Phần 203
Tiêu Hùng nghe vậy liền hiểu ra. Lâm, Tiêu, Ninh, Dương, tứ đại gia tộc thực lực tương đương, kiềm chế lẫn nhau, cùng nhau phát triển. Tuy Dương gia mạnh nhất, nhưng thực sự không có khả năng áp đảo tam gia khác nên không xuất hiện hiện tượng một nhà siêu quần xuất chúng.
Nên nếu Lý Hàn đồng ý trở thành khanh khách trưởng lão Tiêu gia thì tam đại gia tộc khác sẽ làm sao? Để cho Tiêu gia chậm rãi quật khởi mà trơ mắt nhìn gia tộc mình suy sụp sao? Chắc chắn là không, ba nhà chắc chắn sẽ liên thủ hướng Tiêu gia tạo áp lực. Một là đuổi Lý Hàn đi, hai là bộc phát đại chiến, dùng tam đại gia tộc liên thủ chi lực, Tiêu gia có năng lực tự bảo vệ mình sao?
Và mặc kệ đến lúc đó Tiêu gia quyết định như thế nào thì chắc chắn kết cục của Lý Hàn chỉ có chữ “chết” mà thôi, cho nên Lý Hàn không đồng ý trở thành trưởng lão của Tiêu gia. Thật ra hậu quả của chuyện này rất dễ tượng tưởng ra, nhưng có lẽ vì lo sợ bị các gia tộc khác nâng tay trên nên Tiêu Hùng mới thiên hạ thủ vi cường trước.
Lý Hàn thấy Tiêu Hùng đã hiểu ra liền nói:
– Thật ra ta từ lâu đã quyết định sẽ gia nhập Thập Linh Tông, nên Tiêu gia chủ không cần phải lo lắng ta sẽ làm ảnh hưởng đến thế cục của Thiên Long Thành.
Lúc này sắc mặt của Tiêu Hùng mới tốt lên, hắn chỉ sợ Lý Hàn gia nhập vào các tam gia còn lại, nên nghe Lý Hàn nói vậy thì mới cảm thấy yên tâm. Thấy sắc mặt của Tiêu Hùng đã tốt lên thì Lý Hàn mới nói tiếp:
– Mặc dù ta không thể gia nhập vào Tiêu gia nhưng hai bên có thể bàn chuyện hợp tác.
Tiêu Hùng nghe vậy liền nảy sinh hứng thú, dù sao hợp tác với một Linh Dược sư tam giai cũng là chuyện tốt. Hắn nói:
– Không biết ý của Lý đại sư là gì?
Lý Hàn hớp một miếng rượu rồi nói:
– Ta có thể giúp Tiêu gia sinh ra thêm một vị Linh Địa Cảnh!
Trên mặt Tiêu Hùng liền hiện lên vẻ kinh ngạc, kích động xen lẫn trong đó là sự mừng rỡ, nếu như Lý Hàn nói thật thì chẳng phải Tiêu gia sẽ trở thành đệ nhất gia tộc trong Thiên Long Thành sao? Nếu đúng như vậy thì ước nguyện bấy lâu nay của tổ tiên Tiêu gia sẽ trở thành sự thật. Đến lúc đó cho dù hắn có chết đi cũng hãnh diện khi đối diện liệt tổ liệt tông của Tiêu gia.
Lúc này tim của Tiêu Hùng đang điên cuồng đập liên hồi, trên mặt hắn thì tràn đầy sự kích động, hắn nuốt một ngụm nước miếng rồi nói:
– Lý đại sư… Lý đại sư, lời của ngài là thật sao?
Sở dĩ Tiêu Hùng hỏi lại không phải vì hắn không tin Lý Hàn mà hắn chỉ muốn xác nhận lại, bởi vì nếu lời của Lý Hàn quá khó tin vì hắn biết muốn từ Linh Thiên Cảnh trở thành Linh Địa Cảnh là khó khăn cỡ nào vì nó phụ thuộc vào nhiều thứ. Thứ nhất là công pháp, muốn có thực lực cường đại thì nhất định phải có pháp quyết cường đại, Tiêu gia mặc dù một trong gia tộc đứng đầu Thiên Long Quốc nhưng cũng chỉ sở hữu công pháp Huyền cấp trung phẩm.
Tình huống đồng dạng cũng xuất hiện ở trên người tam đại gia tộc khác, tuy bọn họ một mực phái người tới đấu giá hội khắp nơi mua sắm pháp quyết Huyền Cấp thượng phẩm, nhưng loại công pháp này rất ít khi bán, thứ hai giá cả thật sự quá đắt, đến mức cho dù dốc hết cả gia tộc chi lực cũng không có đủ lực mua sắm.
Bởi vì không có ai sẽ cầm công pháp trân quý như vậy ra bán lấy tiền, đều là dùng hàng đổi hàng, đổi chút ít thiên tài địa bảo vô cùng trân quý, hoặc là “linh kiện” trên người linh thú cao giai, cho nên tứ gia không có khả năng lấy được.
