Phần 218
Trận chiến thứ ba, Dương Lâm và Lam Kiếm Nhân. Dương Lâm đứng chấp tay nhìn Lam Kiếm Nhân, nói:
– Ra tay đi, ngươi chỉ có cơ hội tiến công một lần.
Mặc dù lời nói vô cùng ngông cuồng nhưng khi Dương Lâm nói ra những lời này mang theo Vương gia chi khí khiến cho nhiều người cảm thấy lời nói của Dương Lâm là một điều tất yếu, không có gì phải bàn cãi cả.
– Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?
Lam Kiếm Nhân hoài nghi thính giác của mình có vấn đề nên hắn phải hỏi lại.
– Ta nói ngươi không ra chiêu thì ngươi sẽ không có cơ hội nữa – Thanh âm của Dương Lâm lần nữa vang lên.
Xác nhận không phải là do hắn nghe lầm, Lam Kiếm Nhân liền nổi giận tột cùng. Hắn bốn năm trước lấy thực lực Linh Hải Cảnh lục trọng thiên giết vào trong top 10, ở trong một đời trẻ tuổi danh tiếng cực thịnh, hôm nay hắn 29 tuổi đột phá đến Linh Hải Cảnh bát trọng thiên. Lấy thực lực cùng tiềm lực của hắn thì cho dù không bằng Tứ kiệt thì cũng không kém xa, không nghĩ tới Dương Lâm dám nói chuyện với hắn như thế, đây rõ ràng là trắng trợn coi rẻ hắn. Lam Kiếm Nhân nổi giận, hắn muốn để cho Dương Lâm phải nằm dưới lôi đài.
– Ngươi muốn chết!
Lam Kiếm Nhân giận quát một tiếng, nhị giai cao cấp kiếm khí trong tay giống như rắn độc hướng cổ họng của Dương Lâm đâm tới, tốc độ kia vừa nhanh vừa ngoan độc, tựa hồ giống như muốn một chiêu đánh chết Dương Lâm.
Mắt thấy thanh kiếm của Lam Kiếm Nhân trong nháy mắt liền đến trước mặt Dương Lâm, mọi người ở phía dưới cho là Dương Lâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tuy nhiên sau một khắc bọn họ lại thấy được một màn kinh người. Chỉ thấy đầu kiếm kia còn cách cổ họng Dương Lâm thì đã bị y dùng hai ngón tay kẹp lấy.
Tất cả mọi người bị một cái chuyển ngoặt này làm kinh hãi, Lam Kiếm Nhân nhưng là thực lực Linh Hải Cảnh bát trọng thiên, là một trong những người có sức cạnh tranh khôi thủ nhất, mà Dương Lâm rốt cuộc là cái thực lực gì lại có thể lấy hai ngón tay kẹp lấy một kích toàn lực của Lam Kiếm Nhân.
– Ta nói rồi, ngươi chỉ có cơ hội xuất thủ một lần.
Thanh âm của Dương Lâm lạnh lùng vang lên, một ngón tay của tay kia liền hướng về phía lồng ngực của Lam Kiếm Nhân chỉ tới.
“Hưu!” Một đạo hỏa hồng quang trụ thật nhỏ lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai hướng Lam Kiếm Nhân đánh tới.
– Cái gì! – Lam Kiếm Nhân hoảng hốt, vội vàng muốn xách kiếm lui về phía sau, đáng tiếc kiếm của hắn bị kẹp chặt đến gắt gao, hắn trong lúc nhất thời cũng quên mất thả thương né tránh.
“Phốc!” Lồng ngực của Lam Kiếm Nhân bị oanh thành một cái lỗ thủng thật nhỏ xuyên thẳng đến sau lưng, máu tươi từ lỗ thủng phun ra ngoài.
– Liệt… Liệt Viêm Chỉ!
Lam Kiếm Nhân che bộ ngực, mồ hôi lạnh xông ra, sau khi trong miệng nói ra một câu, thân thể chậm rãi ngã xuống. Trong lúc nhất thời toàn trường trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Ai cũng không ngờ tới, nhân vật lĩnh quân một đời trẻ tuổi của Thiên Long học viên lại một chiêu liền bại.
Yên lặng một hồi, tiếp theo là một mảnh tiếng xôn xao vang lên.
– Mới vừa rồi… đó là trấn tộc Huyền cấp trung phẩm Linh kỹ Liệt Viêm Chỉ của Dương gia sao?
