Phần 173
Nửa canh giờ sau thì Lý Hàn rời đi, để lại Xuân Nhã lúc này đã kiệt sức, mặt mũi thì ửng đỏ trần đầy vẻ thỏa mãn. Lý Hàn không giết nàng vì hắn không thể xuống tay với nữ nhân đã quan hệ với hắn, mặc kệ sau này nàng có theo hắn hay không vì dù sao thì hắn cũng là người từ thời hiện đại, trong tâm lý hắn vẫn đề cao những giá trị của vợ chồng.
Qua một lúc thì Xuân Nhã mới cử động được, nàng lấy nước xối lên cơ thể mình để rửa sạch dấu vết của dâm thủy do mình tiết ra để không ai nghi ngờ. Rồi nàng lấy khăn lau sạch người mình, nàng vừa lau vừa nhớ lại sự sung sướng do tên nam nhân lạ mặt kia đã mang đến cho nàng. Mặc dù nàng căm phẫn tên đó vì đã dám hãm hiếp nàng nhưng nàng không thể không thừa nhận năng lực của tên đó quá mạnh. Không những tên đó có thể đâm tới những chỗ mà trượng phu nàng không thể chạm được, mà hắn còn bền bì vô cùng, khiến nàng lên đỉnh rất nhiều lần. Nàng đã đạt cực khoái bao nhiêu lần thì tự nàng không nhớ rõ mà nàng chỉ nhớ vừa rồi mình giống như biến thành một người khác vậy, cứ mặc kệ cho tên đó gian dâm mình.
Mặc dù mới đầu là do xuân dược chi phối, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, cuối cùng dược tính của xuân dược đã hết, nhưng dục tính bộc phát đã khiến cho nàng quên đi tất thảy, làm bộ bị xuân dược chi phối, tận tình cùng với người nam nhân mà nàng không biết, nàng không những tự mình chủ động uốn éo phối hợp mà còn bày ra những tư thế vô cùng dâm đãng, khiến nàng bây giờ nhớ lại cũng phải đỏ mặt. Nàng lắc đầu cho những suy nghĩ bay đi hết, nàng nhanh chóng mặc lại đó và đi ra ngoài. Nàng không sợ nô tì ở bên ngoài sẽ phát hiện ra cái gì, vì từ xưa đến nay thì nàng nổi tiếng là người thích sạch sẽ, tắm rửa thì sẽ tốn thời gian vô cùng.
Lý Hàn sau khi rời khỏi phòng tắm thì không bỏ đi mà tiếp tục tìm kiếm con mồi khác, sau đêm nay thì hắn sẽ tạm rời khỏi đây mà trở về trấn Vạn Liên. Hắn nghĩ chắc là đại bá Lý Chiến đã tìm được những người còn sống của Lý gia rồi. Hắn đi qua một chỗ thì phát hiện ra một nơi thú vị, đó là một tòa lâu có ba tầng nhưng đại môn đã bị đóng chặt. Đứng trước đại môn là năm nhân ảnh đứng thẳng như trường thương, toàn thân họ tản ra một cỗ sát khí như có như không, hiển nhiên năm người này có thực lực bất phàm.
Không biết nơi này là nơi nào mà lại có nhiều cao thủ thủ hộ như vậy. Mặc kệ chuyện đó, chỉ cần giết sạch năm người này thì sẽ biết thôi. Lý Hàn liền dùng Thiên Nhãn kiểm tra thực lực của cả năm thì phát hiện bốn người Tụ Linh ngũ trọng, một người Tụ Linh lục trọng, xem ra người này chính là lão đại. Bây giờ thì hắn phải nghĩ cách để tách năm người này ra thì hắn mới có thể hành động được, chứ cứ để vậy thì hắn cũng bó tay. Hắn nghĩ ngợi một hồi thì đã nghĩ ra một cách, nhìn năm người đó, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười băng lãnh. Hắn biến mất trong đêm tối, khi hắn xuất hiện lần nữa thì trên tay hắn đã có một con mèo, hắn đặt con mèo xuống đất rồi cầm lấy một cục gạch hướng vào tường mà ném ra. Lúc hòn đá được ném ra thì Lý Hàn biết mất vào trong đêm đen.
