Phần 211
Lý Hàn nhận lấy túi trữ vật từ tay Tiêu Mị và hắn kiểm tra thử, không hổ là một trong tứ đại thế gia mà, chỉ với mấy ngày nhưng Tiêu gia đã thu thập đủ những thứ mà hắn yêu cầu. Thấy Lý Hàn đã kiểm tra xong thì Tiêu Mị nói:
– Vậy Lý công tử, việc của ta đã xong nên xin cáo từ trước.
Nói rồi nàng quay đầu bước đi nhưng đi được một bước thì nàng dừng lại vì tay nàng đã bị Lý Hàn nắm lại, hắn nói:
– Đúng vậy, việc công đã xong nhưng việc giữa hai ta vẫn chưa xong.
Tiêu Mị nhìn xuống tay mình rồi nàng ngẩng đầu lên nhìn Lý Hàn nói:
– Lý công tử, xin buông tay ra giùm.
Nghe Tiêu Mị nói vậy thì Lý Hàn càng thêm nắm chặt tay nàng nói:
– Trừ phi chúng ta nói chuyện xong, nếu không nàng đừng hòng ta buông ra.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng trầm mặt xuống nói:
– Lý Hàn, chúng ta không có chuyện gì để nói cả. Ngươi hãy mau buông tay ta ra.
Đáp lại lời của Tiêu Mị là Lý Hàn càng thêm nắm chặt tay nàng. Tiêu Mị thấy vậy liền thả ra khí tức Linh Hải tam trọng thiên, trầm giọng nói:
– Lý Hàn, đừng rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt, khi ta còn bình tĩnh thì hãy nhanh buông tay.
Cảm nhận khí thế của Tiêu Mị, Lý Hàn liền hừ một tiếng, ngay lập tức khí thế của Tiêu Mị bị Lý Hàn đánh bay. Tiêu Mị ngay lập tức liền kinh sợ, chỉ với một tiếng “hừ” nhưng Lý Hàn đã có thể đánh tan khí thế của nàng, điều đó chứng mình rằng thực lực của Lý Hàn hơn xa nàng nên bây giờ nàng lấy cứng chọi cứng thì người thiệt chỉ là nàng. Vì vậy nàng liền đổi kế sách, nàng nói:
– Thôi được, chúng ta hãy trò chuyện.
Nói rồi nàng giãy tay khỏi Lý Hàn rồi bước vào đình viện của hắn, Lý Hàn ngay lập tức đi theo. Ngay khi vừa ngồi xuống bàn thì Lý Hàn đã nói trước:
– Tiêu Mị, hãy trở thành đạo lữ của ta.
– Lý Hàn, ta tuyệt đối sẽ không trở thành nữ nhân của chàng, bất kẻ chàng có thuyết phục ta như thế nào – Tiêu Mị nói.
Lý Hàn nghe vậy thì nhíu mày nói:
– Vì sao? Không lẽ vì ta có nhiều nữ nhân nên nàng không muốn ở bên cạnh ta sao?
Tiêu Mị nghe vậy thì phát ra tiếng cười rồi nói:
– Không phải lý do này, nhưng ta có thể cho biết nguyên nhân, đó là vì ta không còn tin tưởng vào hai chữ ‘tình yêu’ nữa.
Khi nghe nàng nói câu này, Lý Hàn có thể cảm nhận được sự đau đớn, oán hận và tịch liêu qua lời nói của nàng, điều đó khiến Lý Hàn muốn biết khi xưa nàng đã trải chuyện gì khiến nàng bây giờ khi nói ra hai chữ “tình yêu” lại chứa đựng nhiều cảm xúc như vậy. Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì nàng đã nói tiếp.
– Lý Hàn, ta biết chàng không yêu ta nhưng chàng vẫn muốn ta trở thành đạo lữ của chàng, vì chàng là kiểu người có sự chiếm hữu cực mạnh nên không muốn nữ nhân mà chàng đã chạm qua có quan hệ với bất cứ nam nhân khác. Ta nói có đúng không?