– Tuyệt đối sẽ không sai, nếu không không thể nào một chiêu liền đem Lam Kiếm Nhân đánh bại, thật là đáng sợ.
– Xem ra người đoạt khôi thủ lần này là vào tay Dương gia rồi.
Lam Kiếm Nhân nhanh chóng được trọng tài đưa đi chữa thương nhưng với thương thế như vậy, đừng nói là tham gia tranh cử trở thành để tử ngoại môn của Thập Linh Tông, ngay cả tranh vị trí trong nhóm thất bại cũng chưa chắc làm được.
– Người trẻ tuổi này là ai, tư chất bất phàm a, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Linh Hải Cảnh viên mãn trung kỳ rồi – Trung niên mập mạp ngồi ở chỗ trung ương nhất kia nhàn nhạt nói.
Lý Thiên Trọng lập tức cười đáp lại nói:
– Đây là tôn tử Dương Lâm của tại hạ, hôm nay mới vừa 29 tuổi.
– Nga! – Trung niên mập mạp kia nhàn nhạt đáp một tiếng, liền không có nói nữa.
Thái độ này khiến cho Dương Thiên Lâm buồn bực không thôi, hắn còn tưởng rằng đối phương coi trọng tôn tử của chính mình, sau đó thuận lý thành chương trở thành ngoại môn đệ tử của Thập Linh Tông. Bất quá Dương Thiên Lâm cũng không có quá để ở trong lòng, dõi mắt nhìn thanh niên tiến vào thập cường, chỉ có duy nhất Dương Lâm là Linh Hải Cảnh viễn mãn, hơn nữa Dương Lâm lại luyện thành Huyền Cấp trung phẩm Liệt Viêm Chỉ, nên việc đoạt được khôi thủ vị đó là chuyện sớm hay muộn. Cho nên danh sách ngoại môn đệ tử kia của Thập Linh Tông không phải là của Dương gia bọn họ thì còn của ai nữa. Sau này có Thập Linh tông ở phía sau đài, Dương gia bọn họ tuyệt đối sẽ xưng bá ở Thiên Long thành.
Sau khi Dương Lâm xuống đài, trận đấu thứ tư giữa Lâm Tử Phi và Dương Kiết bắt đầu. Lâm gia Lâm Tử Phi, là người tiến vào tam cường lần trước, thực lực đạt đến Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên đỉnh, thần tình cả người thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt, tựa hồ giống như là cao nhân đắc đạo, không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến cho hắn dao động tâm tình.
– Tiểu tử này không tồi, vừa nhìn tâm tính liền vô cùng bền gan vững chí, tương lai thành tựu không thua gì tiểu tử mới vừa rồi kia – Trung niên mập mạp nhìn Lâm Tử Phi rồi đưa ra lời khen ngợi.
Lâm gia gia chủ Lâm Không Vũ ở một bên lập tức cung kính nói:
– Đây là Lâm Tử Phi nhà ta.
Sau khi nghe xong, trung niên mập mạp lại là lãnh đạm đáp lại một tiếng, liền không có nhìn nữa, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Trận thứ ba không có bất kỳ tình tiết đặc biệt gì, Dương Khiết chỉ có thực lực Linh Hải Cảnh lục trọng thiên nên Lâm Tử Phi không cần quá nhiều sức đã giành chiến thắng.
– Trận thứ tư bắt đầu, số 9 Lý Hàn, số 10 Dương Phong lên lôi đài.
“Lý Hàn à!” Trung niên mập mạp cùng với lam y trung niên nhân một mực vẫn không có nói chuyện, sau khi nghe được tên của Lý Hàn liền lộ ra mấy phần thần sắc khác thường. Đương nhiên biểu tình này của hai người tuy rất nhỏ nhưng không chạy thoát khỏi được ánh mắt của tộc trưởng tứ gia. Điều này khiến cho bốn người không thể nghi ngờ dâng lên kinh đào hải lãng.
“Chẳng lẽ hai vị đại nhân này là hướng về Lý Hàn tiểu tử kia mà tới sao? Sẽ không đâu, tuyệt đối không phải là như thế”
Mặc dù phủ nhận như vậy nhưng trong lòng bốn người họ nghĩ gì, chỉ có họ mới biết.