“Bịch…” Hòn đá va chạm vào tường phát ra tiếng động, đặc biệt vào một đêm yên tĩnh như vậy thì tiếng động đó cực kỳ đáng chú ý. Tiếng động này hấp dẫn sự chú ý của năm người, khiến cho bọn họ đồng thời nhíu mày một cái. Năm người nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mặt thì hai người bên tay trái liền cất bước hướng về nơi phát ra tiếng động. Cả hai người ai nấy đều vô cùng cảnh giác, vũ khí trên tay đều được họ nắm chặt, hễ có động tĩnh gì thì lập tức ra tay. Cả hai “mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng” mà đi đến, khi một con tiểu miêu hiện ra trước tầm mắt của hai người làm hai người đều thở phào, buông lỏng cảnh giác. Một tên duỗi lưng, ngáp một cái rồi lãnh nhạt nói:
– Mẹ kiếp, lão tử buồn ngủ quá.
– Ráng mà chịu đựng đi Lão Kỳ, qua đêm nay thì chúng ta thay người rồi – Người kia nói.
– Thay người xong thì lão tử phải đi tìm Tiểu Thanh mới được – Cao Kỳ nở nụ cười nói ra.
– Chậc chậc, huynh đệ, ngươi lá gan thật là lớn, lại dám ngủ với tình nhân của tộc trưởng? Thế nào, cảm giác thế nào?
Người kia hiếu kỳ hỏi.
– Cái này hả, nữ nhân đó vô cùng tao, đụng vào một cái là chảy nước rồi, đặc biệt ngực nàng vừa trắng mịn vừa to tròn, bóp vào mềm, sướng tay vô cùng.
– Cao Kỳ, ngươi không được rồi nha. Có đồ tốt như vậy mà không chia sẻ với huynh đệ.
– Hahaha, nếu ngươi muốn tham gia thì sau khi đổi người ngươi hãy đi theo ta.
– Hahaha, ngươi nói phải giữ lời đó.
Hai người vừa đi trở về vừa thản nhiên nói chuyện mà không để ý đến nguy hiểm đang từ từ đến gần họ. Sau lưng bọn họ, thân ảnh Lý Hàn không một tiếng động hiện ra ngay lưng họ. Nhìn hai người phái trước, trong mắt Lý Hàn lóe lên sát khí rồi nhanh chóng biến mất, trên tay hắn lúc này xuất hiện hai con dao, sau đó hắn như liệp báo chụp mồi mà nhắm vào hai người.
“Phù!” Cả hai người đột nhiên phát hiện sau lưng truyền đến kình phong, điều này làm cho tâm của cả hai đều cảm thấy rét lạnh, khiến cho sắc mặt cả hai đều biến đổi, họ không chút do dự nhanh chóng nhảy lên phía trước nhằm tránh khỏi nguy cơ đang đến. Nhưng Lý Hàn đã tiên đoán trước họ sẽ làm gì, hai người họ vừa nhảy lên phía trước, chưa kịp thở phào thì ánh đao lóe lên, hai thanh đao sắc bén từ cổ họ xẹt qua.
Ánh đao lướt qua, cả hai người đều mở to mắt, đưa tay bịt lấy cổ rồi chậm rãi ngã xuống, trên mặt họ hiện lên quyến luyến với cuộc sống đồng thời cũng hiện lên vẻ không thể tin được. Cả hai đều là Tụ Linh ngũ trọng nhưng trong tay đối phương lại bị miểu sát, có thể thấy được thực lực của đối phương cao vô cùng. Lý Hàn thuần thục xử lý thi thể hai người, không để lại chút dấu vết nào, sau đó hắn biến mất chờ đợi con mồi tiếp theo.
Bên ngoài đại môn. Ba tên nam tử đứng thẳng tắp, giống như được điêu khắc mà không phát ra tiếng động nào, chỉ là lúc này lông mày của cả ba đều nhíu chặt lại, ánh mặt nhìn chăm chú về phía trước, qua một hồi thì một người không nhịn được nói:
– Cao Hùng, Cao Kỳ và Cao Ngũ qua lâu như vậy đều chưa có trở về, có khi nào xảy ra chuyện gì hay không?