Lý Hàn rất muốn lên tiếng phản bác nhưng không thể vì nàng nói đúng, hắn và nàng mới chỉ có gặp nhau vài lần thì làm sao có thể ngay lập tức nảy sinh tình cảm nào cơ chứ, nếu có thì chắc chỉ là nhục dục của một người đàn ông dành cho một vưu vật như nàng mà thôi.
Nhìn vẻ im lặng của Lý Hàn thì Tiêu Mị nở nụ cười, nói:
– Lý Hàn, nếu lúc nãy mà chàng dám đứng lên nói cái gì ‘Ta yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên’ hay là ‘ta rất yêu nàng, bla, bla… gì đó’ thì ngay tối nay, ta sẽ lên giường với người đàn ông khác để cho chàng đội nón xanh.
Lý Hàn nghe vậy thì giật mình, rồi ngay lập tức một cơn cuồng nộ vì bị phản bội liền từ trong lòng hắn dâng lên, nhưng hắn ráng kiềm chế nó xuống vì hắn biết nàng vẫn chưa nói xong. Qủa nhiên nàng nói tiếp:
– Nhưng chàng không làm vậy mà chàng im lặng vì chàng không muốn lừa dối ta, xem thường cảm xúc của ta. Vì những điều đó nên ta có thể hứa với chàng rằng từ nay cho đến hết đời, chàng là nam nhân cuối cùng của ta, vậy được rồi chứ.
Thật ra cho dù Tiêu Mị không hứa thì nàng cũng sẽ không đi tìm nam nhân khác vì không biết vì lý do gì, sau khi cùng Lý Hàn song tu thì nàng cảm thấy bản thân ghê tởm nam nhân vô cùng, chỉ cần nam nhân cầm tay nàng thôi thì da gà, da vịt của nàng đã chạy lên chạy xuống rồi, chứ đừng nói đến việc khác. Nhưng khi Lý Hàn lúc nãy nắm lấy tay nàng, nàng vẫn bình thường nên nàng hiếu kỳ, không biết có phải Lý Hàn đã yểm cái gì lên người nàng không nữa.
Nhưng thông qua cuộc nói chuyện vừa qua thì nàng nhận ra Lý Hàn không làm gì nàng cả, chứ nếu không thì hắn đâu cần phải gấp gáp muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn kia chứ. Mặc dù không biết vì sao nhưng nhân chuyện này thì nàng cũng buông bỏ cách sống trước kia, nàng đã quá mệt mỏi rồi.
Nghe Tiêu Mị nói vậy Lý Hàn không biết nói gì hơn. Tuy vẫn chưa thể khiến nàng trở thành nữ nhân của hắn nhưng ít ra hắn không lo sợ trong tương lai sẽ có thứ gì mọc trên đầu mình. Thấy Lý Hàn im lặng không lên tiếng Tiêu Mị liền đứng dậy rồi nói:
– Nếu chàng không có chuyện gì để nói với ta nữa thì ta xin cáo từ.
Nói rồi nàng quay đầu bước đi, đi được một khoảng thì giọng của Lý Hàn truyền tới nàng:
– Tiêu Mị, ta nhất định khiến nàng yêu trở lại và sẽ can tâm trở thành nữ nhân của ta.
Tiêu Mị nghe vậy thì nàng không dừng lại mà tiếp tục bước đi, trên môi nở một nụ cười tràn đầy sự cô đơn. Lý Hàn nhìn bóng lưng tịch liêu của Tiêu Mị mà trong lòng thầm thể rằng sẽ khiến Tiêu Mị tin vào tình yêu lần nữa, hắn biết sẽ rất khó nhưng hắn tin bản thân sẽ làm được.
Sau khi Tiêu Mị đi, Lý Hàn nhanh chóng vào trong Âm Dương tháp để luyện chế Liệt Thiên Đan. Lý Hàn liền nhắm mắt để điều chỉnh tâm tình lên mức tốt nhất, cũng không qua bao lâu, Lý Hàn tỉnh lại, lấy Hắc Thiên Đỉnh trong không gian giới ra, để trước mặt hắn, sau đó hắn lấy ra không ít tam giai linh thảo. Những linh thảo này là linh thảo phụ trợ luyện chế Liệt Thiên Đan.
