Phần 210
Lý Hàn ra khỏi Âm Dương tháp, hắn đi đến chỗ Luyện Khí trong học viện để tìm xem thử coi có lô đỉnh nào tốt không. Trên đường đi nhiều học viên thấy Lý Hàn đều cung kính gọi ba tiếng “Lý đại sư”, trong đó các nữ học viên thì liên tục ném mị nhãn cho Lý Hàn, hy vọng được hắn chú ý rồi từ đó các nàng sẽ một bước lên mây. Mặc dù hắn rất hưởng thụ cái cảm giác này nhưng với một người có nhiều mỹ nhân làm vợ như Lý Hàn thì các nữ học viên này chưa đủ để lọt vào mắt của hắn.
Sau khi đến nơi Luyện khí, Lý Hàn liền rất nhanh thất vọng vì từ lão sư phụ trách thì hắn biết được rằng đa số lô đỉnh ở đây đều chỉ đạt đến Luyện Thể Cảnh và Linh khí nhất giai mà thôi. Bây giờ Lý Hàn là Linh Dược sư tứ phẩm nên đan dược hắn luyện ra đều sẽ là đan dược tứ phẩm. Mà đan dược tứ phẩm mà dùng lô đỉnh Luyện Thể Cảnh hoặc nhất giai để luyện thì Lý Hàn sẽ phải mua vài cái để phòng hờ.
Vì khi hắn luyện đan, các lô đỉnh này sẽ không chịu được mức năng lượng khủng bố của đan dược tứ phẩm tạo ra, đến lúc đó cho dù không lập tức nổ lô thì các dược đỉnh này cũng sẽ bị hư hao nặng nề, dùng được vài lần rồi cũng phải vứt bỏ. Cho nên lô đỉnh mà hắn muốn ít nhất cũng phải là nhị giai, nếu có tam hoặc tứ giai thì càng tốt, nhưng ở đây ngay cả nhị còn không có chứ đừng nói đến tam giai. Lý Hàn đành phải đi tìm ở nơi khác.
Theo như hắn biết thì ngoài trừ ở học viện thì trong Thiên Long Thành còn một nơi luyện khí nữa, đó là Đúc Khí Phường. Sau khi biết vị trí của Đúc Khí Phường thì Lý Hàn nhanh chóng đến đó.
“Oong!” Nhưng khí Lý Hàn đang đi trên đường thì đột nhiên Âm Dương tháp trong thức hải của hắn run lên và chỉ về một hướng.
“Có bảo vật!” Lý Hàn liền mừng rỡ, liền theo hướng Âm Dương tháp chỉ mà bước đi. Rất nhanh hắn đã đi đến trước một tiệm rèn. Nơi này ngổn ngang nhiều thứ, một phần nhỏ là binh khí, phần lớn còn lại là chảo sắt, cuốc chim… Âm Dương tháp chỉ tới ngay chỗ này tức là nói trong đám nồi chảo cuốc xẻng này có che giấu một món bảo vật mà Âm Dương tháp cũng có phản ứng.
– Chào quý khách, ngài cần gì?
Nhìn thấy có khách tới cửa, chủ tiệm rèn ra chào đón, là một nam nhân cường tráng, thân thể đầy cơ bắp.
Lý Hàn mỉm cười nói:
– Ta tùy tiện xem đã!
Nam nhân này cảm thấy Lý Hàn không phải một người đơn giản cho nên hắn cũng không dám thúc giục hay đuổi người, cười theo:
– Quý khách cứ tùy ý chọn lựa, chọn được gì thì nói với ta!
Lý Hàn gật đầu rồi lật từng món từng món mà tìm, không có gì phải vội cả. Dù sao bảo vật đó cũng không chạy được.
Hắn tìm một phần ba đồ vật, Âm Dương tháp lại đột nhiên rung lên.
“Chẳng lẽ chính là thứ này sao?” Lý Hàn nhìn lại thứ trong tay mình, đó là một dược đỉnh toàn thân đen nhánh, lớn cỡ bằng một cái tô, trên thân thì dính đầy bụi bẩn, cái dược đỉnh này nếu ném ở bên lề đường chắc cũng không ai thèm chú ý tới. Nhưng Âm Dương tháp rung lên vì nó thì Lý Hàn dám chắc dược đỉnh này không phải vật tầm thường.
– Ông chủ, cái này giá bao nhiêu? – Lý Hàn hỏi người nam nhân kia.
Nam nhân kia liền vui vẻ nói:
– Quý khách, ngài xem… năm trăm khối kim tệ được không?
Thấy Lý Hàn đống ý mua đồ liền nam nhân liền dùng chiêu “mồm sư tử” hung hăng làm thịt Lý Hàn. Nên biết một trăm khối kim tệ cũng đủ mua cả trăm món hàng trong tiệm của hắn rồi. Lý Hàn cũng biết tên này muốn “chặt chém” mình, nhưng thực tế với giá trị thật sự của bảo vật này, năm trăm khối kim tệ thật sự là giá cải trắng. Hắn sảng khoái lấy ra năm trăm kim tệ ném sang, sau đó thu lại lò luyện đan. Đem cái này về từ từ nghiên cứu.
Thấy Lý Hàn sảng khoái như vậy, nam nhân kia không khỏi toát ra vẻ ảo não, sớm biết vậy hắn nên ra giá cao một chút. Lý Hàn mỉm cười nói:
– Lão huynh, làm người không thể quá tham, có đúng không?
