Phần 171
Lý Hàn sau khi rời khỏi Vạn Xuân Lầu thì nhanh chóng đi đến Cao gia, hắn dám chắc chuyện này sẽ gây hỗn loạn ở Cao gia, khiến việc phòng vệ ở đó bị thiếu vắng, hắn sẽ nhân cơ hội đó mà ra tay thu lấy nhiều sinh mạng nhất có thể. Nhưng lúc Lý Hàn đi đến Cao gia thì phát hiện rằng mọi thứ không như hắn đoán, ở Cao gia thì mọi thứ khá yên ắng và ít người đi lại làm hắn thấy hiếu kỳ.
Đột nhiên hắn thấy một nhóm người đang hối hả đi đâu đó, hắn cảm thấy tò mò nên bám theo. Bám theo nhóm người đó đi đến một chỗ rộng lớn, theo hắn đoán chỗ này có thể là thao trường để tập luyện của Cao gia. Lúc này ở thao trường có rất nhiều người, có người tu luyện, có người đứng nói chuyện với nhau, xung quanh thì có nhiều Tụ Linh Cảnh đang đứng gác, đặc biệt trên đài cao thì Cao Thiên Long đang đứng chắp tay đứng nhìn mọi người.
Nhìn tình cảnh này thì Lý Hàn biết kế hoạch của hắn bị phá sản rồi, dám chắc là có người đã đoán được kế hoạch của hắn nên mới có sự sắp xếp như vậy, không hổ là “gừng càng già càng cay” mà, xem ra hắn phải tìm cách khác thôi. Lý Hàn nhìn thật sâu đám người, đặc biệt là Cao Thiên Long rồi bỏ đi. Lý Hàn về đến khách sạn của mình thì hắn đi tắm rửa để lột bỏ mùi máu trên người, sau đó hắn ngồi trên giường. Hắn nhanh chóng luyện hóa âm dương khí, sau khi luyện hóa xong thì lốc xoáy âm dương của hắn đã đạt đến Tụ Linh lục trọng hậu kỳ. Hắn thở ra một hơi, như vậy vẫn chưa đủ cho nên hắn phải tìm thêm âm dương khí. Nhưng lúc này hắn không nghĩ đến chuyện đó mà là chuyện khác.
Đó chính là làm sao có thể giấu được sát khí của bản thân khi mà ra tay giết người. Nếu hắn làm được chuyện đó thì hắn có thể giết người khác, cho dù người đó có thực lực cao hơn hắn, giống như trường hợp của Cao Thiên Long vậy. Nếu hắn có thể giấu được sát khí thì lúc này hắn đã có thể đi ám sát gã mà không cần phải ngồi đây để tìm cách hấp thụ âm dương khí. Nghĩ ngợi một hồi thì hắn đã nghĩ ra được một cách nhưng hắn phải đợi kết thúc mọi chuyện thì mới tiến hành được nên hắn gác chuyện này qua một bên, bắt đầu tu luyện.
Lúc Lý Hàn tu luyện thì đêm nay là một đêm khó ngủ với Cao gia. Mặc dù là ban đêm nhưng trong đại sảnh Cao gia thì đèn đuốc vẫn sáng trưng, những người ngồi ở đây lúc này thì ai nấy đều có sắc mặt âm trầm xen lẫn trong đó là sự sợ hãi khó có thể dấu được và nếu để ý chút thì có thể phát hiện ra rằng số lượng người ngồi ở đây đã giảm bớt đi. Ngồi trên gia chủ không còn là Cao Linh nữa mà là Cao Thiên Long đang dùng ánh mắt lạnh băng nhìn qua những người đang ngồi trong đại sảnh. Một lúc sau Cao Thiên Long mới cất lên giọng nói:
– Cao Linh, bây giờ chúng ta có bao nhiêu Tụ Linh Cảnh?
