Phần 111
Sau bảy ngày tu luyện hai thứ đó thì hắn tiếp tục đi săn Thanh Mi Lộc. Sau khi săn đủ số đuôi Thanh Mi Lộc thì hắn chuyển qua khu vực nơi Hỏa hạt xuất hiện, lúc đi ngang qua một sườn núi thì hắn nghe được tiếng đánh nhau. Hắn cảm thấy tò mò vì hắn nghe được tiếng nữ nhân nên hắn qua xem thử, lúc đến gần thì hắn leo lên cây xem xét thì thấy Liễu Mị Nương bị ba người vây lấy, bên cạnh là hai người đang đứng xem. Ba người vây lấy Liễu Mị Nương đều có thực lực Luyện Mạch sơ kỳ, hai tên kia thì một tên Luyện Mạch hậu kỳ và một Luyện Huyết trung kỳ. Nhìn năm người đều mặc chung trang phục, có thể thấy năm người này thuộc về một dong binh đoàn nào đó.
Lúc này khăn che mặt của nàng đã bị đánh rớt để lộ ra khuôn mặt yêu mị, nàng đang phải lấy một chống ba. Muốn chiến đấu một một, với thân thủ của nàng, ngoại trừ tên Luyện Mạch hậu kỳ, tất nhiên sẽ không thua bất kỳ ai, cho dù một chọi hai cũng sẽ không phải rơi vào thế hạ phong. Nhưng lúc này một chọi ba, vô cùng nguy hiểm, đoản đao, roi sắt, móc câu đủ các loại binh khí giăng khắp nơi, một thanh trường tiên của Mị Nương khó lòng chống lại.
“Phốc” một tiếng, tên móc sắt đã tìm được khe hở, đánh vào hạ bàn của Mị Nương. Mị Nương muốn ngăn chặn cú đánh, nhưng được cái này mất cái kia, nàng cảm thấy toàn thân đau đớn, móc sắt đã kéo một vết thương trên đùi nàng. Cơn đau nhức khiến Mị Nương nhíu mày, nàng chặn phía trước, lui ra sau. Nàng thật không ngờ chỉ đi làm nhiệm vụ thôi mà cũng gặp phải chuyện này, xem ra lần này sẽ không có ai đến cứu nàng nữa. Đôi mắt mê người của Mị Nương đầy sát ý, không sợ hãi chút nào, vung trường tiên tiến đón. Nàng biết rõ hôm nay chắc chắn phải chết nên dù có chết, cũng phải kéo theo vài tấm đệm lưng.
Đòn đánh của nàng trở nên quyết liệt khiến cho ba người kia hơi sợ, vết thương trên chân Mị Nương vẫn còn chảy máu, máu tươi hòa lẫn chiếc váy cũng màu máu nàng đang mặc tạo lên màu đỏ chói mắt. Nàng đánh lùi lại ba tên kia nhưng lúc này nàng cũng đã cạn kiệt sức rồi. Đột nhiên có tiếng ngựa hí, mọi người nghe được âm thanh này, không nhịn được đưa mắt nhìn theo tiếng ngựa thì thấy mấy con tuấn mã lao thẳng đến, những tên khác thấy vậy liền tranh nhau trốn chạy.
Mị Nương cũng kinh ngạc nhìn đàn ngựa thì đột nhiên nàng cảm thấy tay mình bị ai đó cầm lấy, người đó hét lên:
– Mau chạy…
Liễu Mị Nương có biến sắc vì nàng thấy người kéo nàng đi chính là Lý Hàn. Lý Hàn ở trên cây thấy tình cảnh của Liễu Mị Nương liền muốn cứu nàng, đối phương có Luyện Mạch hậu kỳ và Mị Nương cũng bị thương nữa nên hắn phải tìm cách khác để cứu nàng nhanh chóng. Hắn nhìn xung quanh thì thấy một đàn ngựa đang ăn cỏ liền nghĩ ra một chủ ý, hắn phân ra hai người rồi từ ba hướng áp sát đến chỗ đàn ngựa, dọa cho chúng phải chạy đến chỗ Mị Nương. Nhân lúc đám người kia đang hoảng loạn vì đám ngựa thì hắn kéo Mị Nương chạy. Nhìn tấm lưng của Lý Hàn, mặc dù lâm vào tình cảnh bị đuổi giết nhưng tâm hôn thiếu nữ của nàng lại cảm thấy ấm áp.
– Nàng ta có người cứu, mau đuổi theo!