Nam nhân kia liền cả kinh, năm trăm kim tệ đã là tài sản không nhỏ đối với hắn. Mà người có thể không thèm chém giá, trực tiếp ném ra kim tệ ra thì hắn làm sao đắc tội nổi? Nếu thật sự quá tham lam sẽ còn dẫn tới họa sát thân. Vừa nghĩ đến đó, cả người hắn liền toát ra mồ hôi lạnh.
Lý Hàn rời khỏi tiệm rèn, liền không còn tâm tình chạy đến Đúc Khí Phường nữa, liền lập tức trở về học viện, hắn muốn nghiên cứu kỹ cái lò luyện đan này, rốt cuộc dựa vào cái gì làm cho Âm Dương tháp có phản ứng. Trở lại phòng mình, hắn đóng cửa, lấy ra lò luyện đan bắt đầu nghiên cứu cẩn thận. Lý Hàn lấy thiêu sạch tro bụi dính trên thân lô, sau khi thiêu xong tro bụi, trên thân lô đỉnh đồ văn huyền ảo tỏa sáng ở bên trong, trong lúc mơ hồ còn có thể thấy xung quanh đỉnh hiện lên hắc sắc quang quyển nhàn nhạt, càng xem càng khiến cho người ta cảm thấy dược đỉnh này bất phàm.
Lý Hàn đã là Linh dược sư, hắn tự nhiên có thể nhìn ra chỗ bất phàm của dược đỉnh này, không biết so với dược đỉnh lúc trước của hắn tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Bất kể là vẻ ngoài hay là thiết kế bên trong đều là vô cùng hoàn mỹ hợp lý. Lý Hàn hai mắt hiện lên tinh quang, nuốt một ngụm nước bọt đem dược đỉnh bắt lấy, vuốt vẻ linh văn huyền ảo kia, chỉ cảm thấy vô cùng yêu thích, cái cảm giác ấm áp kia để cho hắn không muốn rời tay, để cho hắn có một loại vọng động lập tức luyện đan.
– Chẳng lẽ… đây là Hắc Thiên Đỉnh trong truyền thuyết sao? – Lý Hàn đang nhớ lại truyền thuyết về Tam đại thiên dược đỉnh, Thất tinh lô và Thập Nhị Nhân Lô của Linh giả đại lục. Dược đỉnh ở trước mắt này rất rõ ràng giống với cùng với vẻ ngoài của Hắc Thiên Đỉnh, xếp thứ ba trong tam đại thiên lô. Chẳng qua là Lý Hàn cho tới bây giờ chưa từng thấy, trong lúc nhất thời lại không biết cách nào phân rõ thật giả.
Bất quá bất kể dược đỉnh này là thật hay giả, so với dược đỉnh lúc đầu đều tốt hơn nhiều lắm, Lý Hàn tự nhiên muốn lấy nó. Hắn lấy vài phần linh thảo, hắn muốn thử lò luyện đan này. Lý Hàn đánh ra thủ ấn, một gốc linh dược được hắn ném vào trong dược đỉnh đề luyện ra tinh hoa. Đột nhiên Lý Hàn nhướng mày vì hắn phát hiện dược đỉnh này đã tự giữ tinh hoa lại không cho dược lực mất đi. Phát hiện điều này khiến Lý Hàn mừng rỡ vô cùng, nếu như vậy thì khả năng thành đan sau này của hắn sẽ được đề thăng.
Lý Hàn liên tục ném linh thảo nào trong Hắc Thiên Đỉnh, trải qua một giờ Lý Hàn đã luyện xong 10 viên đan dược tam phẩm, tốc độ này nhanh hơn lúc trước rất nhiều, cái này hoàn toàn đều nhờ vào Hắc Thiên Đỉnh. Lý Hàn nhìn lô đỉnh mà mỉm cười, xem ra hắn đã nhặt được bảo vật rồi.
Những ngày trong học viện, mỗi ngày Lý Hàn không luyện đan thì sẽ luyện Linh kỹ đồng thời cùng với Lang Vương đối chiến, đến tối thì hắn sẽ hỗ trợ tu luyện cho các nàng đến khuya rồi cùng các nàng song tu, thời gian trôi qua phi thường phong phú. Đang ngồi trước sân uống trà vừa nhìn Lang Vương chơi đùa với Tiểu Bạch thì bỗng nhiên hắn nghe được có người gõ cửa, hắn liền để tách trà xuống rồi mở cửa.
Người đứng trước cửa là Tiêu Mị. Vưu vật xinh đẹp động lòng người này lần này mặc một bộ váy trắng đơn giản, khí tức toàn người lại thêm vài phần thuần khiết, nhưng mà cái gọi là nữ nhân xinh đẹp mặc gì cũng đẹp, nên quần áo màu trắng khoác lên người nàng lại càng thêm diễm lệ. Cổ ngấn, ngực cao vút, giống như muốn từ trong quần áo bật ra, eo nhỏ nhắn bó chặt, một cái đai lưng cùng màu buông xuống, khiến người ta không tự chủ được nhìn xuống mông nàng.
Bởi vì lưng áo bị buộc chặt, cho nên cái mông kia càng tròn vểnh, đầy đặn mê người, chỉ cần nhúc nhích, mông tròn liền tục động xoay trái xoay phải, vải trắng mỏng manh, có thể thấy rõ được hai bờ mông trắng tròn. Tuy rằng đã cùng lên giường với vưu vật này, nhưng mà Lý Hàn vẫn không nhịn được, trong lòng lại dấy lên dục hỏa mãnh liệt.
Thấy Lý Hàn mở cửa, Tiêu Mị nở một nụ cười yêu mị nói:
– Lý công tử, những thứ mà công tử yêu cầu đã có đủ. Công tử hãy nhận lấy – Nói rồi nàng đưa một túi trữ vật về phía Lý Hàn.