Thứ hai chính là ngộ tính, ngộ tính là thứ quyết định vận mệnh của linh giả, nếu ngộ tính kém thì cho dù có công pháp cường đại thì thọ nguyên sẽ khô cặn trước, mất đi tư cách tu hành chi đạo. Lão tổ Linh Địa Cảnh của Tiêu gia là người có ngộ tính cao nhất từ lúc Tiêu gia được sáng lập, nhưng cũng phải đợi đến khi thọ nguyên sắp hết thì vị lão tổ này mới bước chân vào được Linh Địa Cảnh.
Từ đó có thể thấy được rằng muốn bước chân vào Linh Địa Cảnh là một thử thách muôn vàn trắc trở, cho nên khi nghe Lý Hàn nói rằng hắn có thể khiến Tiêu gia sinh ra vị Linh Địa Cảnh thứ hai thì Tiêu Hùng có quyền được nghi ngờ.
Lý Hàn nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Tiêu Hùng liền cảm thấy mắc cười, không ngờ một vị cường giả ngay cả chứng kiến cảnh thiên băng địa liệt cũng không biến sắc như Tiêu Hùng lại có biểu lộ như vậy. Hắn cười cợt nói:
– Ta nghĩ chuyện này không phải là chuyện có thể đem ra nói giỡn phải không, Tiêu gia chủ?
Tiêu Hùng nghe vậy liền đứng lên chấp tay nói:
– Nếu Lý đại sư có thể làm được, Tiêu gia ta sẽ nhất định thỏa mãn bất cứ yêu cầu của Lý đại sư, cho dù lên núi đao hay xuống biển lửa đi chăng nữa.
Lý Hàn khoát tay nói:
– Ta không cần Tiêu gia phải làm những việc lớn như vậy, ta chỉ muốn Tiêu gia thay ta trông nom người của ta khi ta gia nhập Thập Linh Tông mà thôi.
– Ta đã hiểu, Tiêu gia ta nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc yêu cầu của Lý đại sư – Tiêu Hùng trịnh trọng gật đầu.
Lý Hàn thấy vậy thì cười nói:
– Nếu đã như vậy Tiêu gia chủ hãy cho ngươi thu nhập những dược liệu này càng nhiều càng tốt.
Nói rồi hắn dùng linh lực viết lên bàn rượu những linh thảo mà hắn cần để luyện chế ra Liệt Thiên Đan. Sau khi Tiêu Hùng đã ghi nhớ toàn bộ thì y liền dùng một chưởng đánh nát chiếc bàn thành bụi phấn, không để lại bất cứ thứ gì. Lý Hàn thấy vậy thì đứng dậy nói:
– Sau khi Tiêu gia chủ thu nhập xong mọi thứ thì để Tiêu Mị giao đến cho ta.
– Ta đã hiểu – Tiêu Hùng gật đầu nói.
– Như vậy thì ta cáo từ trước.
Tiêu Hùng thấy vậy liền truyền âm để Tiêu Mị tiễn Lý Hàn. Lý Hàn vừa bước đến gần cửa thì giọng nói của Tiêu Hùng lại vang lên.
– Lý đại sư không sợ Tiêu gia ta sẽ bắt cóc đại sư và ép đại sư luyện đan cho Tiêu gia ta sao?
Lý Hàn nghe vậy thì nở nụ cười nói:
– Ta không biết nhưng ta đánh cược vào nhân phẩm của Tiêu gia chủ – Nói rồi hắn mở cửa bước ra ngoài.
Nghe Lý Hàn nói vậy thì ánh mắt của Tiêu Hùng liền lóe lên những tia lập lòe, sau đó thì hắn liền ngay lập tức triệu tập các trưởng lão của Tiêu gia để bắt đầu thu nhập những linh dược mà Lý Hàn cần đến.
Lý Hàn và Tiêu Mị sống vai nhau đi trong Tiêu phủ nhưng không có ai lên tiếng. Tiêu Mị thì không biết nghĩ gì trong đầu nên không lên tiếng, còn bản thân Lý Hàn thì đây là lần đầu tiên quan sát kỹ Tiêu Mị, những lần trước vì Tiêu Mị luôn giở trò quyến rũ hắn nên hắn vẫn chưa quan sát mỹ nhân này.
Bề ngoài của Tiêu Mị có thể nói là người xinh đẹp nhất từ lúc hắn trọng sinh đến đây, đặc biệt là nàng vô cùng quyến rũ. Nàng giống như được sinh ra là để mê hoặc nam nhân, trong mỗi một cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều chứa đầy ý quyến rũ. Cái loại phong tình mê người này ngay cả Mị Nương, người tự xưng mình là hồ ly tinh cũng cảm thấy cũng không bằng.
