Phần 2: Một Vụ Cá Độ Nhỏ
Một ngày chủ nhật như thường lệ một đám nhóc xóm trên, xóm chợ và xóm của thằng Thanh cùng nhau tụ tập vui đùa, kéo nhau đi phá từ xóm này đến xóm khác, chơi nhảy dây, năm mười, bắt dê náo loạn cả ba khu. Đến khi mệt mỏi thì chúng lại kéo nhau về nhà của con Huỳnh cuối xóm hái trâm, hái cà na, hái dừa cùng ăn cùng uống để nghỉ mệt. Chuyện không có gì đáng nói nếu con Huỳnh không rửa mắt cho nó một trận, số là sau khi ăn uống no nê nó ra sau vườn kiếm chỗ mát nằm phơi thây thì con Huỳnh không biết từ đâu đi ra đến ngay bụi chuối nó đang nằm tuột quần ra rồi ngồi đái xe xe. Đương nhiên con Huỳnh không thấy nó rồi, vì nó nằm bên kia bụi chuối còn lấy lá chuối khô đắp lên người nữa mà, tuy cách hai mét nhưng lần đầu tiên nó nhìn thấy một cái lồn non tơ chính hiệu, trên mu lác đác vài cọng lông đen, bên dưới một cái khe màu hồng phấn như vừa mới hé mở có ngậm một hạt châu thần bí. Tuy không biết tại sao nhưng hô hấp của nó trở nên dồn dập, tim thì đập liên hồi, ở bên dưới thằng nhỏ của nó lập tức hùng dũng vươn cao phất cờ khởi nghĩa. Dù con Huỳnh đã đi hơn nữa tiếng nhưng nó vẫn còn nằm ngơ ngác, trong đầu chỉ có mỗi hình ảnh cái khe màu hồng phấn đó, bên dưới thì càng căng tức khó chịu. Nhìn đũng quần bị độn thành một cục trong lòng thằng Thanh bức bối không biết phải làm sao, cuối cùng nó chỉ ới với tụi bạn một tiếng rồi bỏ đi về vì không thể vác cái của nợ đang chứng này mà vui đùa được.
Trên đường về thằng nhỏ cứ lắc lư cạ cạ trong quần làm nó càng thêm khó chịu, nó chửi thầm trong lòng rồi lấy tay móc thằng nhỏ ra đứng nhìn trân trối. Nó chưa kịp làm gì thì tiếng xào soạt bên kia bờ sông vang tới, khi nhìn qua bỗng nhiên khuôn mặt nó đỏ bừng, tay chân luống cuống, một khuôn mặt xinh đẹp không biết ở đâu chui ra, miệng thì đang mỉm cười nhìn nó.
Khi nó chưa biết phải làm sao thì giọng nói êm tai lại vang lên:
– “Ủa Thanh, em không đi chơi với tụi con Lan hay sao mà lủi thủi có một mình vậy?”
– “Dạ, em… cũng đang đi chơi với tụi nó nhưng thấy trong người khó chịu nên về sớm.” Thanh thành thật trả lời, đồng thời nó cũng ngượng ngùng kịp nhét cái của nợ vào trong quần.
– “Ùm, thôi em về đi, chị phải đi hái rau tiếp đây.”
Thanh như được đại xá chỉ để câu “dạ, chào chị” rồi cuống quýt chạy mất. Nó không biết ở đằng sau chị Trang nhìn theo nó thật lâu và cũng không biết là chị có nhìn thấy cái của nợ đang lúc lắc theo nhịp chạy của nó hay không. Còn về phần Thanh thì sự ngại ngùng khi gặp chị Trang không khiến nó đỡ hơn mà còn thêm căng tức trong quần, nó chạy vội về nhà thực hiện cú lắc mông thần chưởng, hình ảnh trong đầu thì lúc là cái lồn hồng của con Huỳnh lúc là khuôn mặt xinh đẹp của chị Trang. Nó không hề hay biết cuộc gặp tình cờ hôm nay đã khiến cuộc đời nó đi theo một hướng hoàn toàn khác, một hướng đi tràn đầy sự khoái cảm của nhục dục, nó từ một con nai tơ trong sáng dần dần trở thành một con sói già chính hiệu, đương nhiên chỉ so sánh với người trong độ tuổi của nó thôi.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
“Đạp xe liên tục năm cây số giữa trưa đúng là một cực hình, cũng may là ba mẹ không bắt lên ruộng nhổ cỏ giống chị hai, nếu không chắc không chịu nỗi.” Thằng Thanh vừa đạp xe vừa suy nghĩ, nhìn dòng nước trong xanh dưới sông nó nhịn không được đạp vội xe vào nhà lột hết quần áo đi học rồi nhảy tõm xuống sông. Đúng là giữa cái khí trời oi bức này mà được ngâm mình trong dòng nước mát mẻ thì còn gì bằng chứ, theo thói quen Thanh hít một hơi thật sâu rồi thả mình trôi bồng bềnh theo mặt nước. Đang nhắm mắt tận hưởng bỗng Thanh nhớ đến chuyện ba ngày trước, đến giờ nghĩ tới nó vẫn còn mắc cỡ, để chị Trang nhìn thấy cái của nợ xấu xí của nó không biết bây giờ chị nghĩ gì.