Tên Luyện Huyết trung kỳ phản ứng đầu tiên tính xông đến ngăn cản nhưng bị đàn ngựa chặn lại, hắn liền rút kiếm ra, hàn quang chớp động, tuấn mã đau đớn rên lên, có mấy con tuấn mã lần lượt ngã trên mặt đất. Mấy tên kia cũng phản ứng lại, chém giết tuấn mã chặn đường. Lúc này sắc trời đã tối, hai người Lý Hàn ráng chạy thật nhanh vì hai người biết có truy binh ở phía sau thế nhưng Mị Nương bị thương ở đùi nên tốc độ dĩ nhiên khó mà tăng lên cho được. Chạy đến ven sông, Lý Hàn biết truy binh phía sau đã sắp đuổi kịp, chạy không bao xa nữa sẽ bị đám người kia đuổi đến, hắn kêu lên:
– Mị Nương, cởi áo.
Liễu Mị Nương khẽ giật mình, khó hiểu nhìn Lý Hàn nhưng nàng cũng nhanh chóng cởi áo của mình xuống. Lúc nàng cởi áo xuống thì thấy trước mặt mình xuất hiện xuất hiện hai người Lý Hàn, một người giật áo của Mị Nương rồi trùm lên đầu mà tiếp tục chạy đi. Còn hắn thì ôm lấy nàng bước xuống sông, ven bờ sông đều là cỏ, nhưng rất thấp, sông cũng không rộng lắm, Lý Hàn đã đi đến giữa sông, nước sông chỉ đến ngực hắn, hắn cúi đầu nói:
– Liễu cô nương, chúng ta ẩn trong nước, đợi bọn chúng rời đi!
Liễu Mị Nương gật đầu, thấy vậy hắn ôm ngang nàng hít sâu một hơi, cũng trầm xuống nước. Mặt nước rung động rồi nhanh chóng tĩnh lặng như gương, sắc trời dù còn tia sáng, nhưng ở ven đường căn bản không thể nhìn thấy được động tĩnh dưới nước. Phân thân chỉ có một mình nên có thể chạy trốn nhưng vì dụ dỗ bọn chúng nên cố ý chạy chậm, lúc bọn chúng chạy đến mặt nước thì thấy áo của nữ nhân kia lấp ló ở phía trước nên nhanh chóng đuổi theo, không nghi ngờ hai người họ lại núp dưới nước.
Ôm cơ thể mềm mại của Mị Nương ẩn dưới nước, cơ thể Mị Nương và Lý Hàn dường như dính chặt lấy nhau. Cơ thể vô cùng quyến rũ này đúng là xinh đẹp gợi cảm, Lý Hàn cố gắng ẩn cơ thể sâu xuống nước thêm một chút nên chỉ có thể cố gắng cúi đầu xuống. Hắn ôm ngang Mị Nương, trán khó tránh dán chặt vào bộ ngực sữa đầy đặn của Mị Nương, nơi đó vừa mềm mại vừa đàn hồi. Lý Hàn dĩ nhiên chẳng có tâm trí đâu để cảm nhận cơ thể nóng bỏng của Mị Nương rốt cuộc mê người đến cỡ nào.
Dưới nước không thể nghe được âm thanh nào khác, Lý Hàn cũng không biết rốt cuộc đám người kia đã đi qua đây chưa, chỉ có thể cố gắng ở dưới nước nhiều hơn một chút, tránh bị đám người đó đuổi giết. Hắn có thể ở dưới nước được năm phút nhưng chỉ một hai phút thì hắn cảm thấy bộ ngực sữa của Mị Nương đã ưỡng lên, biết nàng không thể ở dưới nước thêm được nữa, xem chứng phân thân của hắn đã thu hút bọn chúng hết rồi nên hắn lúc này mới chậm rãi từ dưới nước ló đầu lên. Nhìn lên bờ bên kia, không một bóng người, lúc này mới ôm Mị Nương từ dưới nước đi lên.
Từ dưới nước lên, Mị Nương lập tức ho khan, bộ ngực sữa run rẩy, rung động mãnh liệt. Do cởi áo khoác ngoài nên bên trong nàng chỉ mặc một bộ đồ lụa mỏng nên sau khi ngâm nước một lúc, lúc bước ra khỏi dòng nước, bộ đồ lụa mỏng dán chặt vào da thịt, những đường cong rực lửa hiện rõ, loáng thoáng nhìn thấy da thịt trắng nõn, bộ ngực sữa căng tràn thẳng tắp. Mái tóc đen truyền theo bọt nước dán trên khuôn mặt trắng nõn càng làm tăng vẻ kiều mỵ động lòng người, khuôn mặt kiều mỵ lộ ra bên ngoài tỏa ra vẻ mị hoặc từ trong xương cốt, Lý Hàn vừa liếc nhìn, đã thấy đôi mắt xinh đẹp của Mị Nương cũng đang nhìn mình, long lanh đến câu hồn đoạt phách.