Lý Hàn và Dương Phong lên lôi đài, đứng đối diện nhau. Dương Phong là tôn tử của nhị trưởng lão Dương gia, năm nay 27 tuổi có thực lực Linh Hải Cảnh thất trọng thiên. Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn tham gia Đại bỉ.
Ngay khi trọng tài hô bắt đầu, Dương Phong liền rút vũ khí của mình ra. Đó là một thanh đao, thanh đao này không có phần chắn tay, thân đao trực tiếp nối với chuôi đao, thân đao dài hai xích tám tấc, chuôi đao chỉ ba tấc, lưỡi hiệp đao mỏng như tờ giấy, vừa nhìn đã biết đây là một thanh đao nhanh tới mức tận cùng.
Dương Phong rót linh lực vào trong thanh đao, thấy Lý Hàn vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, hắn nhướng mày:
– Ngươi không lấy vũ khí ra sao?
Lý Hàn chậm rãi nói:
– Khi nào cần lấy ra, tự nhiên sẽ lấy nó ra.
– Ngươi nói cái gì?
Dương Phong âm thầm giận dữ, là đệ tử Dương gia nên hắn rất tâm cao khí ngạo, vậy mà hắn lại bị Lý Hàn khinh thường như thế, hơn nữa thực lực của đối phương còn không bằng hắn, quả thực là không biết sống chết!
– Khi cần lấy ra thì tất nhiên sẽ lấy ra ư? Tốt… tốt lắm! Hôm nay ta muốn xem ngươi có cơ hội rút vũ khí ra hay không!
Dương Phong cười lạnh một tiếng lập tức xông tới, thân thể vẽ ra một bóng mờ màu đen trên lôi đài, tiếng bước chân như mưa tầm tã rơi xuống lá sen. Bước chân nhanh tới mức tột đỉnh! Đây là thân pháp độc môn của Dương gia, Huyền cấp hạ phẩm Thất Tinh Lưu Vân!
“Tinh…” Đột nhiên, một tiếng đao phong làm cho lòng người lạnh lẽo vang lên xé nát không khí, đao của Dương Phong giống như một luồng điện lao ra, từ một góc độ xảo quyệt, chém từ dưới lên trên vào dưới sườn Lý Hàn.
Một đao kia không sử dụng bất kỳ vũ kỹ nào, nhưng thân thanh đao mỏng này được rót vào linh lực dày đặc, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, lực lượng cũng mạnh đến mức khó tin, một đao này không thể tránh né, thế đao không thể đỡ được.
Mặc dù là linh giả tinh thông thân pháp, thì thân thể né tránh cũng không thể nhanh hơn tốc độ của đao được, mặc dù là cao thủ dùng binh khí nhẹ thì cũng rất khó chống đỡ được một đao xảo quyệt này của Dương Phong.
“Làm sao đỡ được đây?” Tất cả mọi người đều nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào một đao kia của Dương Phong, không thể đoán trước tiếp theo sẽ phát sinh cái gì. Đúng lúc này, Lý Hàn đột nhiên vươn tay phải ra, chộp xuống thanh đao kia. Thấy cảnh này, tất cả mọi người lập tức trợn trừng mắt, tên Lý Hàn này điên rồi. Dùng tay đỡ đao. Tay không đỡ đao sắc. Đó chính là bảo đao được rót linh lực a! Tên Lý Hàn này không cần bàn tay đó nữa hay sao?
Khóe miệng Dương Phong hiện lên một nụ cười ác độc nói thầm: “Dùng tay đón đỡ ư! Ha ha, ta không cắt bàn tay này của ngươi đi thì quả là phí công mười hai năm luyện đao của ta!”
Trong chớp mắt kia, mọi người căn bản không kịp phản ứng, mà tay của Lý Hàn đã vỗ mạnh vào trên thanh đao của Dương Phong.
“Keng!” Lưỡi đao và tay của Lý Hàn va vào nhau tạo nên thanh âm giống như hai thanh kim loại chạm vào nhau vậy. Nụ cười trên môi của Dương Phong liền cứng lại, hắn cảm thấy thanh đao của mình giống như chém vào một ngón núi to lớn vậy khiến cho hổ khẩu hắn tê rần, thiếu chút nữa đã không cầm nổi đao!
– Cái gì vậy?
Biến cố này làm cho hắn cực kỳ bất ngờ, hắn còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, thì Lý Hàn đã vung quyền đánh tới, đánh thẳng vào ngực Dương Phong, đem y trực tiếp chấn bay ra ngoài lôi đài.
– Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn thấy cảnh giao thủ trong nháy mắt này, các khán giả dưới đài đều ngây người ra, trong nháy mắt khi nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Lý Hàn dùng tay không đỡ lấy đao của Dương Phong! Rồi sau đó đánh ra một quyền, chỉ dựa vào quyền phong đã đánh cho Dương Phong rơi xuống lôi đài. Một tên lão đệ tử của trung đẳng gia tộc theo bản năng dụi dụi mắt, cho rằng mình bị hoa mắt.
– Trời ạ! Ta không nhìn lầm chứ! Lý Hàn này còn là người hay sao? Tay chân hắn làm bằng kim thiết hả? Đao thương không cắt vào được, tay không đỡ đao sắc ư?
– Làm sao có thể, Lý Hàn là Linh Dược sư cơ mà, hắn làm sao có thể trở nên lợi hại như vậy được?
– Nếu ngươi nói như vậy thì không lẽ tên Lý Hàn này là thiên tài Đan – Võ song toàn sao?
Lời này phát ra, mọi người đều cảm thấy đáy lòng phát lạnh, ở độ tuổi này đã là tam phẩm Linh Dược Sư cộng thêm chiến lực như vậy, người này là dạng yêu nghiệt gì đây? Người ở dưới không nhìn thấy được gì chứ những người trên đài đều thấy rõ những gì vừa diễn ra trên lôi đài.
– Lão Tống, ngươi có nhìn ra được một chưởng lúc nãy của tiểu tử Lý Hàn này không? – Trung niên mập mạp truyền âm cho lam bào trung niên ở bên cạnh mình.
– Ngươi nhìn được thì sao ta không nhìn ra được. Một chưởng kia là hắn vỗ lên thân đao chứ không phải lưỡi đao cho nên bàn tay hắn mới không bị sao. Tuy nhiên tiểu tử này cũng rất gan dạ, một dao nhanh như vậy mà hắn cũng dám vỗ xuống! Chỉ cần bất cẩn thì sẽ mất ngay bàn tay a! – Lam bào trung niên truyền âm lại.
– Cho dù vỗ xuống thân đao, một chưởng đánh xuống, lưỡi dao chắc chắn cũng sẽ làm bị thương tới tay hắn, huống chi trên đao của tiểu tử kia còn được rót vào linh lực, chém sắt như chém bùn. Tên Lý Hàn này dám làm như vậy tuyệt đối có chỗ dựa vào. Trách không được khi nãy Lý Hàn dám nói là khi cần lấy vũ khí ra thì tự nhiên sẽ lấy ra, hắn cho rằng tiểu tử kia còn không đáng để hắn xuất vũ khí! – Trung niên mập mạp nói.
– Mặc kệ có như thế nào. Phần gan dạ của tiểu tử này rất đáng khen ngợi, cộng thêm hắn mới mười tám đã có thực lực như vậy, xem ra tương lai của tiểu tử này sẽ rộng lớn vô cùng. Bảo sao tiểu thư bảo chúng ta phải chú ý đến tiểu tử Lý Hàn này – Lam bào trung niên nói vậy.
– Ngươi nói đúng – Trung niên mập mạp gật đầu nói.
Lý Hàn giành chiến thắng, cạnh tranh vị trí thập cường vòng thứ nhất kết thúc. Năm người chiến thắng theo thứ tự là: Lý Hàn, Dương Lâm, Ninh Thiên Vũ, Lâm Tử Phi và Tiêu Hoàng, năm người thua trận đương nhiên là Dương Kiết, Dương Phong, Lâm Ngọc Giản, Tiêu Chiến và Lam Kiếm Nhân.
Vòng tỷ thí thứ hai đầu tiên là để cho năm người thua sau khi phục dụng đan dược, lại rút thăm quyết lấy năm xếp hạng của năm người. Bởi vì ở vòng thứ nhất Lam Kiếm Nhân bị Dương Lâm đánh trọng thương, cho dù phục dụng đan dược cũng không khôi phục được khả năng chiến đấu, nên đành chỉ đứng ở vị trí thứ 10. Trải qua vòng đấu thứ hai thì Tiêu Chiến xếp thứ 9, Dương Phong xếp thứ 8, Dương Kiết và Lâm Ngọc Giản lần lượt chiếm được vị trí thứ 7 và thứ 6.