Phần 4
Chuyện cô giáo Thùy Vy bị đám học sinh 12A7 qua mặt bỏ về ngay giữa giờ không biết được lan truyền từ đâu, cả trường đều biết. Không ít người mỉa mai, vui sướng trước sự bất lực của nàng, cũng không ít người cảm thấy áy náy thông cảm với nàng. Đám học sinh mất dạy đến mức này nào đâu phải lỗi tại Thùy Vy?!
Nghe nàng kể, Trung Nghĩa cũng rất tức giận. Anh thậm chí muốn điện nay cho Hiệu trưởng Kiên yêu cầu kì luật đám học sinh trước toàn trường hoặc Thùy Vy được phân công lớp khác. Nhưng Thùy Vy ngăn cản anh. Tính cách nàng không dễ nản chí. Vài năm trước chập chững vào nghề stylist, rất nhiều người đã cười nhạo Thùy Vy, để rồi khi nàng vượt qua thì họ chỉ biết nhìn theo ngưỡng mộ. Nàng tin vào khả năng của mình có thể cảm hóa chúng.
Thùy Vy bắt đầu tìm kiếm và đọc kỹ hơn lý lịch của 37 học sinh 12A7. Điểm chung phần lớn giữa bọn chúng là gia đình giàu có, khá giả. Nhưng trong tất cả bọn chúng, Thùy Vy chú ý nhất là năm đứa có vẻ cá biệt nhất. Trong đó có gã thanh niên điển trai vẻ mặt bất cần đời ngồi cuối lớp. Hắn tên Ngạo Thiên, một cái tên nói rõ tính nết.
Nàng còn nhớ rõ, có lẽ không phải tình cờ cả bốn đứa còn lại là Tuấn, Trung và hai nữ sinh Nhi, Tình đều ngồi quanh hắn. Năm đứa này đều có cha mẹ nắm giữ vị trí cao các ngành. Nam sáng sủa tuấn tú, nữ xinh xắn yểu điệu. Và đặc biệt đều là học sinh ở lại lớp từ năm ngoái. Kết quả học tập của chúng rất lạ lùng. Những kì kiểm tra đơn giản thì điểm số rất cao như so kè nhau. Nhưng kì thi quan trọng thì chúng đều vắng mặt. Cùng nhau vắng mặt… Để cùng ở lại lớp sao?! Thùy Vy cảm thấy nhóm này là vấn đề mấu chốt để giải quyết nan đề mang tên “12A7”.
Thùy Vy đã lên một kế hoạch ăn miếng trả miếng vào ngày thứ Hai đầu tuần. Nàng gọi điện thuyết phục thầy Kiên Hiệu trưởng rất lâu và cuối cùng cũng thành công.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
‘Reng’.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp. Học sinh lũ lượt tản ra khắp hướng lấp kín những dãy phòng bao quanh sân trường. Cả sân trường trở nên thanh vắng chỉ sau vài phút. Nhưng dưới gốc cây sồi ngay góc trường vẫn có một nhóm năm đứa học sinh ăn mặc không chút lề lối, vừa tán dóc vừa phì phèo thuốc lá. Thằng ngồi trên rễ cây gồ cao nhất là Ngạo Thiên, hai chân hắn được Nhi và Tình xem như đệm lưng dựa vào. Tuấn Trung lại ngồi hai bên rôm rả xôi nổi.
– Đại ca, anh nói bà cô xinh đẹp kia hôm nay sẽ giở trò gì? – Tuấn hỏi.
– Còn có trò gì nữa đây? – Trung nói xen. – Người đẹp thường yếu đuối.
– Hắc hắc… Em đó giỏi lắm lớn hơn tụi mình vài tuổi… Vậy mà cũng to tiếng nạt nộ… Nhưng nạt cơ nào, tao cũng thấy em đẹp… Sao lại có người đẹp như vậy chứ?! – Tuấn cười nói, lại nuốt nước miếng.
– Này này… Có tụi tui ở đây nghen… – Nhi bỉu môi, nhéo chân Tuấn.
– Ái… Ái… Em tha anh đi… Em là của đại ca… Em phải cho anh kiếm ăn chớ…
– Hứ… Anh ăn thì được mà đổ vỏ lại đưa anh Thiên ra sao? – Tình nguýt dài, đôi mắt long lanh nhìn Ngạo Thiên.
– Anh và thằng Trung chỉ hưởng nước sái thôi… Nhờ hồng phúc của đại ca…
– Nước sái cái đầu anh… – Tình nhào qua, túm đầu thằng Tuấn làm nó đau đến phát khóc.
– Anh là người đàn ông thứ hai của tôi đó biết không hả? Nước sái nè… Nước sái…
– Ây da… Đau quá… Anh thua… Anh xin lỗi…
Nhi cũng lao vào phụ con Tình, hai đứa hội đồng thằng Tuấn lăn lê la khóc oai oái.
– Thôi… Tụi mày im lặng chút… Để lớp khác người ta học…
Nghe Ngạo Thiên lên tiếng, cả đám ngừng lại nhìn quanh. Rất nhiều ánh mắt tò mò, ghen ghét đang nhìn từ cách cánh cửa sổ. Một số thầy cô hết cách phải bảo học sinh khép cửa lại. Năm đứa học sinh 12A7 kia nổi tiếng khắp trường. Nam cao lớn đẹp trai đến không ít học sinh nữ lớp khác si mê. Hai đứa nữ lại càng xuất sắc, dáng người tuyệt hảo, làn da trắng ngần làm bao nhiêu bạn học ngơ ngẩn. Nhưng cả năm đứa chẳng bao giờ tách ra, dính chặt như sam.
