Phần 131
Lý Hàn trên phố, hắn vừa đi vừa nghĩ. Mặc dù hắn đã uy thác đấu giá 40 viên Thiên Linh Đan nhưng hắn không biết với số đan dược đó thì hắn có đủ tiên để mua Thiên Phong Qủa không? Tự nhiên có tiếng huyên nào truyền vào tai hắn khiến hắn thoát khỏi suy nghĩ, hắn ngấng đầu lên thì thấy mình đã vô tình đi đến Đấu trường giản của Đế đô. Đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, cảm thấy hiếu kỳ nên hắn đi vào xem thử.
Theo hắn biết thì Đấu trường giản này dựng lên để người ta chém giết lẫn nhau. Nhân loại tuy rằng khai hóa trí tuệ, thoát khỏi hàng ngũ dã thú, nhưng trong máu vẫn có bản tính giết chóc nên rất có nhiều người bỏ tiền vào đây để xem người khác chém giết lẫn nhau. Trong Đấu trường giản chia làm hai loại, đó là người với người và người với thú. Mà người tham gia ở đây là tử tù, theo quy định của Đấu trường giản thì tử tù nào mà thắng liên tiếp 100 trận thì có thể xóa sạch tội danh, trả lại tự do.
Đương nhiên linh giả bên ngoài cũng có thể xuống sân ứng chiến, dùng trong giết chóc chân chính tôi luyện chính mình, nhưng điều này cần trả một số tiền làm phí dụng: Đấu với linh thú hoặc là tử tù Luyện Thể Cảnh, dùng kim tệ để trả tiền, nhưng nếu muốn chiến đấu với linh thú, hoặc tù phạm tử hình có tu vi Tụ Linh Cảnh thì cần phải trả tiền bằng linh thạch!
Và tất nhiên, nếu dám xuống sân thì phải có giác ngộ tử vong, nếu chết trong đấu trường thì gia tộc người đó không được phép đến kiếm chuyện nếu không thì sẽ bị tứ đại thế gia tiêu diệt. Lúc trước có một gia tộc có con cháu có tài năng nhất chết trong đấu trường nên kéo đến làm loạn, kết quả qua sáng hôm sau thì gia tộc đã bị bốc hơi khỏi Thiên Long thành. Có bài học như vậy nên nhiều gia tộc có con em chết trong đấu trường cũng không dám manh động.
Ở cửa Đấu trường giản đứng bảy tám thủ vệ, bọn họ cản Lý Hàn lại:
– Đấu trường giản, phí vào cửa, một trăm kim tệ!
Mặc dù phí vào cửa hơi đắt đỏ nhưng Lý Hàn không tiếc một ít kim tệ đó, hắn đưa một trăm kim tệ cho người thủ vệ, người thủ vệ nhận tiền rồi cho Lý Hàn vào Đấu trường giản. Lý Hàn vừa đi vào Đấu Trường giản thì một tiếng rầm rĩ lớn đập vào mặt.
Ở trung tâm là sàn đấu đang diễn ra một cuộc chiến giữa người với người, chung quanh là khán đài vòng tròn có gần một vạn chỗ ngồi nhưng người đến xem thì chưa tới một ngàn người, lúc này mọi khán giả đều đứng dậy hò hét trợ uy, hò hét chói tai, cười la, quơ quơ vũ khí trong tay bọn họ. Đây chân chính là một chỗ giết chóc và phát tiết, trong không khí tràn ngập một loại cuồng nhiệt khiến người ta hít thở không thông.
Lý Hàn thấy nhiều người đại hán, trên người tản ra sát lục chi khí tay thì cầm bình rượu, miệng thì điên cuồng tru lên rít gào, mà ở chỗ khác, có những thiếu nữ, thiếu phụ xinh đẹp, vốn nên là ở nhà nhưng hiện tại lại hét chói tai đầy hưng phấn, cởi bỏ áo khoác để lộ ra da thịt khêu gợi và thân thể nóng bỏng, thậm chí Lý Hàn còn thấy, ở thời điểm trận đấu tiến hành đến cao trào thì vài thiếu phụ để lộ ra cặp mông trắng bóng của mình, đem mông mình hướng xuống sàn đấu lắc qua lắc lại giống như mẫu thú động dục vậy.
