháp của hắn cực kỳ linh động, tốc độ của mấy đồng nhân quá chậm, căn bản không thể dính vào một chéo áo hắn.
50 thước, 60 thước, 70 thước! Bước chân Tiêu Hoàng đột nhiên chậm, phía trước chính là đồng nhân Linh Hải Cảnh viên mãn, đối với hắn mà nói là khảo nghiệm to lớn! Hắn am hiểu nhất thân pháp, nhưng trong khu vực thu hẹp như vậy lại căn bản không thể tránh hết.
– Tiêu Hoàng, có phải sợ rồi hay không?
Ninh Thiên Vũ cũng không chịu thương quá nặng, trải qua điều tức đơn giản, hắn đã khôi phục hơn phân nửa, lập tức cười lạnh, âm dương quái khí đối với Tiêu Hoàng. Tiêu Hoàng sao cam lòng thua Ninh Thiên Vũ, lập tức bắt đầu vọt tới trước.
“Thình thịch! Thình thịch thình thịch! Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch!”
Đối mặt với lực lượng Linh Hải Cảnh viên mãn đáng sợ, cho dù thân pháp của Tiêu Hoang có nhanh tới cỡ nào cũng lập tức bị thương nặng, vẻn vẹn chỉ đi tới năm thước đã bị đồng nhân cuồng oanh, phun máu ngã xuống đất.
Du Đông Hành ấn ngừng cơ quan nói:
– Cũng không tệ lắm, quá quan!
Với ánh mắt của hắn, tự nhiên đó có thể thấy được Tiêu Hoàng chịu thiệt ở nơi nào.
Kế tiếp là Tiêu Chiến, tiếp theo là Dương Khiết, Lâm Ngọc Giản, Lam Kiếm Nhân, Lý Hàn, Dương Lâm và cuối cùng là Lâm Tử Phi. Theo thứ tự, mọi người lần lượt đi vào hành lang cơ quan. Tiêu Chiến chỉ đi được bốn mươi lăm thước nên thất bại. Dương Khiết và Lâm Ngọc Giản thì may mắn vượt qua năm mươi thước nên quá quan. Lam Kiếm Nhân vì trước đó đã bị trọng thương nên hắn không thể phát huy hết tất cả thực lực của mình nên chỉ đi được bốn mươi bảy thước, vì vậy hắn thất bại.
Đến lượt Lý Hàn, những người đến từ Thiên Long Thành đều tò mò không biết Lý Hàn sẽ vượt qua được bao nhiêu thước? Lý Hàn nghe đến lượt mình, đi tới cửa vào hành lang.
– Bắt đầu!
Hắn đi tới trước, “thình thịch thình thịch”, hai cỗ đồng nhân lập tức công kích tới hắn.
Lưu Ảnh Thiên Quang Bộ! “Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch”, đồng nhân trong vách tường liên tục không ngừng phát động công kích, nhưng không ngăn cản được bước chân Lý Hàn, rất nhanh hắn đã đi qua 50 thước.
– Hừ, bất quá là ỷ vào bộ pháp quỷ dị, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây, người kia chính là vết xe đổ!
Ninh Thiên Vũ cười lạnh nói, còn xuy một tiếng đối với Tiêu Hoàng.
– Ninh Thiên Vũ, ngươi nói cái gì?
Tiêu Hoàng lập tức nhảy dựng lên, mặc dù hắn chịu thiệt ở trong Đồng Nhân Trận và từng thua Ninh Thiên Vũ nhưng hắn hoàn toàn không sợ đánh với Ninh Thiên Vũ thêm lần nữa.
– Im lặng, còn ồn ào lập tức bị loại!
Du Đông Hành nghe hai người cãi lộn lập tức lạnh giọng nói, hai người nghe Du Đông Hành nói vậy lập tức im lặng nhưng vẫn trừng mắt với nhau.
Đang lúc Tiêu Hoàng và Ninh Thiên Vũ gây lộn với nhau, Lý Hàn bắt đầu hành trình sau 50 thước, đây mới thật sự là khảo nghiệm!
“Ầm! Ầm! Ầm!” Đồng nhân liên tục xuất kích, nhưng Lưu Ảnh Thiên Quang Bộ thần diệu bực nào, dù trong khu vực hẹp như vậy cũng có thể quay vòng tự nhiên, giống như lững thững đi dạo trong sân nhà.
60 thước, 70 thước! Hắn không ngừng chút nào lại xông qua Đồng Nhân Trận Linh Hải Cảnh tầng tám cùng tầng chín!
– Điều này sao có thể!
– Không ra một quyền, không ra một chưởng, hoàn toàn bằng vào thân pháp linh động, đây cũng quá khoa trương!
