Phần 200
Lý Hàn cũng mệt mỏi vô cùng, tất cả đan dược mà hắn có đều đã sử dụng hết, nhưng trong lòng hắn cũng vui vẻ vô cùng. Ngoại trừ hấp thụ một lượng lớn Âm Dương khí thì hắn đã thu được vô số thi thể linh thú. Và hắn cũng may mắn vô cùng, vì trong lúc hỗn chiến thì hắn đã ăn hôi được thi thể của linh thú Linh Thiên Cảnh.
Lúc này hắn đang theo nhóm người quay trở về Thiên Long Thành. Trước đó thì nhân lúc không ai để ý thì hắn đã thu các nàng vào trong Âm Dương tháp, tin tưởng sau cuộc chiến này thì thực lực của các nàng sẽ tăng lên rất nhiều. Sau bốn ngay liên tục chiến đấu nên tinh thần của Lý Hàn đã xuống đến tận cùng, nên sự cảnh giác của hắn cũng đã hạ xuống đến mức thấp nhất, tới mức không chú ý rằng có bóng người đang tiếp cận hắn.
Đến khi hắn phản ứng lại thì cổ hắn liền một hồi đau xót rồi hắn ngất đi, người đó liền đỡ lấy đỡ lấy Lý Hàn rồi nhanh chóng biến mất. Những người gần Lý Hàn lúc đó mặc dù chứng kiến nhưng do không quen biết Lý Hàn nên cũng mặc kệ. Người đó đem theo Lý Hàn quay trở lại Man Hoang sơn mạch, sau khi chắc chắn rằng không có ai đi theo liền mang Lý Hàn vào trong một sơn động.
Sau khi vào trong, người đó liền dùng đá chắn cửa động lại. Xong rồi thì người đó đưa tay đánh lên người Lý Hàn, phong tỏa hết tất cả linh lực của Lý Hàn. Làm xong thì người đó liền khoanh chân ngồi hồi phục, trải qua cuộc ác chiến đó thì người đó cũng đã vô cùng mỏi mệt. Sau một hồi tu luyện, người đó liền mở mắt ra rồi nhìn về phía Lý Hàn.
Trong mắt người đó không hề che dấu sự kinh ngạc vì cảnh giới thực sự của Lý Hàn đều bị người đó nhìn rõ. Từ lần cuối gặp mặt thì người đó nhớ Lý Hàn mới chỉ là Tụ Linh ngũ trọng thiên, mà bây giờ mới chỉ có nửa tháng ngắn ngủi mà tiểu tử này đã bước vào Linh Hải Cảnh. Tốc độ tinh tiến như vậy làm cho người ta kinh hãi, cho dù tứ kiệt Long Thành cũng không bằng.
Hơn nữa, tiểu tử này còn là Linh Dược sư tam giai, như vậy thì tương lai của tiểu tử này sẽ khủng bố tới mức nào nữa? Người đó cảm thấy mừng rỡ vô cùng vì đã đưa ra quyết định đúng đắn, lúc đầu người đó cảm thấy dùng chiêu đó với Lý Hàn là lãng phí vô cùng, nhưng bây giờ người đó muốn dùng chiêu đó càng nhanh càng tốt, chưa kể đến tiềm năng khủng bố của Lý Hàn, chỉ riêng bảo vật chứa người sống mà Lý Hàn đang giữ cũng đáng giá vô cùng.
Người đó liền dựng người Lý Hàn dậy rồi người đó ngồi song song với hắn. Một tay người đó đặt lên đấu Lý Hàn, tay còn lại thì đặt trên đầu mình. Sau đó ánh mắt của người đó lóe lên tia sáng đỏ mị, đây là bí thuật người đó tìm được trong di tích cổ. Môn bí thuật này chỉ có thể sử dụng một lần, có thể làm cho bất cứ ai, thậm chí là linh thú có cảnh giới cao hơn phải thuần phục người thi triển, cả đời không thể phản bội.
