Phần 5
– Á!!!
Tiếng hét của Lan trong phát ra từ phòng tắm làm Vũ đang ngồi trong vội vã lại gần nhà tắm.
– Gì thế chị Hai ! – Vũ hỏi.
– Không… có gì, hihi, tại bấm lộn vòi nước nóng, tí nữa thì phỏng tay !
– Xớn xác quá mà ! – Vũ trêu chị !
– Ê, coi chừng nghen ! Sáng giờ thấy hơi bị hỗn với chị mày đấy !
Lan nghiêm giọng trước thái độ cà chớn của thằng em, nhưng nàng biết vì tất cả cũng vì nó đang rất vui vì được gặp lại mình, nên nàng không hề giận nó chút nào, vì từ trước giờ ở nhà này, Lan hiểu tính nó nhất, lúc nào cũng cãi ngang cãi ngược với chị, nhưng ra đường thì lúc nào cũng im phăng phắc không quan tâm đến ai bao giờ. Càng nghĩ Lan càng thấy tội nghiệp Vũ hơn khi nàng đã bỏ nó lại một người mẹ vô trách nhiệm như Kiều, nàng biết tuy mang danh công tử con nhà giàu nhưng nó chẳng bao giờ cảm thấy sung sướng hạnh phúc vì lúc nào cũng chịu sự dèm pha soi mói của những kẻ bên ngoài, nhớ có lần Lan đi họp phụ huynh dùm Vũ, ngồi đằng sau lưng, hai người đàn bà kháo nhau rằng lớp này có con của Quang đại nhân học, vừa nhắc đến ông Quang, một bà khác đã nhắc ngay đến Kiều, và ngay sau đó là những tin tức nóng hổi về người đàn bà đệ nhất lẳng lơ này, cả buổi đó, Lan chỉ còn biết cúi gầm mặt xuống vì nhục nhã và xấu hổ…
Nàng cứ tưởng chỉ có một mình bạn bè nàng biết về bà Kiều mẹ nàng không ngờ cả Vũ cũng phải chịu nỗi nhục này, ngày qua ngày, chị em Vũ chỉ còn biết câm lặng bên nhau âm thầm chịu đựng, chưa bao giờ Lan nói cho Vũ biết nàng căm ghét mẹ mình thế nào vì Lan không muốn Vũ phải mắc tội với mẹ, nhưng Vũ hiểu chị mình, Vũ không bao giờ đề cập về Kiều trước mặt Lan. Và lâu dần, đối với hai chị em, hình ảnh Kiều đã hoàn toàn phai nhòa đi, dù thực sự không muốn bỏ em lại một mình để vào Sài Gòn học, nhưng trước sự bắt ép của cha, nàng đành phải chịu, kế hoạch của Quang rất rõ ràng, cô lập Kiều khỏi tất cả con cái để chúng không phải ảnh hưởng xấu từ Kiều, và Lan chính là đứa con đầu tiên Quang muốn thực hiện điều đó, nhưng Quang đâu ngờ, Lan ra đi lại là cơ hội để Vũ và Kiều xích lại gần nhau hơn…
Ôm mái tóc đẫm nước vào phòng Vũ, Lan la oai oái
– Kiếm cho chị cái khăn sạch nhanh lên ! Nhanh lên !
Vũ vội vàng mở tủ ra lấy khăn trùm lên đầu cho chị rồi nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc ướt cho Lan, đã lâu rồi Vũ mới được xoa tóc cho chị, Vũ thích được nhìn cái cổ trắng ngần và bờ vai nhỏ nhắn của Lan, quay mặt lại, Lan bắt gặp nụ cười trên môi Vũ.
– Cười cái gì đấy nhóc !
– Tui lớn rồi mà cứ kêu tui nhóc hoài à !
– Đâu, cái gì lớn đâu chỉ coi !