– Tê! Tuy rằng chiêu thức đồng nhân là chết, nhưng nhiều đồng nhân như vậy vây đánh, gần như đã không có góc chết! Đây chẳng phải nói, dù võ giả Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên chân chính cũng không có khả năng tổn thương được hắn!
– Hừ, chẳng qua là Linh Hải Cảnh tầng chín, kế tiếp mới là mục đích hàng đầu!
Ninh Thiên Vũ ôm song chưởng ở trước ngực, mặc dù miệng nói nhẹ nhàng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ ghen ghét, hiển nhiên Lý Hàn biểu hiện vượt ra khỏi dự tính của hắn.
– Không tồi!
Du Đông Hành nhìn Lý Hàn gật đầu, chỉ có thực lực Linh Hải Cảnh thất trọng thiên cộng thêm một bộ thân pháp đã có thể vượt qua được Đồng Nhân trận Linh Hải Cảnh tầng chín, tiểu tử này rất không tồi.
Đúng lúc này, Lý Hàn đã không chút do dự tiếp tục đi tới. Lực lượng, tốc độ của đồng nhân lập tức tăng vọt. Lý Hàn tâm linh trong vắt, tất cả nhất cử nhất động đồng nhân ở trong lòng bàn tay của hắn, Lưu Ảnh Thiên Quang Bộ triển khai, hắn giống như một linh xà, thân thể lướt qua, phiến lá không dính.
Thất bại! Thất bại! Thất bại! Thất bại! Thất bại!
Tất cả đồng nhân đều nhao nhao đánh hụt, ở dưới cơ quan vận chuyển lại ra quyền, làm công phu phí công vô dụng.
76 thước! Sắc mặt Tiêu Hoàng âm trầm, đối phương đồng dạng dựa vào thân pháp, nhưng lại chỉ có Linh Hải Cảnh tầng bảy cũng đã vượt ra khỏi cực hạn của hắn! Ở lĩnh vực chính mình am hiểu nhất áp chế chính mình, điều này thật khó chịu a.
80 thước! Lý Hàn lập tức dừng lại và ra dấu chịu thua. Sở dĩ Lý Hàn chịu thua vì hắn vẫn theo quan điểm của mình là “Không làm chim đầu đàn, âm thầm phát tài”. Cái này chỉ cộng thêm điểm số nên hắn không nhất thiết phải khoe hết tất cả những gì mình có cho người khác xem.
Du Đông Hành thấy chịu thua liền nhấn cơ quan trên tường để đồng nhân lùi lại hết, trong lòng hắn thì thầm nghi hoặc, vì hắn cảm thấy Lý Hàn có thể vượt qua tám mươi thước nhưng vì sao lại dừng lại. Mặc kệ hắn nghĩ thế nào nhưng Lý Hàn đã vượt qua năm mươi thước nên đã quá quan. Ninh Thiên Vũ nhìn Lý Hàn cười lạnh, âm dương quái khí nói:
– Quán quân cũng chỉ đến đó thôi.
Lý Hàn không thèm để ý những lời Ninh Thiên Vũ nói, bây giờ hắn chỉ quan tâm phần thi của Dương Lâm và Lâm Thiên Vũ. Khi hai người này bước vào phần thi, thực lực của hai người Dương Lâm Và Lâm Thiên Vũ lại khiến tất cả mọi người cả kinh.
Dương Lâm, 87 thước! Lâm Thiên Vũ, 84 thước!
Thành tích hai người này không ngờ đều vượt qua Ninh Thiên Vũ, nhất là Dương Lâm, không ngờ xém xông qua Đồng Nhân Trận Linh Thiên Cảnh tầng một, thực lực khiến người ta khiếp sợ.
Sau khi Lâm Thiên Vũ quá quan thành công, phần thi Đồng Nhân trận cũng theo đó kết thúc. Theo Đồng Nhân Trận kết thúc, 109 người trên tổng cộng bốn trăm người tham gia thất bại ở phần thi này chỉ có thể ảm đạm rời đi, và những người vượt qua 50 thước trở lên chỉ có khoảng 70 người. Theo Du Đông Hành thì vượt qua 60 thước được cộng thêm 200 điểm, 70 thước – 400 điểm, 80 thước – 600 điểm, 90 thước – 800 điểm, 100 thước – 1000 điểm.
Những người vượt qua 50 thước trở nên nghe vậy thì tự tính phần điểm của mình, Lý Hàn vượt qua được 70 thước nên hắn 400 điểm nhưng hắn không biết điểm này có tác dụng gì?
– Các ngươi theo ta đi ra ngoài.
Du Đông Hành liền lập tức đi ra ngoài, mọi người thấy vậy lập tức đi theo. Sau khi đi ra ngoài Du Đông Hành lập tức nói:
– Các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi, đạo khảo nghiệm tiếp theo rất nhanh sẽ tiến hành.
