Phần 220
Hai ngươi Lâm Tử Phi và Dương Lâm liền được hai tộc trưởng nhà mình dìu xuống khỏi lôi đài, trước khi xuống thì Dương Lâm dùng ánh mắt oán hận trừng trừng vào Lâm Tử Phi rồi mới theo Dương Thiên Lam đi xuống. Tiếp theo chính là cuộc chiến của Tiêu Hoàng với Ninh Thiên Vũ nhưng vì lôi đài dành cho thập cường đã bị cuộc chiến trước phá hủy nghiêm trọng nên hai người phải đấu trên một lôi đài khác. Hai người liền lập tức nhảy lên lôi đài, trong lúc nhất thời hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người xem, bọn họ hy vọng trận đánh tiếp theo sẽ hoành tráng giống như trận đấu đầu tiên.
– Ngươi nói là Tiêu Hoàng thắng hay là Ninh Thiên Vũ sẽ thắng?
– Ta xem trọng Tiêu Hoàng hơn, xem kiếm kỹ vừa rồi của hắn khiến ta có cảm giác trình độ kiếm pháp của hắn cao Ninh Thiên Vũ.
– Ngươi nói sai rồi, bộ ngươi không thấy Ninh Thiên Vũ chỉ dùng vài chiêu đã đánh bại Tiêu Chiến rồi sao?
– Không quản ai là người thắng nhưng ta dám chắc trận chiến này sẽ vô cùng hoành tráng.
– Ngươi nói đúng!
Mọi người nghị luận, đều đoán xem trong cuộc chiến lần này ai sẽ là người thắng.
Trên lôi đài, hai người cũng không nóng nảy ra tay, chỉ nhìn chằm chằm đối phương, tựa hồ đang chờ đối phương lộ ra sơ hở sẽ lập tức công kích. Bỗng nhiên một cơn gió từ đâu thổi qua, ngay lập tức thanh kiếm trong tay Tiêu Hoàng lập tức xông ra ngoài, một chiêu kiếm xẹt qua, hàn quang lấp lóe. Ninh Thiên Vũ thấy vậy cũng lập tức đánh ra một đạo kiếm quyết.
“Leng keng leng keng” Hai người ác chiến, trường kiếm không ngừng giao kích, lóng lánh ra từng đốm lửa. Trong lúc nhất thời cuộc chiến trên lôi đài khó phân thắng bại, khiến mọi người ở phía dưới nhìn không rời mắt.
– Thanh Mang Trảm!
Trường kiếm Ninh Thiên Vũ vung vẩy, thanh mang hiện ra, một đạo sát khí đầm đặc cuốn về phía Tiêu Hoàng.
– Trọng Kiếm Vô Ảnh.
Tiêu Hoàng thấy chiêu thức của Ninh Thiên Vũ đang đánh tới liền tung ra chiêu thức của mình.
“Ầm!” Hai chiêu thức va chạm với nhau tạo thành một vụ nổ lớn, Ninh Thiên Vũ và Tiêu Hoàng đều đồng loạt lùi về sau.
Tiêu Hoàng nhìn Ninh Thiên Vũ nói:
– Khởi động như vậy là đủ rồi. Đến lúc đánh chính thức rồi.
Ninh Thiên Vũ nghe vậy thì cười to nói:
– Đúng ý ta.
Nói Ninh Thiên Vũ lật ngang thanh kiếm, Thủy linh khí trong không gian nhanh chóng hội tụ vào trong thanh kiếm của hắn khiến thanh kiếm phát ra thanh mang vô cùng cường đại rồi được hắn đâm ra. Kiếm chiêu đó nhanh chóng tản ra ba đạo hàn quang, đâm thẳng tới yếu điểm của Tiêu Hoàng. Linh kỹ Huyền cấp hạ phẩm, Thủy Ảnh kiếm pháp!
Tiêu Hoàng thấy vậy thì hừ lạnh, thanh kiếm trên tay đột nhiên phát ra kim mang chói sáng rồi được hắn đánh qua. Tiêu Hoàng ngưng tụ kim sắc linh lực tạo ra từng đạo kiếm ảnh thật nhỏ, cuối cùng hình thành một cỗ long quyển phong hướng Ninh Thiên Vũ cuốn tới.
“Xoát xoát!” Long quyển cuốn tròn trong không ký phát ra tiếng ma sát kịch liệt. Linh kỹ Huyền cấp hạ phẩm, Kim Sắc Long Quyển.
“Oanh long oanh long…” Linh kỹ cường đại va chạm, từng đợt trùng kích vang rền. Mọi người không ngừng thối lui về phía sau, sắc mặt kinh hãi.