Câu trêu chọc của nàng làm Vũ lúng túng, chả lẽ lại gồng cơ bắp khoe ra ! Nhưng lan chỉ đùa là vậy, nàng thực sự bất ngờ trước sự trổ mã mạnh mẽ của em trai mình, gương mặt non choẹt búng ra sữa giờ đã có những nét thật ngang tàng và quyến rũ, đôi mắt đen lạnh lùng và cuốn hút, cơ thể Vũ đã nở nang ra rất nhiều, nhìn cơ vai cơ bụng trên người em mình là nàng biết, tuy vậy nàng vẫn thấy thích những nét thơ ngây của Vũ ngày xưa hơn, chợt nàng mỉm cười vì ý nghĩ ngây ngô của mình : ” Từ nay mình không còn đè nó ra đánh đòn được nữa rồi ”
– Ủa, chị hai, sao đang học mà chị… lại về vậy !
Câu hỏi của Vũ làm nàng giật nẩy mình quay lại nhìn Vũ.
– Trời, nhắc mới nhớ, em… sao rồi Vũ, có chuyện gì mà phải đi viện cấp cứu vậy, nói chị nghe coi !
Vũ cười nhìn Lan.
– Không sao cả, chỉ mệt chút thôi mà.
– Thật không ! – Nàng đưa tay bốp bốp người Vũ, nhìn khuôn mặt hồng hào rạng rỡ của em, nàng an tâm phần nào.
– Thật ! Mà chị về đây… là thăm em hả !
– Chứ còn làm gì nữa, đáng lẽ về hôm qua rồi nhưng phải ở lại thi giữa học kì, thi xong ra bến xe về đây luôn nè.
– Trời, sao không đi máy bay cho nhẹ !
– Gấp quá không có vé.
– Ừh, đi xe mệt lắm phải không !
– Ừhm, không thấy về đây là nằm lăn ra ngủ luôn hay sao mà hỏi.
Vũ thực sự xúc động vì sự quan tâm lo lắng của chị mình, người mà Vũ tưởng đã đánh mất sau khi vào sài gòn, ôm chị vào lòng, Vũ khẽ chạm mũi lên trán Lan một cái, rồi hai chị em cùng nằm xuống cạnh nhau, tựa đầu vào ngực chị, Vũ cảm thấy thật yên bình và ấm áp, những cử chỉ của Vũ cũng đủ khiến lan biết em nàng đã thiếu thốn tình thương như thế nào, ôm lấy đầu Vũ, Lan khẽ hôn lên tóc em và thì thầm:
– Vũ… nhớ chị không?
– Không… – Vũ nghẹn ngào …
– Vậy mà… tui tưởng…
– Tui ghét chị lắm…
– Ừhm… ông nhớ nghen, ghét tui nghen !
Ôm chặt lấy Lan Vũ khóc!
– Chị bỏ tui đi làm tui đêm nào cũng khóc hết, chị ác vừa thôi chứ !
Lan cũng nghẹn ngào trong nước mắt.
– Chị… đâu có muốn bỏ Vũ đâu mà, chị thương Vũ lắm, đêm nào trong đó chị cũng khóc hết, Vũ không biết đâu!
– Chị thương tui sao còn bỏ tui ! Huhu…
– Chị không muốn thật mà… chị xin lỗi …
– Đừng bỏ tui đi nữa nghen !
– Ừh… chị không đi nữa đâu… huhu
Đứng bên ngoài cửa… Kiều đã nghe thấy tất cả, nàng đưa tay bịt chặt miêng không cho tiếng khóc của mình thoát ra ngoài…
…
Vừa lái xe vào trong sân, Kiều đã nghe thấy giai điệu quen thuộc của “when you’re gone ” phát ra từ trong nhà, Kiều không biết tên bài hát ấy là gì, chỉ biết đó là ca khúc mà Lan rất thích, mỗi lần nàng đi ngang qua phòng con đều nghe thấy chất giọng trong trẻo mà mạnh mẽ đầy cảm xúc của cô gái hát bài hát ấy, đôi lúc nàng cũng muốn vào phòng Lan để trò chuyện hay hỏi han con mình, nhưng chưa bao giờ cửa phòng Lan rộng mở với nàng, cánh cửa ấy lúc nào cũng khóa chặt và chỉ mở mỗi khi có Vũ hoặc Ly, cô con gái út của gia đình vào. Điều đó làm cho nàng không khỏi chạnh lòng… xách hai bịch đồ ăn vào nhà, nàng nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt để chứng minh cho Lan thấy nàng đã thay đổi, nàng sẽ nấu những món thật ngon cho hai anh em Vũ và Lan ăn để chúng biết nàng luôn là một người mẹ của chúng.