– Xảy ra chuyện sao? – Nghe người kia nói Cao Hùng hơi suy nghĩ một lát rồi nói:
– Cũng có thể, gần đây có tên Kiếm Ma chó chết kia, các ngươi đứng đây canh gác, ta đi thông tri cho lão tổ biết.
Hai người gật đầu, Cao Hùng lập tức biến mất. Lý Hàn đứng gần đó thấy vậy thì nở nụ cười, hắn lùi ra xa mười mấy mét, che khuất cơ thể rồi đưa tay kết Hỏa Sát Ấn. Kết xong thì hắn lập tức đạp Lưu Tinh Thiên Quang Bộ lao tới, khoảng cách mười mấy mét nhanh chóng bị rút gọn. Cả hai người đang cảnh giác thì nghe được một tiếng gió thổi qua, khiến một trong hai người chớp mắt một cái. Người đó chớp rồi nhanh chóng mở mắt thì đột nhiên một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn, hắn chưa kịp phản ứng thì người đó đã đánh về đầu hắn.
“Bùm!” Cái đầu người bên tay phải bị Hỏa Sát Ấn của Lý Hàn đánh nát, khiến máu từ cổ phun trào như suối. Lý Hàn đánh chết một người liền không dừng lại mà xoay người lại, trên tay hắn đã xuất hiện một thanh chủy thủ mà nhắm vào người còn lại, thanh đao sắc bén trong tay Lý Hàn dưới ánh đèn lóe lên hàn quang. Hàn khí bức người, sát ý lẫm nhiên.
“Roẹt!” Tên kia lúc nãy vẫn chưa định hình lại sau cái chết đột ngột của tên đồng bọn nhưng cảm nhận được sát cơ đến gần khiến hắn kịp thời đưa ra hành động, thân thể hắn nhanh chóng hướng về một bên mà tránh đi, thanh đao trên tay Lý Hàn từ vai hắn xẹt qua. Mặc dù tránh được cái chết nhưng vai phải của hắn cũng bị dính một đao của Lý Hàn, hiện ra một vệt máu thật sâu, huyết dịch đỏ tươi không ngừng chảy ra.
Tên kia vừa đưa tay bịt lấy vai phải vừa ngẩng đầu nhìn thân hình thẳng tắp của Lý Hàn ở phía đối diện, trên mặt gã lúc này hiện vẻ hoảng sợ và ngưng trọng vô cùng, đối phương có thể dễ dàng miểu sát Cao Hải, vậy thì muốn giết hắn thì dễ vô cùng nên bây giờ việc hắn cần làm là câu giờ để lão tổ có thể kịp thời chạy đến cứu hắn. Hắn muốn mở miệng nói chuyện nhưng thân thể Lý Hàn lóe lên biến mất như quỷ mị, rồi xuất hiện trước mặt hắn. Ánh đao từ tay Lý Hàn từ cổ hắn xẹt qua, hắn mở to mắt nhìn Lý Hàn trước mặt rồi vô lực ngã xuống đất, sinh cơ trên cơ thể hoàn toàn biến mất, chết không nhắm mắt.
Lý Hàn nhìn thi thể tên đó rồi muốn cất mở đại môn mà bước vào. Nhưng có câu “đi đêm có ngày gặp ma”, ngay khi hắn vừa bước qua thi thể tên kia thì một cỗ nguy cơ ập đến tim hắn, kinh nghiệm thực chiến lâu năm khiến hắn lập tức hành động, hắn liền đạp Thất Tinh Bộ nhanh chóng nhảy qua bên phải.
“Bùm!” Ngay khi Lý Hàn vừa nhảy qua thì chỗ đứng lúc nãy của hắn bị nổ thành một cái hố to, nếu Lý Hàn không kịp thời né đi thì dám chắc hắn không chết cũng bị thương. Lý Hàn né qua một bên liền quay đầu nhìn lại thì phát hiện trong hố có đứng một thân ảnh, nhìn thấy người đó thì con ngươi của Lý Hàn liền siết sắt lại, vì người đó chính là Cao Thiên Long.