– Thôi, vào lớp…
Ngạo Thiên đứng lên, phủi phủi bụi trên quần jean. Bốn đứa kia không nói gì, đi theo.
Thùy Vy nét mặt bình thản ngồi trên bàn giáo viên. Nàng chờ nhóm 5 đứa kia gần 10 phút, nhưng vẻ mặt vẫn điểm tĩnh như không có gì đáng quan tâm. Cả đám học sinh bên dưới ban đầu im ắng chút, sau thấy nàng không nói gì càng lúc càng ồn. Có đứa còn chạy qua chạy lại túm tụm như họp chợ. Năm đứa Ngạo Thiên đi vào, chỉ có hắn nhìn lên Thùy Vy, môi nhếch nhếch cười nhẹ. Cả năm đi vào chỗ ngồi, đám học sinh khác tự động tản ra dành đường.
– Ok… Đã đủ số… – Thùy Vy đứng lên vỗ vỗ tay nói lớn.
– Hôm nay tôi sẽ dạy các em chương trình của cả hai ngày… Hôm nay và thứ Sáu tuần trước do các em vắng mặt.
Cả lớp chợt im lặng nhìn Thùy Vy khó hiểu.
– Bác Hải… Bác đóng cửa dùm con.
Nhưng khi câu tiếp theo của Thùy Vy vừa nói xong, bác Hải Bảo vệ như đứng chờ bên ngoài đã lâu, lập tức có mặt. Hai cánh cửa bị đóng kín, nghe cả tiếng khóa loảng xoảng bên ngoài.
– Thiệt hay chơi vậy?!
– Á đù… Ông bị nhốt ép học nè bây ơi…
– Cô giáo tính làm thiệt đó…
– Mắc đái thì làm sao?!
Thùy Vy xua xua tay cho đám học sinh im lặng. Nàng nhíu mày nhìn vẻ bình tĩnh cười cợt của Ngạo Thiên.
– Tôi đã nói là tôi làm… – Thùy Vy gằn giọng. – Còn chuyện… vệ sinh cá nhân. Tôi cũng là con người, tôi nhịn được thì các em cũng nhịn được.
Thế là tiếng giảng bài thánh thót du dương vang lên trong lớp 12A7 đóng cửa kín mít. Cửa ra vào khóa trái, cửa sổ cũng bị chống cây từ bên ngoài. Lớp 12A7 nội bất xuất ngoại bất xâm như biến thành một lò luyện người. Mà Thùy Vy là vị thuốc chính. Dĩ nhiên, điều nàng mong chờ ngày hôm nay không phải là gặt hái được điều gì ngay. Nàng chỉ muốn cho đám học sinh này biết sự quyết tâm cứng rắn của mình. Giờ ra chơi không ít học sinh lớp khác tò mò đi lại khu này, liền bị bác Hải xua đi. Đám học sinh trong lớp bắt đầu ồn ào đòi đi toilet, Thùy Vy mặc kệ tiếp tục giảng.
Bốn tiếng sau, đã qua được chương trình dạy bù ngày thứ Sáu. Giọng nói nàng hơi khàn đục, cổ họng đau rát vì bản thân nàng cũng không dám uống nhiều nước. Đám học sinh ban đầu ngủ gà ngủ gật, sau có lẽ vì bồn chồn mắc tiểu nên có mệt mỏi cũng không ngủ được. Nhưng có ai mệt bằng Thùy Vy, chân nàng đã hơi lảo đảo, tay viết bảng cũng run rẩy rã rời.
– Mẹ, chịu hết nổi rồi… – Một thằng học sinh mặt choắt vỗ bàn đứng lên.
– Còn 1 tiết nữa thôi… – Thùy Vy nhíu mày nhìn nó.
– Tui không muốn học nữa… Mở cửa ngay…
Thùy Vy nhíu mày nhìn thằng học sinh vừa hét vừa đá rầm rầm vào cửa lớp đóng chặt. Nàng quay lên bảng tiếp tục vẽ biểu đồ hình học đang dở dang.
– Không mở cửa tui tè ngay đây…
Thằng nhỏ quay lại nhìn Thùy Vy thách thức, tay nó thật sự mở khóa quần. Nàng còn thoáng thấy vật đen đen trong tay nó. Thùy Vy giận tím mặt quay đi. Giờ phút này nàng lại thấy mình bất lực, nàng ước gì mình là đàn ông… Nhiều sự ngỗ nghịch phải bị trừng trị bằng bạo lực.
– Mày để rơi ra một giọt… Tao bắt mày liếm hết…
Đột nhiên một giọng trầm trầm vang lên từ cuối lớp. Cả lớp im phăng phắc nhìn Ngạo Thiên lại nhìn thằng học sinh nhỏ thó mặt choắt kia. Thằng nhỏ mím môi tức giận nhưng không dám phát tác, nó lặng lẽ kéo khóa quần trở về chỗ ngồi. Thùy Vy cố nén cười bao nhiêu buồn bực bay biến mất. Lời lẽ thô thiển của đám học sinh làm nàng thấy vừa tục tĩu lại có chút hài hước. Khi nàng nhìn về cuối lớp, chỉ thấy đôi giày bắt chéo của Ngạo Thiên. Hắn nằm dài trên ghế, gối đầu lên đùi con Nhi, tiếp tục ngủ.