Vừa vào trong nhà, nàng đã nghe thấy tiếng cười đùa của Vũ và Lan trong phòng khách, trên bộ salon, Lan và Vũ đang giành giật nhau cái điện thoại
– Haha, để tui đăng lên facebook cho bà chết luôn.
– Dám không, trả đây ! Đập chết bây giờ !
Tiếng cười giỡn của hai chị em chợt tắt ngấm khi thấy Kiều bước vào, giật điện thoại trên tay Vũ, Lan ngồi xuống xem TV vờ như không thấy Kiều
– Hai đứa đói bụng chưa, chờ mẹ chút nghen, mẹ mua nhiều đồ ăn lắm !
Đáp lại lời Kiều, Lan nhìn Vũ nói :
– Chị đói quá Vũ, lên thay đồ đi, trưa nay vào nhà hàng nào nhậu nghen.
Vũ bối rối không biết nói gì, không ngờ đã 1 năm qua đi, mà chị cậu vẫn lạnh lùng với mẹ như ngày nào, chắc Lan còn giận mẹ lắm.
– Nhanh lên, đói quá rồi đây nè, đứng đó nữa ! – Lan hối thúc Vũ, nàng không thèm quan tâm đến khuôn mặt sững sờ của mẹ mình.
Quay sang nhìn mẹ ái ngại, Vũ nói với Lan.
– Thôi, mới ăn sáng no quá, để… chút nữa đã.
– Thì giờ đi uống nước cho mát, ở nhà chán quá ! – Lan cố ý nói thật to để Kiều nghe thấy.
Và Lan đã đạt được ý định của mình, hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má Kiều, trong lòng nàng cảm thấy thật đau xót và tủi thân khi nghe những lời vô tình như vậy từ miệng đứa con gái của mình, nàng biết là nàng có lỗi rất lớn với Lan nhưng nó có cần phải vô tình vô nghĩa vậy không, xách hai túi đồ lên, nàng lẳng lặng bước vào bếp.
Bị kẹt giữa hai người phụ nữ, Vũ cũng không biết phải làm gì khác, một người là chị một người là mẹ, cả hai người Vũ đều yêu thương, không biết phải chiều ai bỏ ai, kéo chị đứng dậy, Vũ đẩy Lan lên trên lầu, vừa vào phòng, Vũ đã đóng cửa lại và nói
– Thôi chị hai, không cần thiết phải làm vậy đâu.
Ngồi xuống giường, Lan hét lớn lên.
– Tao làm gì đâu ! Tao kêu mày đi ăn chứ tao có nói gì đâu !
Đưa tay che miệng Lan lại, Vũ kéo chị nằm xuống, ôm Lan vào lòng, Vũ an ủi chị.
– Thôi mà, thì em có nói gì đâu, nhưng mà từ từ đã, làm gì mà nóng nảy vậy !
– Mày không đi thì thôi, nói này nói nọ làm gì !
– Thì trưa nay, ở nhà ăn một bữa đã chứ, mẹ cũng mua đồ rồi mà…
– Tao không ăn, mày thích thì ăn đi. – Đẩy Vũ ra, Lan quay mặt đi…
Nhìn khuôn mặt tức giận của chị, Vũ biết Lan còn đang rất hận mẹ, không hận làm sao được khi Kiều đã gây ra không biết bao nhiêu là tai tiếng cho chị em Lan, phải mang tiếng làm con của một người mẹ hư hỏng, chị em Vũ không bao giờ dám vác mặt tới nơi đông người nào, chứ đừng nói chi đến một cuộc sống thanh thản hạnh phúc như những người bạn đồng trang lứa khác, chính vì vậy, Lan và Vũ luôn sống khép mình ngoài xã hội, ít tiếp xúc với ai, và người khác cũng ngại tiếp xúc với họ vì biết họ là con của đai gia có tiếng, nhưng ít ai hiểu rằng họ thèm được quan tâm thấu hiểu như thế nào, và chỉ có khi ở bên nhau, Lan và Vũ mới có được thấu hiểu đồng cảm và cảm thấy hạnh phúc.