Mọi người nghe vậy lập tức ngồi xuống để tiến hành khôi phục sức lực. Trong khi những người tham gia tranh cử hồi phục, có nhiều người khiêng lên vài trăm viên thạch to cỡ một người trưởng thành để gần đó. Một lát sau tầm khoảng gần chục người đạp trời mà đến, đi đầu là một nam tử hơn bốn mươi tuổi đứng ngang nhiên, thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn, tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ. Người này tối thiểu cũng là Linh Thiên Cảnh tam trọng thiên.
Người này là chấp sự nội môn Thập Linh Tông, Vệ Toàn Hà, chưởng quản toàn bộ đệ tử ngoại môn mới vào. Chấp sự của Thập Linh Tông chia làm nội, ngoại hai phần, chấp sự nội môn lưu thủ trong tông môn, quản lý sự vụ hàng ngày, mà chấp sự ngoại môn chưởng quản sự vụ bên ngoài Thập Linh Tông, ví dụ như tuyển đệ tử mới, bảo hộ sản nghiệp.
Chấp sự nội, ngoại môn khác nhau, nhưng mà chấp sự nội môn địa vị cao hơn nhiều. Sau lưng Vệ Toàn Hà còn có tám tên chấp sự ngoại môn, trong đó Mạc Khắc và Nhậm Phú Hoa cũng đi theo. Vệ Toàn Hà đi lên trước một bước nói:
– Ta tên là Vệ Toàn Hà, là giám khảo lần này của các ngươi. Hiện tại, đạo khảo nghiệm thứ hai bắt đầu. Mọi người các ngươi mang theo một tảng đó rồi chạy theo ta đến Tử Phong Cốc, nếu người nào đến chậm hơn ta năm phút, liền không thông qua khảo hạch, lập tức bị loại.
Vệ Toàn Hà vừa nói vừa chỉ vào đống đá ở gần đó, Lý Hàn vì có ký ức của lão giả kia nên hắn biết được những viên đá này gọi là Tăng Thiên Thạch, là một loại đá kỳ lạ, mỗi khi đi được một ngàn bước thì nó sẽ nặng thêm 100 cân (1 cân=500g), những người khác cũng nhận ra Tăng Thiên Thạch vì đây là thứ mà gia tộc nào cũng có để huấn luyện, nên nhiều người đoán rằng phần thi thứ hai này sẽ có nhiều người bị loại.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, một người tiến lên nói:
– Vệ tiền bối, ngài là cao nhân Linh Thiên Cảnh, chúng ta làm sao có thể theo kịp!
– Các ngươi không cần lo lắng điểm ấy, ta cam đoan các ngươi có thể đuổi cùng tốc độ của ta, tuy nhiên có thể đuổi kịp bao lâu phải xem sự chịu đựng cùng ý chí của các ngươi! – Vệ Toàn Hà mờ nhạt nói.
– Bắt đầu!
Hắn xoay người, thân hình triển khai, đi nhanh tới trước, nhìn như không vội không chậm, nhưng cất bước một cái chính là khoảng cách 100 thước trở lên, trong chớp mắt ra được ngàn thước. Chúng thiếu niên tự nhiên không dám lãng phí thời gian, vội vàng vác Tăng Thiên thạch lên và nhanh chóng triển khai thân pháp, chạy theo Vệ Toàn Hà, gần ba trăm người nhất thời tạo thành một đạo thẳng tắp thật dài.
Vệ Toàn Hà cũng không nói dối, tốc độ của hắn tuyệt đối chỉ là cấp bậc Linh Hải Cảnh thất trọng thiên, chỉ khác là hắn thôi phát cực hạn nên hắn nhanh như một tia chớp vậy. Linh Hải Cảnh thất trọng thiên là một cái bay vọt về chất, linh giả đạt tới cảnh giới này sự chịu đựng tăng lên rất lớn, có thể đi hơn hai ngày mà không nghỉ nhưng bây giờ trên lưng mọi người vác thêm Tăng Thiên Thạch nên nhiều nhất chỉ có thể được tầm một tiếng. Nhưng Tử Phong Cốc cách tổng bộ Thập Linh Tông hơn trăm dặm nên Linh Hải Cảnh thất trọng thiên dùng toàn lực mà đi thì cũng phải mất đến một tiếng một khắc mới tới được.
Chỉ có thể trễ năm phút so với Vệ Đông Hành, ý vị bọn họ phải đánh phá cực hạn của mình. Đây tuyệt đối là khảo nghiệm sự chịu đựng cùng ý chí của mọi người. Vì tiết kiệm lực lượng, dọc theo đường đi không có người nói chuyện, mỗi người đều tận khả năng hoàn mỹ lợi dụng mỗi một phần linh lực trong thân thể, tuyệt không dám có chút lãng phí. Đương nhiên, những Linh Hải Cảnh từ bát trọng trở lên là ngoại lệ, bọn họ tích lũy hùng hậu, cơ bản không cần lo lắng.
