Phần 130
Khi Lý Hàn đã đi khỏi phòng thì trung niên nhân cung kính hỏi Trần Lập:
– Trần đại sư, tiểu tử lúc nãy là một Linh Dược sư ư?
– Đúng, hắn là một Linh Dược sư nhưng không biết hắn thuộc thế lực nào? – Trần Lập gật đầu nói.
– Có cần điều tra một chút lai lịch của hắn không?
Trần Lập híp mắt, thoáng suy nghĩ, lắc đầu nói:
– Không cần, linh dược sư tính tình đều có chút cổ quái, nếu điều tra mà để hắn phát hiện, sợ rằng làm hắn có ấn tượng không tốt về Thiên Linh Các, đắc tội với một vị Linh dược sư trẻ tuổi như hắn không phải là một hành động sáng suốt.
Nói xong thì Trần Lập bỏ đi ra ngoài. Lão đi lên lầu ba, đi tới trước một căn phòng, gõ cửa nói:
– Tiểu thư!
Một lát sau, bên trong truyền tới một giọng nữ tràn ngập từ tính nói:
– Trần đại sư hả, vào đi.
Trần Lập đẩy cửa đi vào. Trong khoang phòng này vốn có ba người, theo thứ tự là một nữ hai nam. Hai gã nam nhân một cường tráng, một gầy nhưng cả hai đều đạt tới Linh Địa Cảnh. Nhưng cả hai người đều cung kính đứng đằng sau thiếu nữ đang đứng ngắm cảnh bên cửa sổ, thấy Trần Lập đi vào thì nàng quay người lại. Thiếu nữ này là một mỹ nhân tuyệt sắc, anh khí bừng bừng, phong tư tuyệt đẹp. Dáng người nàng thì nóng hừng hực, bộ ngực nàng thì cao ngất, vĩ đại, eo như thủy xà, lúc lay động, hấp dẫn vạn phần, cặp mông mượt mà màu mỡ lại tràn đầy mê hoặc như ma quỷ, làm cho người ta hận không thể đè lên trên đất mà phát tiết dục vọng.
– Trần đại sư, có việc gì không?
Mặc dù nàng chỉ là Luyện Thể Cảnh nhưng Trần Lập vẫn cung kính nói:
– Tiểu thư, ngài xem thử đan dược này?
Trần Lập đưa ra chính là Thiên Linh Đan của Lý Hàn, thiếu nữ cầm đan dược lên xem thử nhưng nàng không biết đan dược này là gì cả. Nàng đặt bình ngọc xuống, nghi hoặc nhìn Trần Lập nói:
– Trần đại sư, sao ta lại không biết đan dược này.
Nàng cảm thấy kỳ quái, với địa vị của nàng thì có đan dược nào mà nàng không biết nhưng nàng lại chẳng có chút thông tin về đan dược này.
Trần Lập nghe nàng nói vậy thì nói:
– Tiểu thư không biết cũng phải, vì đây là Thiên Linh Đan đã thất truyền.
– Thiên Linh Đan?
– Đúng vậy, là đan dược tam phẩm giúp cho Tụ Linh viên mãn tăng thêm ba phần thành công vào Linh Hải Cảnh.
– Có đan dược thần kỳ như vậy sao? – Thiếu nữ kia kinh ngạc nói.
– Có nhưng nhiều đan dược theo dòng chảy thời gian mà thất truyền, không ngờ hôm nay lại có người chế tạo đan dược thất truyền này – Trần Lập gật đầu nói.
Đại hán cường tráng nghe vậy nói:
– Tiểu thư, có cần ta bắt tên đó bắt hắn phải khai ra dược phương hay không?
Thiếu nữ nghe vậy lắc đầu nói:
– Không cần, mặc dù ta không phải là Linh Dược sư nhưng ta biết dược phương chính là mạng của Linh Dược sư, nếu làm vậy thì sẽ đắc tội Linh dược sư. Phải biết rằng, Linh dược sư căn bản là một cái độc phong oa, chỉ cần ngươi làm đau, hắn bật người là có thể tìm được vô số bằng hữu, hơn nữa cũng có rất nhiều cường giả phi thường vui lòng có một luyện dược sư thiếu họ một cái nhân tình. Mặc dù chúng ta không sợ nhưng cũng không nhất thiết tìm phiền toái vào mình.
Hai người kia gật đầu nói:
– Dạ!
Thiếu nữ gật đầu, phân phó nói:
– Người đâu, đem tin tức Thiên Linh Đan này công bố ra bên ngoài.
Bên ngoài lập tức vang lên âm thành, cung kính nói:
– Dạ!
– Khi đấu giá kết thúc, ta muốn xem thử coi người luyện ra Thiên Linh Đan là người như thế nào.
Một tên đại hán tiến lên nói:
– Tiểu thư, tứ gia Thiên Long Thành nghe tin tiểu thư đến, muốn mở tiệc đón gió tẩy trần cho tiểu thư. Tiểu thư có đi không ạ?
– Muốn kết giao sao? Đi nói với họ là ta đồng ý dự tiệc nhưng phải sau buổi đấu giá mới được.
Thiếu nữ tùy ý nói, hiển nhiên chuyện này là chuyện bình thường đối với nàng.
– Dạ, lát nữa thuộc hạ sẽ sai người đi thông báo cho tứ gia biết – Đại hán gật đầu nói.
– Được rồi, ba người lui ra đi. Ta muốn nghỉ ngơi.
Ba người nhao nhao rời đi, chỉ để lại một mình thiếu nữ ở trong.