Với vẻ bề ngoài này cộng với khí chất của nàng, Lý Hàn dám chắc rằng tất cả nam nhân vừa nhìn thấy nàng đều sẽ nảy sinh lòng muốn thu nàng làm của riêng. Chẳng qua nàng là ái nữ của Tiêu Hùng, đại gia chủ của Tiêu gia nên không ai dám hành động như vậy mà thôi. Nếu không loại vưu vật cấp mầm tai họa như nàng sẽ có vận mệnh vô cùng bi thảm, vì nhiều nam nhân ham muốn sở hữu được nàng.
Ở trong mắt nữ nhân khác xem ra, đây cũng là chuyện rất vinh quang, có nhiều nam nhân nguyện ý đổ máu, bỏ mệnh vì mình như vậy. Nhưng với bản thân nàng thì chẳng qua là từ món đồ chơi của một nam nhân biến thành đồ chơi của một nam nhân khác mà thôi. Làm như một cái đồ chơi có gì đáng để cao hứng?
Nhưng những ý nghĩ này chỉ nhoáng lên một cái ở trong đầu Lý Hàn rồi biến mất, bởi vì số phận của Tiêu Mị không thể nào thê thảm như vậy được khi nàng còn là ái nữ gia chủ Tiêu gia. Lý Hàn liền nổi hứng, không biết đường đường là đại tiểu thư Tiêu gia, một trong tứ đại thế gia Thiên Long Quốc sẽ sở hữu linh căn nào đây. Lý Hàn liền phát động Thiên Nhãn nhìn vào nội thể của Tiêu Mị, thì hắn ngạc nhiên phát hiện là nàng sở hữu Linh căn phong hệ nhưng chỉ là nhất cấp.
Hắn không khỏi kinh ngạc, vì với linh căn như vậy thì nàng có thể đạt tới Tụ Linh Cảnh cũng là miễn cưỡng vô cùng, nhưng không, thực lực bây giờ của nàng là Linh Hải Cảnh tam trọng thiên. Để đạt đến cảnh giới này với linh căn như vậy thì Tiêu Mị đã dùng tài nguyên để bổ khuyết vào ư?
Nhưng muốn biến một người ngay cả đạt đến Tụ Linh Cảnh cũng miễn cưỡng như nàng tăng đến Linh Hải Cảnh tam trọng thiên, điều này cần phải trả giá bao nhiêu tài nguyên? Nếu đem đặt những tư nguyên này ở trên thân thiên tài, e là đủ để bồi dưỡng 100 Linh Hải Cảnh, thậm chí còn nhiều hơn.
Cái này cũng đủ thấy Tiêu Hùng vô cùng sủng ái nữ nhi mình, không ngờ ưu ái thiên vị như thế! Tuy nhiên, với linh căn nhất cấp như vậy thì có thể nói Linh Hải Cảnh tam trọng thiên là cực hạn của nàng, muốn tiến thêm nữa thì cần phải có thêm vô số tài nguyên nữa. Thế nhưng nếu làm vậy thì tài nguyên phân cho người cho tộc sẽ buộc phải giảm bớt, đến lúc đó cho dù Tiêu Hùng có là gia chủ thì cũng sẽ có nhiều người phản ứng. Dù sao, những tài nguyên này quan hệ lấy lợi ích của mỗi người bọn họ, làm sao bọn họ có thể ngồi im.
Lý Hàn chợt nhíu mày, như thế nào mình suy nghĩ miên man nhiều như vậy, nữ nhân này bộ dạng như thế nào, tu vi như thế nào thì có liên quan gì với hắn chứ? Tại sao hắn phải nhọc lòng suy nghĩ chuyện này làm chi? Đây chính là mị lực của Tiêu Mị, trong vô tình có thể chiếm cứ tâm tư của người khác, làm cho mỗi người đều xoay chuyển xung quanh nàng.
Đột nhiên Tiêu Mị quay sang nhìn Lý Hàn nói:
– Lý công tử, công tử có ngửi thấy mùi hương gì không?
Nghe Tiêu Mị nói thì Lý Hàn mới để ý, quả thật trong không khí một mùi hương thoang thoảng, mùi này nó dịu dàng nhưng lại quyến rũ vô cùng. Đột nhiên Lý Hàn cảm thấy sức lực toàn thân đột nhiên bị rút hết, khung cảnh trước mắt cũng tối dần, và Lý Hàn thấy được Tiêu Mị nở một nụ cười trước khi mọi thứ đều tối đen. Hắn liền biết mình đã trúng bẫy, nhưng bây giờ đã quá trễ rồi.
Tiêu Mị nhìn Lý Hàn đang nằm dưới đất mà nở một nụ cười, như vậy kế hoạch của nàng đã thành công. Nàng liền khom người xuống để đỡ Lý Hàn dậy, với thực lực của Linh Hải Cảnh tam trọng thiên thì đó là một việc dễ dàng với nàng. Tiêu Mị bế Lý Hàn lên và nhanh chóng biến mất trong màn đêm.