Bí thuật này người đó tính dùng để thu phục một cao thủ đỉnh cao như tứ kiệt Long Thành để phụ tá bản thân. Nhưng khi để dùng cho Lý Hàn thì người đó cảm thấy vô cùng luyến tiếc, nhưng bây giờ nhìn thấy tiềm năng của Lý Hàn thì người đó cảm thấy không thiệt chút nào. Càng nghĩ thì khóe miệng người đó hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Lúc này Lý Hàn đang ở trong một không gian tối đen như vũ trụ vậy, và trước mặt hắn bây giờ là hình ảnh của một tiên nữ cao cao tại thượng. Người này chính là thần trong thiên địa, hắn cần phải thành kính quỳ bái, không tiếc mọi giá bảo hộ nàng. Nàng chính là trời, nàng chính là thần, nàng chính là tồn tại tối cao.
“Không!” Trong lòng Lý Hàn liền trào ra một tia do dự, mục đích hắn tu luyện chính là có thể tự do hít thở không khí trong trời đất, tuyệt đối sẽ không khuất phục thế lực nào, cá nhân nào. Đạo của hắn là bảo hộ người thân, cho dù thiên vương thì hắn cũng không khuất phục.
“Kẻ cản ta thành đạo, ta giết!” Trong ánh mắt Lý Hàn đột nhiên xẹt qua một tia sát khí sắc bén, trong mắt hiện ra bóng hai thanh kiếm, khí tức hung bạo bắt đầu điên cuồng trào dâng, làm cho nhiều động vật nhỏ trong động phải ngưng trệ.
– Cái gì! – Người đó hoảng sợ không thôi, tiểu tử này vẫn còn khả năng chống cự! Người đó vội kéo hết tinh thần mình lên mức cao nhất để tăng cường uy lực bí thuật. Nếu như bí thuật này mà thất bại, người đó sẽ bị cắn trả dữ dội khiến bản thân bị thương nặng, tệ hơn nữa là người đó sẽ phải nghe lời Lý Hàn vô điều kiện.
Người đó vừa phát động toàn lực, hình tượng tiên tử trong mắt Lý Hàn càng thêm thánh khiết xuất trần, tựa như nếu hắn không bái lạy, sẽ theo gió mà đi, trở về chín tầng trời.
“Lạy! Lạy! Lạy đi, tiên tử sẽ vĩnh viễn không đi nữa!” Trong đầu dường như có giọng nói không ngừng thì thầm, quẩn quanh, tâm linh Lý Hàn rơi vào trong giãy giụa dữ dội, ánh mắt lúc thì chết lặng, lúc này hiện ra bóng kiếm, biến hoa không ngừng.
– Đạo của ta đừng mơ có ai chà đạp được!
Không biết đã bao lâu, Lý Hàn bỗng nhiên rống lớn, Âm Dương tháp trong thức hải của hắn liền run lên.
“Xoảng” Hình tượng tiên tử trong mắt Lý Hàn đột nhiên vỡ nát. Bí thuật bị phá, Lý Hàn liền lập tức mở mắt ra. Trước mặt hắn là một nữ nhân đang nằm bệt dưới đất, phát ra hơi thở suy yếu vô cùng. Lý Hàn liền nhận ra người này chính là Đỗ Ngọc Trang.
Tình trạng của Đỗ Ngọc Trang bây giờ phải nói là khá tệ, quần áo trên người thì nhiều chỗ rách nát, đặc biệt ở phần ngực bị rách một lỗ lớn để lộ ra một phần da thịt trắng muốt, xem ra đây là do linh thú gây ra. Khuôn mặt nàng thì trắng bệch, hơi thở thì mỏng manh. Đây là do Lý Hàn phá giải bí thuật khiến nàng bị thương nặng, từ thần thức đến thân thể nên muốn hồi phục lại thì không phải chuyện một sớm một chiều.
Lúc này thì Đỗ Ngọc Trang đang dùng ánh mắt oán hận nhìn Lý Hàn. Vì bí thuật bị phá nên khiến nàng phải nghe lời Lý Hàn, mặc dù nàng vẫn có tư duy nhưng chỉ cần Lý Hàn ra lệnh, cho dù có là tự sát thì nàng cũng phải nghe theo. Đặc biệt hơn nữa là nếu Lý Hàn chết đi thì nàng cũng chết theo, nên nàng oán hận Lý Hàn vô cùng. Nhưng nếu không do nàng muốn thuần phục Lý Hàn thì đã không xảy chuyện như thế này, nên nàng chỉ có thể trách mình.