Lý Hàn thì không cần phải nói, linh lực trong người hắn so với Linh Hải Cảnh viên mãn còn nhiều hơn nên hắn hoàn toàn không cần lo lắng là bản thân không còn chút sức lực nào. Ở trên trời, đám chấp sự nhìn đám người trẻ đang chạy theo Vệ Toàn Hà liền cười khẽ, nói chuyện với nhau.
– Mạc huynh, nghe nói các ngươi từ thành Thiên Long Thành chiêu mộ một tên thiên phú kinh người, không biết hắn có thể phá vỡ ghi chép Thiên Long Thành trở thành đệ tử ngoại môn Thập Linh Tông hay không? – Một trung niên nhân nhìn qua Mạc Khắc nói.
– Làm phiền Lữ huynh quan tâm, hắn trở thành đệ tử ngoại môn hẳn không phải là vấn đề, có lẽ trở thành đệ tử nội môn cũng không phải không được – Mạc Khắc nhìn qua trung niên đáp.
Chấp sự trung niên này tên là Lữ Trì Hải, cũng giống như Mặc Khắc đều là chấp sự ngoại môn, phụ trách lựa chọn tinh anh ở các tòa thành. Trong các chấp sự, Mạc Khắc cùng Lữ Trì Hải đều có hy vọng tấn giai chấp sự nội môn hay không mấu chốt còn phải xem lần này. Hai người ai tuyển được đệ tử thiên phú cao nhất, có bao nhiêu người trở thành đệ tử ngoại môn, lại có bao nhiêu người có thể trở thành đệ tử nội môn, dùng số lượng mà quyết định địa vị của nhau. Bởi vậy hai người có quan hệ cạnh tranh với nhau.
– Ha ha, Mạc huynh ngươi tự tin với hắn quá. Nên nhớ hắn chỉ là Linh Hải Cảnh thất trọng thiên, ngươi cho rằng hắn có cơ hội sao – Lữ Trì Hải cười to nói, sắc mặt mỉa mai.
– Đây là tự nhiên, không bằng ta và với Lữ huynh đánh bạc nhé – Mạc Khắc tự tin đáp lời.
– Đánh bạc một hồi, đánh bạc thế nào?
Lữ Trì Hải hỏi lại, hắn đúng là không rõ vì sao Mạc Khắc tự tin với tiểu tử này như thế.
– Tựu đánh bạc tiểu tử này có thể trở thành đệ tử nội môn nhé. Ta nghe nói Lữ huynh gần đây được một cây Sí Xà Thảo, nếu như hắn có thể trở thành đệ tử nội môn, Sí Xà Thảo sẽ là của ta – Mạc Khắc nhìn qua Lữ Trì Hải nói ra.
Lời này vừa nói ra, cơ hồ tất cả chấp sự đều khó hiểu nhìn qua Mạc Khắc. Tuy bọn hắn biết rõ Lý Hàn là Linh Hải Cảnh thất trọng thiên, thế nhưng mà Linh Hải Cảnh tầng bảy chỉ là yêu cầu thấp nhất, mặt khác còn phải muốn trở thành đệ tử nội môn cần đạt top mười lần này, còn phải có thuộc tính tinh khiết ngoài 70%, có thể thấy được độ khó quá lớn.
Lữ Trì Hải cười nói:
– Nếu Mạc huynh coi trọng kẻ này, ta tự nhiên phụng bồi, nếu như kẻ thành trở thành đệ tử nội môn, Sí Xà Thảo đưa cho Mạc huynh cũng không sao, nhưng mà Mạc huynh thua thì sao.
– Ta thua thì ta đưa cho ngươi Bạch Mạt Đằng, thế nào? – Mạc Khắc đáp.
– Tốt, ta và ngươi đổ, mọi người làm chứng giúp chúng ta đấy – Lữ Trì Hải sảng khoái đáp.
Những chấp sự khác nghe vậy thì liền cười nhạt gật đầu. Thấy Lữ Trì Hải đáp ứng, trong lòng Mạc Khắc liền cười thầm, nếu để Lữ Trì Hải biết cách đây ba tháng, Lý Hàn mới chỉ là Linh Hải Cảnh ngũ trọng thiên thì dám chắc hắn không dám cá cược với mình như vậy. Hắn thật sự rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Lữ Trì Hải khi Lý Hàn trở thành đệ tử nội môn, nhất định lúc đó sẽ rất sảng khoái a.