Chất chứa bên trong giọng nói đó là sự phẫn nộ đang được đè nén đến cực độ. Cao Linh và mọi người ngồi ở đây đều nghe được sự phẫn nộ trong lời nói của Cao Thiên Long thì sắc mặt của ai cũng trở nên trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ sợ sệt, dù sao cao thủ Linh Hải Cảnh tức giận thì khủng bố vô cùng. Cao Linh ngồi ở bên tay phải khó khăn nuốt nước miếng, đè nén sự sợ hãi trong lòng mà nói:
– B… bẩm nhị thúc, nếu tính luôn những người đang bế quan thì Cao gia ta lúc này có khoảng 14 Tụ Linh Cảnh.
– Lúc đầu có bao nhiêu người?
Cao Thiên Long trầm giọng nói, lúc này sự phẫn nộ trong lòng hắn đã đến ranh giới bùng phát.
Cao Linh run sợ nói:
– Dạ, nếu trừ những người tử nạn thì có… 22 người ạ.
“Bành!!” Cao Linh vừa dứt lời thì cái bàn bên cạnh đã bị Cao Thiên Long dùng một tay vỗ nát, hắn tức giận đứng quát lớn:
– 22 Người? Như vậy là có đến gần mười chết trong tay Kiếm Ma đó, mà bây giờ không ai biết hắn là ai! Lũ phế vật vô dụng quá!
Cao Thiên Long tức giận như vậy cũng là điều dễ hiểu. Đáng lý Cao gia khi có được Linh Hải Cảnh thì tương lại phía trước chính là phong quang vô hạn nhưng không ngờ lại bị đả kích trầm trọng như vậy, đã như vậy, bọn hắn còn chưa bắt được kẻ gây ra chuyện này làm cho mặt mũi của Cao gia bị mất hết.
Mọi người trong đại sảnh im thin thít, không ai dám lên tiếng để bớt chọc giận bị lão tổ này. Nhưng trong lòng nhiều người cũng không phục, ngươi đương đương là Linh Hải Cảnh mà còn không được chút tin tức về hắn mà lại dám đứng đây mắng chửi bọn ta, đúng là mặt dày thật. Đương nhiên nhựng lời này thì bọn hắn chỉ dám nói trong lòng, nếu để Cao Thiên Long nghe được thì không chết cũng mất một lớp da.
Cao Thiên Long sau một hồi điên cuồng xối máu chó lên đầu những người ngồi ở đây thì cơn giận trong lòng hắn cũng đã vơi bớt, hắn hít sâu một hơi rồi nói:
– Từ bây giờ ta tuyên bố, sau này nếu không có việc thì đệ tử Cao gia không nên ra ngoài, nếu muốn ra ngoài thì hãy đi nhiều người vào. Ngoài ra khi có đệ tử ra ngoài thì sẽ có một Tụ Linh Cảnh đi theo, nhưng người đó sẽ chỉ từ xa quan sát, mặc kệ chuyện gì cũng không ra tay. Được rồi, các ngươi đi thông báo cho các đệ tử đi.
Nói rồi hắn phất tay để mọi người rời đi, mọi người đều đứng lên thi lễ với Cao Thiên Long liền lũ lượt đi ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn lại Cao Thiên Long với Cao Linh, Cao Thiên Long quay qua nhìn Cao Linh nói:
– Ngươi đến Vạn Xuân Lầu điều tra, có manh mối nào không?
Cao Linh thở dài, lắc đầu nói:
– Không có, mặc dù tú bà ở đó đã nhìn thấy trận chiến đó. Nhưng ả ta chỉ là người bình thường nên không thể thấy mặt của tên Kiếm Ma đó.
Cao Linh ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
– Từ những từ hiện trường để lại thì Cao Linh dám chắc tên Kiếm Ma đó ít nhất có thực lực Tụ Linh bát trọng thiên.
Cao Thiên Long nghe Cao Linh nói vậy thì nhíu chặt lông mày, trên mặt hiện lên vẻ bất định, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau thì hắn đứng dậy nói:
– Tiếp tục tăng cường canh phòng.
Nói rồi hắn bước đi ra ngoài đại sảnh.