Phần 219
Sau khi vòng đấu của nhóm thất bại kết thúc, đến lượt nhóm chiến thắng bốc thăm. Sau khi năm người lên đài, trưởng lão trọng tài ôm một hộp ngọc, hắn nói:
– Trong đây có năm khối ngọc bài, hai cái số một và hai cái số hai. Đầu tiên là luận võ giữa đệ tử bắt được số một, trận thứ hai là do hai đệ tử bắt được số ai. Một ngọc bội trống, ai rút được sẽ trực tiếp tấn cấp lên top ba.
Năm người gật đầu rồi lần lượt rút ra một ngọc giản bên trong hộp ngọc. Tất cả mọi người đang quan chiến hồi hộp chờ đợi, không biết ai sẽ được trực tiếp tấn cấp vào top 3. Khi Lý Hàn mở ngọc bài trong tay ra đột nhiên sửng sốt. Hắn thật không ngờ vận khí của hắn ngày hôm nay lại tốt như vậy, không ngờ lại rút được ngọc giản trống không.
– Ai rút được ngọc bài trống?
Lúc này thanh âm của trưởng lão trọng tài vang lên.
– Là ta.
Lý Hàn giơ ngọc bài trống không trong tay lên.
– Lý Hàn, ngươi trực tiếp tiến vào top ba. Hiện tại có thể lui ra chuẩn bị cho cuộc chiến tiếp theo – Trọng tài trưởng lão cười nói với Lý Hàn.
– Bây giờ hai người rút được số một lên đài. Hai người còn lại đứng dưới chờ – Khi Lý Hàn đi ra khỏi võ đài thì trưởng lão trọng tài lập tức nói.
“Sưu sưu…” Hai thân ảnh nhanh chóng xuất hiện giữa sân, hai người chính là Dương Lâm và Lâm Tử Phi. Cuộc chiến giữa hai người mạnh nhất trong tứ kiệt khiến cho tất cả những người đang xem chiến đều vô cùng háo hức chờ đợi.
– Lâm Tử Phi, lần trước ngươi bại dưới tay ta, lần này cũng như vậy.
Dương Lâm vừa nói xong, linh lực bùng phát, một cỗ khí tức cường hãn trong cơ thể bạo phát, quanh thân được bao phủ bởi một khí tức nóng bỏng, dường như có hỏa diễm hỗn loạn quanh thân. Trên tay Dương Lâm liền xuất hiện một thanh kiếm, đây là một thanh trường kiếm tản ra xích diễm, thân kiếm điêu khắc linh văn huyền ảo, một cỗ linh lực tinh thuần không ngừng chớp động, xem ra thanh kiếm này ít nhất là nhị giai cao cấp kiếm khí.
Lâm Tử Phi không nói gì, linh lực quanh thân cũng tuôn ra, một cỗ khí tức mạnh mẽ không kém gì đối phương từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, cuối cùng hóa thành một vòng quang mang bao phủ thân thể. Lúc này, hai người đã đem tiếng tiếng ồn ào chung quanh ném đi, ngưng thần tĩnh khí, ánh mắt nhìn về phía trước, quanh thân được bao phủ bởi inh khí, không ngừng thở ra hít vào, vô cùng huyền ảo. Hai người nhìn chăm chú vào đối phương, trong không khí tràn đầy sự giương cung bạt kiếm.
Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, thân ảnh Dương Lâm nhanh như thiểm điện bắn tới, thanh kiếm trên tay hắn mạnh mẽ chém tới ngực Lâm Tử Phi. Lâm Tử Phi hừ một tiếng, hung hãn triển khai công kích về phía Dương Lâm.
“Ầm!” Một quyền một kiếm đụng vào nhau, hình thành vụ nổ lớn, đẩy xạ về bốn phương tám hướng.
“Oành oành oành oành” vô số người ở bốn phía đều bị chấn động đến mức người ngã ngựa đổ, thực lực kém chút càng liên tục thổ huyết, những người khác cũng tóc tai bù xù, cực kỳ chật vật.
Hai người trao đổi một đòn, Lâm Tử Phi thối lui ba bước, còn Dương Lâm không chút sứt mẻ, giống như trụ cột vững vàng. Trăm vạn người xem ở đây đều là náo động, nhao nhao bàn tán.
– Phòng vệ giáp!
Lâm Tử Phi ánh mắt phát lạnh, y phục trước ngực đối phương bị quyền kình của hắn nổ nát, lộ ra một khối màu đen bằng da bên trong, mặt trên ẩn ẩn có vô số văn lạc.
Chính là thứ này hấp thu đại lượng lực đạo của Lâm Tử Phi, nếu không cho dù là tu vi Dương Lâm cứng rắn, chịu một kích kia của Lâm Tử Phi ít nhất cũng phải lắc lư lui về phía sau mà tuyệt không vững vàng như hiện tại vậy.