Lý Hàn đánh ra thủ ấn, một gốc linh dược được hắn ném vào trong dược đỉnh, đề luyện ra tinh hoa, căn bản không cần Lý Hàn giam cầm, Hắc Thiên Đỉnh giữ tinh hoa lại, không cho dược lực mất đi. Luyện chế Tứ phẩm đan dược cần tam giai linh thảo phụ trợ, hơn nữa số lượng rất nhiều, tiêu hao linh lực khổng lồ, Lý Hàn cũng khó chịu nổi nên mỗi khi cạn kiệt linh lực thì hắn phải nhanh chóng ăn đan dược vào.
Sau khi trải qua một giờ, gần một trăm gốc linh dược từ nhất giai tới tam giai bị ném vào trong dược đỉnh. Lý Hàn có chút buông lỏng một hơi nói ra:
– May mắn, chỉ tổn thất mười gốc linh thảo.
Sau đó Lý Hàn ném vào dược đỉnh những linh thảo tứ giai chủ tài. Sau khi đề luyện tinh hoa xong, Lý Hàn liền lấy ra Liệt Thiên Hoa rồi nhanh chóng ném vào trong Hắc Thiên Đỉnh, sau khi đề luyện nó thành công, Lý Hàn thở phào một hơi. Lý Hàn lại tiếp tục ăn tiếp đan dược để hồi phục lại linh lực, sau khi ăn xong thì hắn liền lấy ra thú đan Thủy thuộc tính, hắn liền ném nó vào trong dược đỉnh. Thành bại liền xem ở chỗ này.
“Oành!” Song chưởng của Lý Hàn đều triển khai, đánh ra ba mươi sáu thủ chưởng, đem hỏa lực nâng lên lớn nhất, đem dược đỉnh nấu tới bốn phía đỏ bừng. Linh lực trong cơ thể hắn giống như nước chảy cuồn cuộn không dứt vận chuyển ra ngoài. Tinh thần lực của Lý Hàn hóa thành những lợi nhận nhanh chóng phân giải tinh hoa của thú đan, cộng thêm hỏa diễm cực mạnh từ tay Lý Hàn, hai bút cùng vẽ nên không bao lâu thú đan liền bị Lý Hàn luyện hóa xong. Nhưng khi vừa luyện hóa xong thú đan thì tinh thần lực của Lý Hàn cũng đã cạn kiệt.
Tinh thần lực lập tức xuất hiện ngắt quãng, những tinh hoa trong dược đỉnh liền bắt đầu từ từ phân giải, Lý Hàn liền khẩn trương, nhưng may mắn trong dược đỉnh có công hiệu bảo trì tinh hoa. Nếu đổi thành dược đỉnh bình thường, chỉ sợ Lý Hàn đã thất bại từ lâu rồi. Lý Hàn liền buông lỏng một hơi, lập tức nuốt mấy viên dan dược khôi phục trạng thái.
Kế tiếp chính là mấu chốt nhất, cũng là trình tự khó khăn nhất. Lý Hàn điều động toàn bộ linh lực trong người không ngừng quán chú vào trong dược đỉnh. Lúc này Lý Hàn đã đạt tới trạng thái đỉnh phong của mình, sắc mặt của hắn nghiêm trọng, hai tay không ngừng kết ấn.
– Ngưng cho ta! XÍU… UU!! – Toàn bộ linh lực quán chú vào trong dược đỉnh, không khí chung quanh sinh ra ma sát với không khí.
“Phanh!” Toàn bộ linh lực đưa vào trong dược đỉnh và nổ tung. Giờ phút này Lý Hàn bị chấn lui mấy bước, thần sắc thập phần tái nhợt khó coi, nhưng mà trên mặt hắn lại tràn ngập ý cười nồng đậm. Lý Hàn bất chấp ăn đan dược vào, hắn lập tức đi tới dược đỉnh không chút hư hao kia, mang ba viên đan dược vàng óng ánh cầm vào trong tay. Cuối cùng hắn cũng đã luyện xong Liệt Thiên Đan.