Từ khi vào Sài gòn, Lan cảm thấy cuộc sống nhẹ nhàng bớt áp lực đi rất nhiều vì không ai biết đến quá khứ của mình, nhưng mặt khác, nàng lại càng thấy đau đớn hơn khi nghĩ đến Vũ và Ly, hai đứa em đáng thương của mình còn phải chịu đựng ngoài đó, trước khi đi, nàng đã dặn dò Nga, người giúp việc trong nhà rất nhiều phải chăm sóc, quan tâm đến em mình từng li từng tí, không được để cho em mình thiếu thốn gì, bất kể động tĩnh gì trong nhà đều phải gọi điện vào báo cho nàng, và Nga đã làm đúng như những gì lan dặn, thay thế Lan chăm lo cho Vũ và Ly, khiến Lan cũng yên tâm phần nào, nhưng từ 1 tuần trước, nàng nhận được tin dữ khi biết Nga đã bị Kiều đuổi khỏi nhà, cả tuần đó nàng như ngồi trên đống lửa khi không biết tình hình của em mình thế nào, nhưng vì đang phải thi cử nên nàng không thể bỏ về được, và một tin choáng váng lại đến với nàng từ ngọc, bạn gái của em trai nàng, Vũ phải vào viện cấp cứu vì kiệt sức, nàng như chết lặng, vừa thi mà nàng vừa khóc vì thương em, và mới làm bài chị được nửa thời gian, nàng đã nộp để chạy thẳng ra bến xe đi về…
Chuyến xe đưa Lan về đến thành phố lúc 4 giờ sáng, vừa về đến cổng nhà, nàng đã sững sờ khi thấy cửa nhà từ trong ra ngoài đều mở toang hoang ra như nhà không người, cũng vì từ ngày Kiều đuổi Nga đi, không còn ai làm những việc tưởng chừng vặt vãnh như vậy nữa, vừa tức giận Kiều vừa lo cho em, nàng lao ngay lên phòng Vũ, và thở phào nhẹ nhõm khi thấy em đang ngon giấc… dù đang rất giận Kiều, nhưng nàng cũng thấy hơi bất ngờ trước sự thay đổi của mẹ mình, và nàng cảm thấy điều đó có vẻ đã tác động đến Vũ, làm Vũ lại gần mẹ hơn, tuy nhiên không hiểu sao điều đó lại làm nàng cảm thấy… ghen tức.
Chờ Lan ngủ xong, Vũ rón rén xuống dưới nhà xem mẹ đang làm gì, thấy Kiều vừa làm bếp vừa khóc, lòng Vũ lại thấy thương mẹ vô cùng, nhẹ nhàng lại gần, Vũ hỏi.
– Có làm gì không, đưa… con phụ cho …
Kiều ngẩng mặt lên, đôi mắt Kiều nhìn Vũ kinh ngạc, đã lâu lắm nàng mới nghe thấy Vũ xưng ” con ” với mình, không còn trổng trổng như trước nữa. Lau nước mắt nàng cười …
– À… không… con cứ đi… nghỉ đi để mẹ làm cũng được …
– Thì… cùng làm cho nhanh… cả đống đồ mà…
– À… vậy thì con đem mấy củ cà rốt khoai tây gọt dùm mẹ, được không?
Ngoại trừ phải nấu nướng thì việc gì Vũ cũng làm được, mở bọc ra, chàng lấy rau củ đem ra phòng khách ngồi cắm cúi gọt, chàng không dám đứng chung bếp với mẹ vì sợ chị thấy mình thân thiết vơi mẹ lại buồn… nhìn con đang giúp mình, nỗi buồn vì bị Lan hắt hủi cũng tan đi, Kiều mỉm cười hạnh phúc… còn Vũ thì cũng nhẹ lòng khi thấy Kiều vui, trong đầu chàng đang nghĩ cách hàn gắn những người trong gia đình này lại.