Ở trung tâm Đấu trường, một đại hán cao 1m9 cầm trong tay chiến phủ cán dài, mặc sức công kích một nam nhân khác. Nam nhân kia cũng cao tới 1m75, nhưng so với đại hán kia vẫn có vẻ nhỏ hơn một vòng, hơn nữa thực lực của hắn rõ ràng không sánh bằng đại hán, đang liên tiếp bại lui, cực kỳ nguy hiểm.
– Giết! Giết hắn!
– Giết! Giết! – .
Trong không khí cuồng bạo, sát khí nồng đậm, cộng thêm men rượu và mỹ nữ thôi thúc, thực dễ dàng khiến người ta mất sạch mất lý trí, rơi vào điên cuồng.
– Đi tìm chết đi! Ha ha…
Đại hán kia rít gào một tiếng, sau khi một cước đá tên nam nhân kia mất đi cân bằng, hắn chém một búa vào eo đối phương.
“Phốc!” Nam nhân kia bị đại hán kia chém đứt đôi người, đi đời nhà ma!
Trên khán đài lập tức vang lên tiếng thét chói tai kinh thiên động địa, những người xem không quan tâm ai có thể thắng được cuối cùng, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy đổ máu, nhìn thấy tử vong. Mà khi giờ khắc này tiến đến, bọn họ tự nhiên giống như gà chọi hăng tiết vậy. Lý Hàn đứng trên khán đài nhìn một màn như vậy, cảm thán: “Nơi nào có con người, nơi đó có bạo lực”, quả nhiên câu này không có sai.
Cảm thán xong thì Lý Hàn liền muốn xoay người rời đi nhưng hắn dừng lại vì ở gần hắn có vài người đang thảo luận một nội dung hấp dẫn hắn.
– Mẹ kiếp, không ngờ Cố Phi lại bại, làm lão tử mất hết mười linh thạch đặt cược rồi.
– Ngươi mười viên còn đỡ, lão tử thì mất hết 30 viên đây này.
– Hahaha, các ngươi đặt sai còn ta đặt đúng a, đợi ta đi lấy linh thạch về rồi đãi các ngươi uống rượu.
– Hahaha, lão Lục, ngươi nói thì phải giữ lời đó.
– Đương nhiên, các ngươi ra ngoài đấu trường đợi ta, ta đi lấy linh thạch rồi ba ta đi uống không say không về.
Ba người kia vừa nói vừa đi ngang qua Lý Hàn, Lý Hàn từ cuộc nói chuyện của ba người kia thì biết nơi này có đặt cược. Xem ra hắn đã tìm ra cách kiếm thêm linh thạch rồi.
Lý Hàn đi tìm hộ vệ, nói rõ ý đồ của mình liền được dẫn tới một gian thư phòng, một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi nhìn hắn rồi hỏi:
– Muốn khiêu chiến tử tù Tụ Linh Cảnh, hay là linh thú?
– Tù phạm tử hình!
Lý Hàn ngẫm nghĩ liền chọn người, vì theo hắn thì nhân loại có thể thông minh hơn và gian xảo hơn so với linh thú. Với lại, hắn đã chém giết rất nhiều linh thú rồi.
– Được! Giao nộp một khối linh thạch!
Nam nhân trung niên kia nói lạnh như băng. Lý Hàn y theo lời xuất ra một khối linh thạch để lên bàn, nam nhân nhặt lên xem xét một phen, sau đó gật gật đầu nói:
– Báo tên tuổi.
– Lý Hàn!
– Tốt! Trận chiến của ngươi sẽ sắp xếp vào khoảng ngày mai ba giờ chiều, thỉnh trước thời hạn chờ ở chỗ này. Đến lúc đó nếu không có mặt, xem như tự động buông bỏ, sẽ không trả lại linh thạch! – Người trung niên kia vẫn như cũ không chút đổi sắc nói.
– Đã biết!
– Nếu chết trận trong Đấu trường giản, chúng ta không chịu trách nhiệm!
– Biết!
– Tốt! Vậy ngươi ký tên vào tờ văn kiện này đi!
Sau khi Lý Hàn ký tên vào tờ sinh tử khế kia, rời đi, nam nhân trung niên lập tức viết lên tờ giấy: “Lý Hàn, Tụ Linh nhị trọng thiên sơ kỳ, chiến lực không rõ!”