– Ta đã nói rồi, ngươi sẽ thất bại dưới tay một lần nữa – Dương Lâm cười ngạo nghễ, hắn chẳng những muốn đánh bại Lâm Tử Phi mà còn muốn trấn áp suy sụp đối phương về phương diện tinh thần.
Lâm Tử Phi hừ nhẹ một tiếng nói:
– Hy vọng trên mặt ngươi cũng có thể mặc phòng vệ giáp.
Thân hình hắn lại nhoáng lên, phát động công kích. Dương Lâm thấy vậy liền gầm nhẹ một tiếng, thanh kiếm trên tay hắn liên tục tung đòn về phía Lâm Tử Phi.
“Đùng đùng đùng!!!” Quyền và kiếm của hai người liên tục va chạm vào nhau tạo nên những cơn chấn động mạnh mẽ, từng làn sóng linh lượng mạnh mẽ liên tục tràn ra, sức mạnh đáng sợ như thuỷ triều kéo tới, uy thế như núi, chấn động tâm linh của mỗi người. Trận chiến này, tất nhiên sẽ làm nhiều người đánh mất võ đạo chi tâm, suốt ngày chỉ có thể lo sợ run rẩy ở dưới dạng uy thế này. Nhưng cũng sẽ có nhiều người chiến thắng hoảng sợ trong tâm linh, từ đây bước vào thiên địa bao la hơn.
Về mặt lực lượng, Dương Lâm quả thật mạnh hơn rất nhiều, mà về mặt phòng ngự, kiện hắc bì giáp trên người hắn chính là nhị giai cao cấp linh khí, có thể chịu được công kích của Linh Thiên Cảnh cấp độ cao, căn bản không có khả năng bị Lâm Tử Phi công phá. Hắn chiếm được ưu thế tuyệt đối ở cả công kích lẫn phòng ngự, theo lẽ thường mà suy đoán thì Lâm Tử Phi nhất định phải bại.
Tuy rằng thân thể Lâm Tử Phi bị kiếm khí của Dương Lâm cắt trúng hàng chục vết thương, máu chảy ròng ròng nhưng hắn càng đánh càng hăng, chiến ý mạnh liệt của Lâm Tử Phi cuốn quanh toàn trường, một số người có thực lực yếu kém liền bị chất cho ngất xỉu. Chiến ý của Lâm Tử Phi mạnh liệt đến nỗi ngay cả những vị Linh Thiên Cảnh đang ngồi trên đài cao kia cũng bị ảnh hưởng chứ đừng nói đến những đang dưới lôi đài quan chiến, từ đó ta có thể thấy được uy thế của chiến ý này.
Toàn trường nhất thời vang lên tiếng hít một hơi khí lạnh, cho dù trước đó có người xem trọng Dương Lâm hơn nhưng giờ nhìn đến Lâm Tử Phi bắt đầu phát uy cũng không nhịn được hoài nghi phán đoán của mình có chính xác hay không. Dương Lâm cũng không dám có chút sơ suất, dù ngoài miệng hắn miệt thị Lâm Tử Phi nhưng bên trong luôn coi Lâm Tử Phi là đại địch của mình nên hắn tuyệt đối không có chút khinh thị nào.
Một thanh kiếm đấu với song quyền thì đương nhiên song quyền được thế hơn, Lâm Tử Phi bắt được sơ hở của Dương Lâm liền xuất một quyền vào mặt đối phương. Dương Lâm đương nhiên sẽ không để ý định của Lâm Tử Phi thực hiện, ngay khi sắp đụng phải mặt hắn thì Dương Lâm liền đạp Thất Tinh Lưu Vân của Dương gia né qua một bên rồi Liệt Viêm Chỉ từ tay hắn nhanh chóng bắn về phía ngực Lâm Tử Phi. Lâm Tử Phi cảm nhận nguy hiểm nên nhanh chóng tranh đi, ngay khi Lâm Tử Phi vừa tránh được Liệt Viêm Chỉ thì Dương Lâm đã xuất hiện sau lưng y.
– Không Hỏa Chưởng!
Dương Lâm đánh ra một chưởng ấn tràn ngập hỏa diễm chi lực, khí tức cuồng bạo nóng bỏng khuếch tán, từ khí tức có thể thấy, đây tuyệt đối là linh kỹ Hoàng cấp hậu kỳ. Lâm Tử Phi như có mắt ở sau lưng nên ngay khi Dương Lâm tung ra Không Hỏa Chưởng thì hắn đã quay người lại và tung quyền.
– Phong Hình Quyền!