Một gã trưởng lão chưởng quản lôi đài hét lớn một tiếng, trong tay vung ra một đoàn hào quang vững vàng bao phủ lực chấn động. Trên lôi đài, Kim quang và Thanh mang liên tục cắn nuốt lẫn nhau không ai nhường ai khiến mọi người đang quan chiến hồi hộp chờ đợi xem thử ai là người chiến thắng cuối cùng. Trong lúc mọi người đang suy đoán thì tình hình trên lôi đài đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy thanh mang tản ra ánh sáng chói lọi, đem kim quang cắn nuốt đi vào. Chỉ trong thoáng chốt, kim quang trên lôi đài biến thành hình thái như mạng nhện rạn nứt, rất nhanh hỏng mất. Cuối cùng trên lôi đài chỉ còn thanh mang dây dưa.
Ninh Thiên Vũ bị đánh lui khỏi vị trí nguyên lai khoảng mười thước, há mồm thở dốc, vết máu nơi miệng có chút dữ tợn, bộ dáng chật vật. Mà người còn lại càng thảm, nằm rạp trên mặt đất, trên miệng liên tục chảy máu, hân hình co rút vặn vẹo, còn thảm thiết hơn bị kinh phong. Mắt thấy thanh mang đang muốn cháy lan tới Tiêu Hoàng nằm trên mặt đất, trưởng lão chưởng quản liền phất tay đánh tan Thanh Mang đồng thời tuyên bố:
– Trận này, Ninh Thiên Vũ là người chiến thắng!
Trưởng lão chưởng quản vừa nói xong, hiện trường vang lên thanh âm hoan hô. Sau khi kết thúc cuộc chiến thứ hai thì Đại Bỉ liền dừng nửa canh giờ để cho các tuyển thủ được nghỉ ngơi và dùng đan dược. Sau khi nghỉ ngơi được nửa canh giờ, Đại bỉ tiếp tục tiến hành.
Ba người tiến vào trong top ba nhanh chóng xuất hiện lên lôi đài, tiếng ầm ĩ bắt đầu vang lên, thanh âm hỗn tạp vang lên tận trời. Những ánh mắt đều vô cùng nóng bỏng nhìn về phía ba người. Ở phía dưới có không ít người hô lên tên Lâm Tử Phi, thỉnh thoảng cũng có âm thanh ủng hộ Ninh Thiên Vũ.
Về phần Lý Hàn trong tiếng gọi ầm ĩ này chỉ có nữ nhân của hắn lên tiếng cổ vũ mà thôi, còn những người khác thì không. Vì Lý Hàn là một Linh Dược sư nên theo lẽ thường sức chiến đấu của hắn sẽ không cao, hắn có tiến được vào top ba phẩn lớn là nhờ vào may mắn nên ở một nơi xem trọng cường giả thì hắn không được mọi người đánh giá cao.
Dưới ánh mắt của mọi người, trưởng lão chưởng quản chậm rãi đi lên lôi đài. Khi tới trước mặt ba người thì thanh âm của trưởng lão chưởng quản vang lên, thanh âm mang theo linh lực đủ để truyền khắp quanh diễn võ trường:
– Sau nhiều giờ thi đấu, một trăm tám mươi người tham dự, hiện tại cũng chỉ còn ba người các ngươi. Ba người các ngươi chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ. Mà hôm nay sắp sửa đấu loại một người. Hai người còn lại sẽ tranh đoạt vị trí thứ nhất. Người đứng đầu sẽ nhận được một bộ linh kỹ Huyền cấp sơ phẩm, và nhận được vinh dự lớn lao.
Trưởng lão chưởng quản vừa nói xong, trong Diễn võ trường lập tức vang lên thanh âm xôn xao.
– Lý Hàn, hôm qua ngươi trực tiếp tấn cấp cho nên hôm nay sẽ là người thứ nhất lên đài. Ngươi tiến lên đi – Trưởng lão trọng tài nói với Lý Hàn.
Lý Hàn cũng đã sớm chuẩn bị, lúc trước vận khí không tồi trực tiếp tiến vào top ba, thế nhưng bây giờ sẽ không còn may mắn thế nữa, phải trực tiếp lên đài.
“Sưu” Linh lực dưới chân chợt lóe, Lý Hàn đã tới giữa lôi đài.
– Hai người các ngươi rút thăm quyết định đi. Trong này có hai ngọc bài, mỗi người các ngươi chọn một. Nếu như lấy phải ngọc bài trống thì trực tiếp tấn cấp. Trận đấu tranh đoạt vị trí đầu tiên. Còn lấy phải ngọc bài có số một thì phải lên đài.
Ngay khi Lý Hàn lên đài thì trưởng lão nói với hai người Lâm Tử Phi và Ninh Thiên Vũ.
Trong khi hai người rút ngọc bài, mọi người phía dưới cũng vô cùng khẩn trương, không biết là ai sẽ trực tiếp lấn cấn.
– Là ai rút được ngọc giản trống? – Trưởng lão chưởng quản hỏi.
– Là ta – Thanh âm khàn khàn, trầm thấp từ trong miệng Lâm Tử Phi truyền đến, trên tay hiện lên một ngọc bài trống.
– Lâm Tử Phi trực tiếp tấn cấp, chờ trận chiến cuối cùng – Trưởng lão nói.