– “Mát không?” Đang chìm trong suy nghĩ thì một câu hỏi êm tai truyền tới. Nó giật mình mở mắt nhìn lên thân hình xinh đẹp trong tà áo dài trắng đứng trên bờ đang tươi cười nhìn nó.
– “Chị Trang, chị… chị đi học về rồi hả?” Vừa nghĩ đến chị thì mở mắt ra đã thấy, nó không khỏi lắp bắp mà trả lời trớt quớt.
– “Khí trời này đúng thật là khó chịu, em đợi xíu chị vào thay đồ rồi ra tắm với em.” Chị Trang cũng không trả lời nó, chỉ nói lửng một câu rồi đẩy xe vào nhà. Ở cái xứ này thì ban ngày hầu hết người lớn điều lên nương làm ruộng, hai đứa em nó và chị thì học buổi chiều, con Lan học chung nó thì có chị Trang giữ nhà chắc là ghé nhà con Huỳnh chơi rồi. Nên cả khúc sông vắng này bây giờ chỉ có mỗi nó và chị thôi, nó nghe chị nói muốn tắm chung không khỏi đỏ mặt vì mắc cỡ.
Một lát sau chị đi ra với cái áo thun trắng và cái quần cụt ngang đùi, Thanh chưa kịp thưởng thức cặp đùi trắng của chị thì “ùm” một tiếng chị đã nhảy xuống kế bên nó, khi chị trồi lên thì bỗng nhiên hô hấp nó không thông, hai mắt thì dán vào cặp ngực ngạo nhân đang ẩn hiện bên dưới lớp áo, đặt biệt hai điểm hồng núng nính như hai thỏi nam châm hút ánh mắt của nó không rời đi được.
– “Đẹp không?” Thấy nó nhìn chăm chăm vào ngực mình nên chị hỏi, nó đương nhiên gật đầu liên tục khen đẹp, ánh mắt thì vẫn chưa dời đi nỗi.
– “Mà chị không sợ nắng đen da hã?”
– “Sợ chứ, mình bơi lại ụ dừa nước đằng kia đi.”
– “Dạ được, hay là mình bơi đua đi ai đến trước người đó thắng.” Khi chị đem cặp ngực của mình giấu vào trong nước thì nó cũng đã dời mắt đi được, để tránh sự ngượng ngùng khi nó nhìn ngực chị và sự khó chịu khi thằng nhỏ đang căng tức bên dưới nên nó bày ra trò chơi thách đấu bơi lội.
– “Được thôi, nhưng người thắng sẽ được gì nè.”
– “Em… em cũng không biết!”
– “Hay là người thua phải làm theo yêu cầu của người thắng đi, nếu chị thắng chị kiu em cõng chị bơi ba vòng thì em phải làm đấy, chơi không?”
– “Chơi luôn, em mà sợ à!” Trả lời mạnh miệng nhưng Thanh nghĩ không biết nó yêu cầu chị cho nhìn ngực tiếp thì chị có đánh nó không.
– “Chốt, nhưng em là con trai phải chấp chị ba mét nha, như vậy mới công bằng.”
Là dân sông nước ai nấy điều có thể bơi như rái với khoảng cách hai mươi mét thì chấp ba mét là cả vấn đề đấy nhưng nghĩ tới cặp ngực ngạo nghễ của chị chắc bị cản trở nhiều lắm nên nó cũng đồng ý. Và cuộc đua diễn ra với phần thắng đương nhiên thuộc về chị rồi, thằng Thanh cũng không ngờ cái thằng nhỏ đang tác quái bên dưới lại cản trở nó nhiều đến như vậy.