Bao bọc quanh nắm đấm của Lâm Tử Phi là một cỗ khí lưu cuồng bạo đang không ngừng xoay tròn, trong nháy mắt quyền và chưởng của hai người liền va vào nhau. Hai cỗ lực lượng đột nhiên va chạm với nhau, vô số quang mang bắn ra, cuồng phong bao phủ hỏa diễm, hỏa diễm dây dưa trong cơn lốc. Không gian vang lên tiếng bạo liệt liên tục, sau đó, một tiếng nổ rung trời vang lên.
“Phanh” Kình khí khuếch tán, khí tức kinh khủng cuồng bạo phóng lên cao, cơn lốc và hỏa diễm khuếch tán tới một chu vi nhất định rồi tiêu tán trong không trung. Kình khí vẫn chưa hoàn toàn biến mất thế nhưng thân thể của Lâm Tử Phi kia lảo đảo lui về sau hơn mười bước, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, khóe miệng tràn ra tia máu, sắc mặt tái nhợt. Dương Lâm cũng lui về sau vài bước, trên môi hắn cũng tràn ra tia máu.
– Lâm Tử Phi, chịu thua đi. Ta có phòng vệ giáp, thực lực của ta lại hơn ngươi nên ta đứng ở thế bất bại. Lại tiếp tục đấu thì ngươi bại cũng chỉ là ngươi – Dương Lâm nói.
Lâm Tử Phi hừ một tiếng rồi nói:
– Bớt ba hoa xảo miệng đi, lão tử chỉ chiến bại chứ tuyệt đối không bao giờ đầu hàng. Xem lão tử đánh bại ngươi như thế nào!
Hai vị chấp sự ngồi trên đài nhìn thấy phần khí phách của Lâm Tử Phi mà âm thầm gật đầu. Tiểu tử này là một viên ngọc thô, nếu có sư phụ chỉ dạy thích hợp nhất định sẽ trở thành một viên ngọc quý trong thời đại này. Trên lôi đài, nghe Lâm Tử Phi nói vậy thì Dương Lâm cười lạnh nói:
– Người bớt nói si nói mộng đi. Xem thử chiêu này của ta!
Kiếm trong tay Dương Lâm không ngừng đánh ra từng đạo kiếm quang trong không trung. Kiếm quang nhanh chóng khuếch tán, một cỗ lực lượng kinh khủng khiến cho không gian ba động kịch liệt, khí tức tràn ra khiến cho mọi người ngừng thở. Nhìn động tác của Dương Lâm, vẻ mặt của Lâm Tử Phi hiện lên vẻ ngưng trọng. Lâm Tử nắm chặt hai nắm đấm của mình, từ nắm đấm của hắn xuất hiện từng đạo quang mang, trên những đạo quang mang này ẩn mát ra một cỗ năng lượng kinh khủng.
Khí tức của cỗ năng lượng kinh khủng này khiến cho không gian gấp khúc, và khiến cho tim của mọi người dưới đài phải đập nhanh. Theo cỗ lực lượng này xuất hiện, linh lực trong đan điền Lâm Tử Phi giống như thủy triều xuống không ngừng từ trong kinh mạch chạy ra, hội tụ vào nắm đấm của Lâm Tử Phi. Lúc này khí tức của Dương Lâm đã tăng đến cực hạn, xung quanh người hắn đã tràn ngập kiếm quang, trên từng đạo kiếm quang mang theo linh lực Hỏa thuộc tính vô cùng cuồng bạo khiến cho không gian xung quanh như muốn vỡ ra vậy.
Tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng tất cả mọi người đang xem cuộc chiến tựa hồ hiểu được lúc này chính là một chiêu cuối cùng quyết định thắng bại của hai người. Trưởng lão chưởng quản thấy vậy liền ra tay giam cầm không gian xung quanh lôi đài, để đề phòng chiêu thức của hai người sẽ ảnh hưởng đến những người quan chiến.
Vào lúc này, kiếm quang do Dương Lâm ngưng tụ ra liền xé rách không gian đánh tới Lâm Tử Phi.
– Thiên Hỏa Kiếm Vũ!
Một mảnh kiếm quang tràn ngập phá không mà tới, giống như cơn mưa xối xả, vô số kiếm quang hiện lên trong không gian, hướng về phía Lâm Tử Phi mà ập tới. Mỗi một đạo kiếm quang dường như đều có lực xuyên thấu không gian, hội tụ cùng một chỗ, uy thế vô cùng kinh khủng.
Trong không gian lúc này tràn ngập lực lượng cuồng bạo khiến cho áp lực không gian xung quanh trở nên nặng nề, không ít người đứng xem đều có cảm giác hô hấp khó khăn. Kiếm ảnh trên bầu trời giống như những hạt mưa, linh khí cuồng bạo xuyên qua hư không hung hăng bao phủ lấy Lâm Tử Phi.
Nhìn những đạo kiếm quang đang đánh tới mình, Lâm Tử Phi liền hét lớn một tiếng rồi tung quyền.