Lý Hàn nhìn thấy Đỗ Ngọc Trang rồi nhìn quanh thì phát hiện mình đang ở trong hang động thì hắn lập tức hiểu ra. Xem ra Đỗ Ngọc Trang đã đánh ngất hắn và đem hắn đến đây, nhưng để làm gì? Lý Hàn lại nhìn về phía Đỗ Ngọc Trang, trên tay hắn liền xuất hiện một thanh kiếm rồi hắn đứng dậy, mặc kệ vì lý do gì nhưng bây giở chỉ cần giết Đỗ Ngọc Trang xong là mọi chuyện được giải quyết.
Phải nhân lúc nàng ta đang bị thương nặng, không có năng lực phòng vệ mà ra tay, nếu không thì sau này muốn giết nàng ta sẽ khó vô cùng. Đỗ Ngọc Trang nhìn Lý Hàn xách kiếm bước từng bước về phía mình và ánh mắt tràn đầy sát khí của Lý Hàn khiến lòng nàng liền lạnh run lên, vì nàng biết Lý Hàn muốn giết mình.
Ngay khi Lý Hàn muốn giơ kiếm chém xuống thì Đỗ Ngọc Trang liền hô lớn:
– Xin chủ nhân tha cho nữ nô một mạng.
Lý Hàn liền dừng lại bởi vì Đỗ Ngọc Trang vừa tự xưng mình là “nữ nô” và kêu hắn là “chủ nhân”? Cho dù Đỗ Ngọc Trang có vì mạng sống mà xin hắn tha mạng nhưng cũng không nên kêu như vậy vì kêu như vậy thì tôn nghiêm của chính nàng sẽ mất hết. Lý Hàn để thanh kiếm trên cổ của nàng ta rồi nói:
– Cho ta một lý do để tha chết cho ngươi.
Đỗ Ngọc Trang nghe vậy liền có hy vọng, nàng liền nói:
– Vì bản thân nô tỳ là Linh Thiên Cảnh, nếu có Linh Thiên Cảnh ở phía sau thì chủ nhân trong Thiên Long thành sẽ thoải mái hơn.
Lý Hàn nghe vậy thì ngẫm nghĩ một hồi thì cảm thấy lời của Đỗ Ngọc Trang có lý, có một Linh Thiên Cảnh ở phía sau thì trong Thiên Long Thành này sẽ bảo đảm hơn. Nhưng có gì đảm bảo là Đỗ Ngọc Trang sau khi khỏe lại sẽ giữ lấy lời của mình. Hắn liền hỏi vấn đề này với Đỗ Ngọc Trang.
Đỗ Ngọc Trang nghe vậy liền phân vân có nên nói hết mọi chuyện cho Lý Hàn nghe hay không, nhưng sau một hồi thì nàng ta quyết định sẽ nói hết. Vì nàng ta biết nếu bản thân không nói rõ thì Lý Hàn sẽ ra tay giết nàng. Thế nên Đỗ Ngọc Trang nói hết mọi thứ, từ việc tính thi triển bí thuật với Lý Hàn cho đến khi Lý Hàn phá bí thuật khiến nàng bị thương nặng.
Lý Hàn nghe xong liền giật mình, bảo sao khi hắn hôn mê thì trong tiềm thức của hắn liền xuất hiện hình dáng của tiên nữ bảo hắn quỳ. Nhưng hắn cũng không sợ, vì có Âm Dương tháp trong đầu hắn nên bất cứ thứ gì muốn ảnh hưởng đến tâm trí hắn cũng đừng hòng mơ tưởng thực hiện được. Nhưng có một điều hắn thắc mắc là vì sao Âm Dương tháp không phá ngay từ đầu mà phải đợi một thời gian mới chịu phá.
Sở dĩ Âm Dương tháp muốn làm như vậy là muốn rèn luyện ý chí cho Lý Hàn, để Lý Hàn khẳng định được đạo của mình. Trên con đường nghịch thiên này, nếu không có ý chí và đạo của bản thân thì sẽ khó khăn hơn gấp vãn lần. Sau một hồi suy nghĩ thì bản thân hắn tìm không ra lý do, nên hắn liền quăng chuyện này sang một bên, vì hắn tin chắc là Âm Dương tháp làm như vậy là muốn tốt cho hắn mà thôi.