Sau khi Lâm Tử Phi đi xuống, Ninh Thiên Vũ liền nhảy lên, đáp xuống trước mặt Lý Hàn.
– Lý Hàn, xem ra ngươi không gặp may rồi. Hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi biết kẻ dám đắc tội với Ninh gia sẽ có kết cục gì – Ninh Thiên Vũ nhìn chằm chằm Lý Hàn, mở miệng nói.
Hắn đương nhiên sẽ không giết Lý Hàn vì làm vậy thì hắn phải đền mạng của mình vào. Tuy hắn không thể giết nhưng trên lôi đài thì hắn có thể “vô tình” hủy đi hai cánh tay của Lý Hàn, khi việc đó xảy ra thì cũng không có ai có thể trách hắn được vì quyền cước không có mắt mà. Mà Lý Hàn mất đi hai tay của mình thì hắn làm sao có thể luyện đan được nữa nên khi Đại Bỉ này kết thúc là tử kỳ của hắn rồi.
Lý Hàn nghe vậy thì nở nụ cười nửa tiếng, thấp giọng nói, thanh âm nhỏ đến chỉ có mình Ninh Thiên Vũ nghe được:
– Vậy thì ta chống mắt lên chờ xem, nhưng ngươi đừng như tên Ninh Thiên Long kia trộm gà không được còn mất nắm thóc, đến cuối cùng phải quỳ xuống trước ta để xin tha. Như vậy thật nhục nhã biết bao.
Ninh Thiên Vũ nghe vậy thì sắc mặt hắn trầm xuống, rít gào nói:
– Ta giết ngươi!
Nhưng Ninh Thiên Vũ chưa kịp làm gì thì Lý Hàn đã hét lên:
– Trưởng lão chưởng quản, Ninh Thiên Vũ muốn ra tay giết ta kìa!
Trưởng lão trọng tài nghe vậy thì nhìn Ninh Thiên Vũ rồi hừ lạnh một cái nói:
– Ninh Thiên Vũ, nếu ngươi dám ra tay trước khi ta hô ‘bắt đầu’ thì ngươi sẽ bị loại cuộc tranh đấu này.
Ninh Thiên Vũ nghe vậy thì căm tức nhìn Lý Hàn, tiếng rít gào từ trong miệng Ninh Thiên Vũ tràn ra ngoài.
– Ngươi… vô sỉ!
Lý Hàn nghe vậy thì trân ra cái mặt trêu tức về phía Ninh Thiên Vũ, trên mặt Lý Hàn bây giờ giống như có khắc mấy chữ:
– Ta vô sỉ thì sao? Ngươi đến cắn ta đi, ngươi đến cắn ta đi.
Ninh Thiên Vũ thấy vậy thì hắn thiếu chút nữa mất kiếm soát mà rút kiếm chém lên bản mặt đáng ghét của Lý Hàn rồi, nhưng nhớ lại lời của trưởng lão chưởng quản nên hắn cố nhịn, gân xanh trên trán hắn nổi lên cuồn cuộn, từ đó có thể thấy hắn tức tới mức nào. Lý Hàn thấy như vậy thì thầm bĩu môi nói:
– Vậy mà cũng nhịn được, xem ra kế này không thực hiện được rồi.
Hai vị chấp sự Thập Linh Tông ở trên đài cao nhìn một màn này liền truyền âm với nhau. Trung niên mập mạp nói:
– Người tên Ninh Thiên Vũ này thiếu đi sự trầm ổn, chỉ bị người khác kích vài câu đã nổi giận như vậy rồi, người này xem ra sau này khó thành tài.
Trung niên lam bào gật đầu nói:
– Trên con đường nghịch thiên này, không phải ta lừa ngươi thì ngươi gạt ta. Với một người dễ để lộ cảm xúc của mình ra như vậy thì rất dễ trở thành con mồi của người khác. Còn tên tiểu tử Lý Hàn kia, nhìn bề ngoài thì vô tư nhưng tâm tư lại vô cùng thâm sâu.
Trung niên mập mạp nghe vậy thì nói:
– Ngươi nói đúng, tên này cố tình kích Ninh Thiên Vũ để y ra tay trước khi cuộc đấu bắt đầu rồi từ đó loại y, khi đó hắn có thể thu được thắng lợi mà không cần phải uổng phí công sức, thật đúng là một người có tâm tư sâu kín. Nếu như không chết giữa đường thì tiểu tử này nhất định sẽ một người khiến tất cả mọi người phải ngước nhìn.
Trung niên lam bào nghe vậy thì lắc đầu nói:
– Nói như vậy thì còn quá sớm, hắn có thể trở thành Long bay lượn trên Cửu thiên hoặc biến thành Phù dung sớm nở tối tàn rồi biến mất trong dòng sông vô tận của lịch sử, tất cả hãy để thời gian trả lời, chúng ta chỉ làm tốt nhiệm vụ của mình là được rồi.
Trung niên mập mạp nghe vậy thì gật đầu nói:
– Ngươi nói đúng!