– Bát Ảnh Quyền – Chấn Bát Phương!
Ngay lập tức, tám đạo nắm tay cự đại từ hư không sinh ra rồi nhanh chóng xẹt qua không gian hướng về kiếm quang của Dương Lâm đánh tới.
“Oành!” Hai chiêu thức ngay lập tức va vào nhau khiến cho không gian xung quanh rung động kịch liệt, một đạo sóng xung kích mắt thường có thể thấy được lập tức đẩy ra, bắn về bốn phương tám hướng! May mắn không gian xung quanh đã bị giam cầm nên ngăn trở được sóng xung kích này. Bằng không người có tu vi yếu ớt tuyệt đối sẽ bị chấn động thổ máu.
Khi hai chiêu thức đụng nhau, một mảnh hỏa diễm liền bao chùm lấy hai người. Hỏa diễm bao trùm tất cả khiến cho mọi người nhìn không được thứ gì, ngay cả các cường giả trên đài trong nháy mắt cũng không nhìn thấy tình huống bên trong hỏa diễm. Bọn họ cũng chỉ có thể dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn vào trong hỏa diễm mà thôi. Trong vô số ánh mắt mong chờ của mọi người, hỏa diễm này trong chốc lát mới tiêu tán.
Lúc tất cả trở lại bình thường thì trên võ đài lúc này trong không gian một nghìn thước một mảnh hỗn độn, đất đá tứ tung hiện lên trước mặt mọi người. Võ đài bị nghiền nát, trên mặt đất có từng cái rãnh lớn lan tới tận phía xa. Sau một lát, trong ánh mắt theo dõi của mọi người, hai đạo thân ảnh đồng thời từ trong đống đá vụn ngoi lên. Sắc mặt hai người lúc này đều tái nhợt, vẻ mặt uể oải, vô cùng chật vật. Trên người Lâm Tử Phi bằng mắt thường cũng có thể thấy được những dấu vết của mấy đạo kiếm ảnh để lại, máu liên tục từ đó chảy ra, tình trạng vô cùng thê thảm.
Còn bên Dương Lâm thì vẻ mặt hắn vô cùng chật vật, tóc tai thì toán loạn, quần áo trên người thì rách nát vô cùng, phòng vệ giáp trên người thì ảm đạm vô quang, hắn phải cắm trường kiếm trong tay xuống mặt đất mới chống được thân thể, trước ngực và cằm hắn dính đầy máu, hiển nhiên hắn đã bị thương nặng.
– Phong Hình Quyền!
Mặc dù thê thảm là vậy nhưng khi vừa xuất hiện, Lâm Tử Phi liền cắn răng chịu đau mà nhảy lên đánh về phía Dương Lâm. Sắc mặt Dương Lâm liền hoảng hốt, muốn chống lại nhưng dường như đã vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng giơ kiếm lên mà thôi.
– Dương gia ta thua.
Một tiếng quát lớn trong nháy mắt truyền đến, một thân ảnh gióng như quỷ mị như phá không lao tới xuất hiện trước mặt Dương Lâm. Trong tay thân ảnh này có một đạo quang mang nhu hòa đánh tan lực đạo quanh người Lâm Tử Phi, người ra tay chính là tộc trưởng Dương gia Dương Thiên Lâm.
Lại không dừng tay mà nói, Dương Lâm khả năng sẽ trọng thương, thậm chí muốn mấy tháng mới có thể khỏi hẳn! Mà tranh cử trở thành đệ tử của Thập Linh Tông không quá một tháng sẽ diễn ra, nếu Dương Lâm bị thương quá nặng mà nói thì coi như Dương gia vô duyên với Thập Linh Tông rồi.
Thấy mình đã thắng, thân thể của Lâm Tử Phi liền uể oải, hắn lập tức đặt mông ngồi xuống mặt đất. Sắc mặt của hắn lúc này trắng bệch tới mức đáng sợ, hắn liền nhanh chóng lấy đan dược ra ăn. Ngay lúc này một thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện giữa đài, nâng Lâm Tử Phi lên rồi nói:
– Không có việc gì chứ? Nhanh điều tức một chút.
– Gia gia, cháu không sao?
Lâm Tử Phi đáp lời của Lâm Không Vũ.
– Lâm Tử Phi thắng!
Yên lặng trong kinh ngạc qua đi, nhất thời tiếng ầm ỹ vang lên. Hai tứ kiệt đại chiến, một Linh Hải cửu trọng thiên trọng đánh bại Linh Hải Cảnh viên mãn, tuyệt đối làm cho người ta chấn động. Từng tiếng hô tên Lâm Tử Phi vang lên quanh quẩn trên khắp lôi đài, đây đúng là một trận chiến mãn nhãn.