…
Bước vào nhà, Ngọc uể oải quăng cái cặp xuống ghế. ” Lạ nhỉ, mọi người đâu hết rồi… ” – nàng nghĩ, ngôi nhà thật yên ắng và vắng lặng, nhìn đồng hồ, mới chỉ 8 giờ thôi mà, đáng lẽ giờ này mọi người đang ngồi coi tv chứ, nàng bước lên lầu, đi qua phòng bố, thì thấy có tiếng ngáy phát ra, nàng đoán ông Chiến lại vừa đi nhậu say xỉn về rồi lăn ra ngủ, rồi đi qua phòng thằng Hùng em nàng, có tiếng thì thầm nói chuyện phát ra, dừng lại nàng lắng tai nghe
Tuy tiếng nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để nàng nhận ra đó chính là mẹ và thằng Hùng em nàng:
– Mạnh… mạnh lên chút nữa đi… Hùng …
– Mạnh… nữa hả, đau ráng chịu nhen…
– Không sao đâu mà, cứ mạnh lên, xích lên chút nữa… uhm, chỗ đó…
Hồn bay phách tán, Ngọc run lên bần bần khi nghe tiếng mẹ và tiếng em trai mình vang ra từ trong căn phòng tối om ” Trời ơi ! Thần linh ơi ! Cái nhà này… loạn hết rồi! “.
Định bỏ chạy, nhưng nàng không thể để điều tội lỗi này diễn ra trong ngôi nhà này được, bước từng bước run rẩy vào phòng, tay nàng mò lên phía công tắc đèn điện và ấn một cái, đèn bật sáng, ngay trên cái giường đó, mẹ nàng đang nằm úp xuống và thằng em nàng đang ngồi bên cạnh để xoa bóp lưng cho Hồng !
– Trời ơi là trời ! – Nàng thốt lên. Nửa muốn cười nửa muốn khóc!
– Ủa, gì vậy Ngọc? – Mẹ nàng kéo áo ngồi dậy, thằng Hùng cũng nhìn nàng ngạc nhiên.
– Sao… sao… không khóa cửa nhà vậy hả ! – Nàng bối rối bày ra lý do.
– Thì để con về mà, có chuyện gì mà bực bội vậy !
– À… không có, có cơm chưa, đói bụng quá.
– Rồi, để má xuống dọn cho ăn nghen !
– Thôi khỏi, để tự ăn cũng được !
Trở về phòng, nàng lại tự trách mình làm sao có thể có ý nghĩ tội lội như vậy được chứ, chắc tại do cả ngày đi học mệt quá nên nghĩ lung tung, vừa nằm xuống giường định chợp mắt một chút thì điện thoại nàng run lên, nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, nàng hồi hộp mở máy ra :
– Alo, chuyện gì nữa vậy !
– Về đến nhà chưa cưng !
– Rồi, sao, có việc gì không !
– Làm gì mà cằn nhằn dzữ vậy, hỏi thăm chút mà, tối mai mình gặp nữa được không, anh lại nhớ em rồi nè !
– Điên hả, mới gặp rồi gặp gì nữa.
– Nhưng mà lúc nãy vội vã, chưa “sướng ” gì cả, mai… mình tiếp nha
– Dẹp đi, lần này là lần thứ mấy rồi hả, giờ anh muốn gì đây !
– Thì muốn được ở bên em thôi mà, vậy nha, mai đứng trước cổng trường chờ anh nha, anh qua rồi tụi mình đi ăn rồi về nhà anh nữa nghen !
– Tôi nói không là không, anh đừng có mặt dày ăn quen, không phải thấy tôi không nói là muốn làm gì làm đâu nha
– Thôi được rồi, tùy em thôi, em cứ suy nghĩ đi rồi gọi cho anh, nhưng mà chiều mai em không đứng trước cổng trường chờ anh thì em coi chừng đấy, bữa giờ mình làm gì anh cũng quay phim lại hết rồi, anh mà đưa cho thằng Vũ thì, hậu quả sao em tự chịu nhá ! Thôi nhé, ngủ ngon !
…