Phần 100
Lý Hàn ho nhẹ một tiếng, hắn không có ý khoe khoang chút nào, tại vì các nàng hỏi nên hắn mới thành thật lấy ra mà thôi.
– Đệ đệ…
Lý Vân Diệp chớp chớp đôi mắt to, nhìn tròng trọc vào đống thẻ bài trên mặt đất, ngoài miệng nói:
– Đây đều là một mình đệ lấy được sao?
– Ừm, vận khí cũng khá tốt!
Lý Hàn gãi gãi cổ, thuận miệng nói dối:
– Thường có người đánh đánh giết giết ở trước mặt ta, kết quả lưỡng bại câu thương, làm ta kiếm được không ít đại tiện nghi.
Khóe miệng Lý Vân Ngọc co giật một hồi, mở miệng nói:
– Ta thật sự muốn cướp đoạt của đệ rồi!
Lý Ngọc Nhi ôm trán cười khổ một tiếng:
– Việc này thật khó tiếp thu…
Năm người ra sức đánh giết bao nhiêu ngày, dùng cạm bẫy bố trí mai phục, vốn cho rằng số lượng thẻ bài được không ít chút nào, nhưng bây giờ so với chiến lợi phẩm của một mình Lý Hàn cũng không bằng, thực sự là đả kích mà.
– May mà đệ là người Lý gia!
Lý Đại Nhi thở dài một hơi:
– Có những thứ này rồi, xem ra đệ có thể tiến vào Thiên Long học viện rồi!
Sau đó sáu người ngồi bàn tán với nhau. Rồi Lý Văn Đồng hỏi Lý Hàn:
– Hàn đệ, đệ tiếp tục đơn độc hành động hay là đi chung nhóm với bọn ta?
Lý Hàn suy nghĩ một lát rồi nói:
– Đệ muốn đơn độc hành động!
Cách mai phục này làm hắn cảm thấy quá bị động, phải căn cứ vào đối thủ mới có thể ra tay được. Hắn thích bản thân xuất kích chiếm quyền chủ động hơn.
– Như vậy cũng tốt!
Lý Đại Nhi gật đầu:
– Hàn đệ ngàn vạn phải cẩn thận, bây giờ những người còn lại đều là đám gai góc, vạn nhất đánh không lại thì đừng cậy mạnh.
– Được, mọi người cũng phải cẩn thận!
Lý Hàn nói với ngũ nữ rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lý Hàn dần dần đi xa, Lý Vân Diệp mở miệng nói:
– Tỷ tỷ, tỷ nói thử xem, vận khí của đệ ấy thực sự tốt như vậy sao, bỗng dưng nhặt được đống tiện nghi?
Lý Vân Ngọc nhẹ giọng nói:
– Muội mà tin đệ ấy thì thực sự là ngu ngốc. Lẽ nào muội không nhìn ra được đệ đệ của chúng ta vẫn luôn tàng giấu thực lực, giả heo ăn thịt hổ sao?
Lý Vân Diệp khẽ cười nói:
– Nhìn ra thì nhìn ra, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được đáy của đệ ấy.
Người trong Thiên Vương Cốc càng ngày càng ít, đến bây giờ, mọi người đại khái cũng đã ngừng chém giết, đệ tử các gia tộc đều tụ tập lại cùng một chỗ, vài ba người một nhóm, trong đó đều có cao thủ, cũng không dễ đối phó. Đi một mạch cho tới buổi chiều, Lý Hàn đều không gặp được bất kỳ người nào, nhìn vị trí xung quanh, xác định bản thân đã đi tới giải đất trung tâm năm trăm dặm bên trong Thiên Vương Cốc. Xem ra hắn cũng nên dừng thu nhập thẻ bài của người khác rồi, với con số hơn bảy mươi của hắn thì việc lọt vào top mười của Lý Hàn là chuyện đã xác định rồi.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng từ phía chiếu nghiêng xuống, phủ lên cho sơn cốc đen kịt một tầng lụa hơi mỏng, lộ ra cực kỳ xinh đẹp thần bí.
Trong một huyệt động trên vách núi, Lý Hàn đang khoanh chân ngồi lấy.
Trải qua nhiều cuộc chém giết, hắn quyết định sẽ luyện hóa số âm dương nhị khí mà hắn đã tích lũy được.
Giờ phút này, hắn đã điều tiết trạng thái đến tốt nhất, bây giờ không luyện hóa thì còn đợi đến lúc nào nữa.
Lý Hàn tâm thần thủ nhất, bắt đầu vận chuyển Âm Dương Hỗn Độn Quyết luyện hóa số âm dương nhị khí trong thân thể. Từng đạo âm dương nhanh chóng bị luyện hóa và lấp đầy các kinh mạch của hắn.
Tia nắng sớm mai chiếu vào hang, Lý Hàn liền mở hai mắt ra.
Luyện Mạch Cảnh hậu kỳ!
– Lại qua một ngày ah…
Lý Hàn đưa tay ra dủi cái lưng mỏi nói, bộ dáng lộ ra vô cùng thoải mái nhẹ nhõm.
Người khác vì muốn tranh thủ càng nhiều thẻ bài mà giành giật từng giây, nhưng hắn lại không chút nóng nảy.
Hắn nhẹ nhàng đi dạo, đi xuyên qua một rừng rậm, thì hắn đến một nơi bàn cốc.
Bàn cốc này hoàn cảnh cực kỳ xinh đẹp tĩnh mịch, phụ cận trăm hoa đua nở duy mỹ thoải mái, hoa cỏ xanh biếc không dứt, người còn chưa tới, liền đã có thể nghe thấy từng đợt hương vị tươi mát, khiến nhân tâm thoải mái dễ chịu.
Lại đến gần vài phần, liền có thể nghe được tiếng thác nước chảy “Ầm ầm”.
Lý Hàn không khỏi bước nhanh vài bước, nhìn qua bàn cốc trước mắt, thác nước thuần trắng đổ xuống quả thật đồ sộ duy mỹ, tiếng nước từ trên cao trùng kích xuống không dứt kia khiến tâm tình của người bành trướng không thôi.
– Đẹp quá ah!
Lý Hàn nhìn qua cảnh đẹp trước mắt, không khỏi thở nhẹ nói.
Trong lúc nhất thời, hắn phảng phất như đưa thân vào Tiên Cảnh vậy, khiến hắn có một loại cảm giác như muốn thoát ly thế tục phân tranh vậy.
Hắn quyết định ở đây nghỉ chân, đợi cho đến khi Thiên Vương Hội kết thúc.
Hắn nhanh chóng tìm một cây, nhanh chóng ngồi xuống. Như lão tăng nhập định, mặc kệ mọi chuyện xung quanh.
Nhưng mọi chuyện lại không theo ý hắn. Đến ngày thứ hai mươi sáu, đang ngồi nhập định thì hắn nghe được một tiếng “Bùm” ở trên trời. Hắn lập tức mở mắt ra, nhìn lên thì thấy đó chính là pháo hiệu mà hắn đã giao cho Lý Văn Đồng. Các nàng gặp nguy hiểm, hắn vừa nghĩ xong thì thân hình đã nhanh chóng chạy đi.