Chẳng hiểu vì sao, Lý Hàn cảm thấy mặt nóng lên, trong lòng không kìm được một loại kích động muốn hôn nàng.
– Tiểu ca ca, thiếp thân có xinh đẹp không?
Liễu Mị Nương mở miệng trêu đùa. Lý Hàn nghe vậy biết minh thất thố nên tằng hắng một cái, hơi xấu hổ, nói:
– Nơi này không nên ở lâu, có thể chúng sẽ quay lại kiểm tra…
– Bây giờ nên làm sao?
Liễu Mị Nương hỏi. Thật ra là nàng cũng muốn hỏi chuyện sao lại có hai Lý Hàn nhưng nàng biết đó là bí mật của Lý Hàn nên nàng không hỏi.
Lý Hàn nhìn xung quanh, thấy bên kia bờ sông là một cánh rừng, nói:
– Chúng ta qua sông, đi xuyên qua khu rừng, chỉ cần chúng ta vào rừng thì không cần phải lo lắng về bọn chúng nữa!
– Ừm!
Liễu Mị Nương gật đầu. Lý Hàn ôm Mị Nương bắt đầu qua sông, hắn biết nàng bị thương ở đùi nên không dễ di chuyển nên hắn mới ôm nàng. Hai người lên bờ, không do dự đi thẳng vào rừng cây. Khu rừng này rậm rạp, không rõ phương hướng thế nào, chỉ có thể đi thẳng về phía trước. Đi được một quãng đường thì Lý Hàn vệt máu trên quần Mị Nương càng lúc càng nhiều, biết rõ đang gấp, nhưng thương thế trên đùi Mị Nương cần phải được xử lý, tìm một nơi khá rộng rãi, dừng bước, nói:
– Liễu cô nương, xử lý vết thương trên chân cô trước đã, máu chảy quá nhiều!
Hắn cẩn thận đặt Mị Nương xuống, Mị Nương nói:
– Tiểu ca ca, sau này hãy gọi ta là Mị Nương chứ Liễu cô nương thì xa cách quá.
Lý Hàn không để ý đến nàng. Hắn biết vết thương ở đùi, chỗ đó khá là nhạy cảm nên hắn hỏi:
– Liễu cô nương, cô có thể tự mình xử lý vết thương được không?
Nhưng Liễu Mi Nương không thèm phản ứng với Lý Hàn. Lý Hàn lại kêu lại:
– Liễu cô nương…
– Liễu cô nương…
Nhưng mặc kệ hắn kêu bao nhiêu tiếng thì nàng cũng không phản ứng lại với hắn. Hắn thở dài hết cách với nàng mà:
– Mị Nương! – Tiểu ca ca, huynh kêu ta có chuyện gì.
Lý Hàn thở dài nói:
– Mị Nương, cô có thể tự mình xử lý vết thương không?
– Không được, huynh xử lý giúp muội đi.
– Nhưng mà… nam nữ khác biệt, nói chung là không tiện.
Mị Nương thấy Lý Hàn chần chờ, bèn thở dài, nói:
– Huynh có thể cứu muội đến đây, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, Mị Nương cũng không làm khó huynh nữa. Nói không chừng bất cứ lúc nào truy binh cũng có thể tìm được đến đây, đừng để bị liên lụy vì muội… Mị Nương không đi được, cho dù có ở đây bị dã thú ăn, bị rắn độc cắn, cũng sẽ không mảy may oán trách huynh…
Bộ dạng nàng phong tình vạn chủng, tư thái đáng thương, quả nhiên khiến người ta vừa thấy đã yêu.
Đương nhiên, Lý Hàn biết cô nàng giảo hoạt này đang cố ý diễn kịch, nhưng biết rõ thương thế ở chân nàng thật sự cần băng bó, đành cười khổ lắc đầu. Hắn tiến lên ngồi cạnh Mị Nương, lắc đầu, nói khẽ:
– Vén váy lên đi…
Mị Nương thấy Lý Hàn đến, cười yêu mị, nũng nịu hỏi:
– Kéo lên đến đâu?
– Bị thương ở đâu thì kéo lên đến đó.
Lý Hàn biết nàng đang cố ý chọc hắn nên mới nói vậy, Mị Nương cười hì hì, quyến rũ động lòng người, đưa tay giữ lấy váy, chiếc quần cũng được vén lên, trên mặt vẫn nở nụ cười, không nhìn váy mình, chỉ nhìn chằm chằm Lý Hàn.
Lý Hàn thấy nàng nhìn mình chằm chằm, cảm thấy không được tự nhiên, không kìm được hỏi:
– Nhìn gì thế?
– Nhìn vẻ đẹp trai của huynh.
Lý Hàn sững sỡ, vừa bực mình vừa buồn cười:
– Đang là lúc nào rồi, nhanh vén váy để ta xử lý miệng vết thương đi, thật sự muốn ở đây hay sao?
– Nếu không có ai đuổi theo, ở lại đây có gì không tốt.
Mị Nương bĩu đôi môi đỏ thắm, vén váy lên bắp đùi, bên trong còn lộ ra chiếc quần lót màu trắng sữa. Sau khi thấm nước sông, chiếc quần lót hoàn toàn ướt đẫm, dán sát vào đôi chân thon dài của nàng, để lộ da thịt trắng nõn bên trong.
Trên đùi, có ba vết thương, Mị Nương bị móc sắt làm bị thương, ba móc sắt cắm vào da thịt. Miệng vết thương lúc này còn đang chảy máu, máu tươi đỏ thắm nổi bật trên làn da trắng tuyết, đỏ đến đáng sợ.
Lý Hàn nhíu mày, thương thế quả thực không nhẹ, cũng may nó không đến gân cốt bên trong nếu không thì cô nàng quyến rũ này đã bị liệt rồi.
Quần lót cũng bị xé ra, Lý Hàn lấy con dao găm từ túi trữ vật, cẩn thận cắt mảnh quần lót ở vị trí đó, để lộ ra da thịt bên trong dễ xử lý hơn. Hắn lo Mị Nương bị thương, nên động tác cực kỳ cẩn thận. Mị Nương chỉ nhìn khuôn mặt tuấn lãnh của Lý Hàn, khóe miệng không những không có chút đau đớn, ngược lại còn nhếch mép, nở nụ cười như có như không.
Hắn sau khi xử lý vết thương của nàng xong thì lấy dược vật ra đắp lên rồi lấy miếng vải bịt lại chỗ vết thương. Hắn ngẩng đầu thấy trời đã tối đen, xem ra phải tìm một hang động để qua đêm. Hắn cúi đầu hỏi:
– Cô tự đứng dậy được không?
Mị Nương duỗi cánh tay ngọc, mặc dù không nói, nhưng rõ ràng muốn Lý Hàn kéo nàng dậy.
Lý Hàn đứng dậy, chỉ có thể đưa tay ra, định nắm cổ tay Mị Nương, Mị Nương đã chủ động nắm chặt tay hắn, từ từ đừng dậy. Nàng đứng gần Lý Hàn trong gang tấc, hơi thở tỏa ra hương thơm cùng với không khí ban đêm len vào mũi Lý Hàn. Lý Hàn hỏi Liễu Mị Nương:
– Cô tự đi được không?
Mị Nương vẻ mặt đau khổ, lắc đầu nói:
– Vết thương vừa băng bó, đau lắm, e là không đi được… hay là, huynh đi trước đi…
Lại lộ vẻ đáng yêu rồi.
Lý Hàn thở dài, cuối cùng xoay người, hơi khom người xuống, dù không nói nhưng ý tứ rất rõ ràng. Mị Nương cười hì hì, chuyển ra sau lưng Lý Hàn, cơ thể dán chặt lên, ôm lấy cổ hắn. Lý Hàn hai tay đỡ sau mông Mị Nương, đưa nàng lên lưng, cảm thấy cơ thể mềm mại thơm tho của Mị Nương đang dựa hẳn vào thân mình, hai ngọn núi đầy đặn cao ngất kia cũng ép chặt trên lưng. Lý Hàn không thể không thừa nhận, cảm giác này quả thực tuyệt vời.
Hắn cõng Mị Nương, nhanh chóng đi qua rừng, tìm một hang động nào đó để nghỉ ngơi.
Trong rừng có rất nhiều dây gai, không dễ đi. Lý Hàn vừa cọng Liễu Mị Nương vừa dùng kiếm dọn chướng ngại vật trên đường.
Để né tránh sự truy đuổi của đám người kia nên họ đi vào trong rừng. Bản thân khu rừng này lớn nhỏ thế nào cũng chẳng biết, đợi đến khi vào sâu trong rừng mới biết khu rừng này quả không nhỏ. Đi gần hai canh giờ thì bọn họ mới xuyên qua khu rừng này thì bọn họ phát hiện phía trước có một hang động trên sườn núi.