Phần 36
Ngồi trong WC nghe được tất cả… dù tức anh ách nhưng Hồng không thể làm được gì ngoài… cào cấu lên người Quân để trút giận… tức là vậy… nhưng nàng biết làm sao được. . hôm nay là sinh nhật Ngọc… nàng đành phải kiềm nén để cho con có ngày vui được trọn vẹn… nhưng dù sao thì chuyện này cũng đã có trong trù liệu của nàng vì hai gia đình trước kia đã đồng thuận cho chúng qua lại với nhau, nhưng nàng chỉ không ngờ là mọi chuyện lại đến sớm như vậy…
Vừa tắm táp vừa vờn nhau xong, vừa lúc Ngọc và Vũ đi ra cũng là lúc Hồng và Quân bật dậy khỏi căn buồng chật chội…
“Con quỷ nhỏ… ngày mai chết với tao” – nàng chửi thầm
– Quân… coi thử nó đi chưa…
Vừa cởi chiếc áo ướt đẫm mồ hôi ra, Quân vừa hé cửa nhìn ra bên ngoài… giờ thì trong căn phòng này chỉ còn mỗi gã và Hồng… vặn núm khóa lại… Quân quay sang nhìn Hồng… không ai nói gì thêm nữa… cả hai lao vào nhau cố xé toạc những gì có thế trên cơ thể nhau, khi chiếc quần lót của Quân bị Hồng kéo tụt xuống, cũng là lúc cái bùi đã cương cứng đến cùng cực của Quân chìa ra trước mặt nàng…
Khẽ đưa ngón tay vuốt lấy vệt nước rỉ rả từ đầu khất của Quân… trên môi nàng khẽ nở một nụ cười vì một ý nghĩ ngây ngô thoáng xuất hiện trong đầu…
– Nghĩ gì mà cười gì vậy… – Quân nhìn nàng khó hiểu…
– À… không có gì đâu…
– … Vậy… ngậm vào đi… hôn nó đi…
Quân ngập ngừng ” ra Lệnh”, vì gã còn đang bất ngờ với sự chuyển biến của Hồng… chỉ vừa lúc nãy thôi Hồng còn đòi sống chết với Quân… vậy mà giờ lại đang ngoan ngoãn quỳ giữa hai chân Quân để vuốt ve bùi cho gã… câu hỏi trong đầu Quân cũng chính là điều mà Hồng cũng đang tự hỏi mình… vừa đưa lưỡi khẽ liếm lên cái bùi đang chỉa ngược lên trời của Quân, Hồng vừa tự hỏi… tại sao chỉ vừa mới lúc nãy nàng còn làm đủ mọi cách để né tránh chuyện xác thịt này nhưng giờ thì chính nàng lại là người đang chủ động kích thích cơn nhục dục trong Quân, mà không cần có sự gượng ép bắt buộc nào.
Nàng biết khi chứng kiến Ngọc và Vũ làm tình dữ dội bên ngoài, cả nàng và Quân đều bị kích thích đến nhưng vì hoàn cảnh nghiệt ngã gã không thể làm được gì Hồng, lúc gã đóng cửa lại, nhìn vào mắt Quân, nàng biết gã đang lên cơn thế nào… dù biết mình sẽ không chạy thoát được khỏi chuyện “oan nghiệt ” này nhưng nàng chỉ không ngờ mọi chuyện lại đến dễ dàng quá ư dễ dàng…
– Ứm… – cái mùi tanh tanh của tinh dịch và mùi cơ thể nồng nồng xông vào mũi làm Hồng cảm thấy khó chịu…
– Sao vậy… – Quân vội hỏi
– Cái mùi của ông… hôi quá đi… – Hồng nhăn nhó…
– Cái gì ? Hôi đâu mà hôi… – Quân hơi xấu hổ… lần đầu tiên có người dám chê bùi gã là… hôi…
– Thiệt… không tin hả… ngửi coi… – Hồng áp mũi vào giữa hai hai hòn Ngọc đang lủng lẳng của Quân rồi giả vờ bịt mũi làm điệu bộ khó chịu…
– Mệt quá… nãy giờ trong kia nóng bức… mồ hôi nó ra thôi mà ! – Quân vội giải thích
– Hihi… thì ai nói gì đâu… lại vòi tắm chút đi… người cô cũng mồ hôi nhiều quá.
Hồng đứng dậy chỉ về phía vòi sen… nơi mà lúc nãy con gái nàng và Vũ vừa quần nhau tơi tả xong…
– Hehe… tắm gì mà tắm… để vậy mới thích… mà đưa cháu ngửi thứ mùi cô coi. . hehe…
Vừa nói gã vừa áp mặt vào người Hồng hít lấy hít để, đẩy cái đầu Quân ra, Hồng nhéo gã một cái rồi ngượng ngùng chạy lại vòi sen xả nước ra… những tia nước mát lạnh bắn từ trên cao làm nàng cảm thấy thật sảng khoái… đưa tay gạt chút sữa tắm nàng thoa đều lên hai tay thứ bọt trắng xóa vào hai bên nách… vào giữa hai bầu ngực núng nính và cuối cùng là đám lông bết nước che chắn cái khe âm đạo đang nhầy nhụa của nàng… khẽ giang chân ra, từng ngón tay nàng cứ kì cọ thật kĩ hai bên khe háng… rồi vuốt từ bên dưới hậu môn ngược lên trên… đây là lần đầu tiên nàng tắm trước mặt đàn ông… dù cho có hơi xấu hổ nhưng anh mắt theo dõi của Quân không hiểu sao làm nàng càng cảm thấy khoái chí… nghẽ quay mặt liếc ra sau… quả nhiên nàng đã không nhầm… ánh mắt của Quân nhìn thèm khát như thể kẻ đi trên sa mạc nhìn thấy ốc đảo tươi mát trước mặt… giả vờ cúi xuống lây thêm sữa tắm… Hồng ưỡn cặp mông bóng nhẫy của mình ra sau làm cái hai mép âm đạo múp máp phô ra trước mặt Quân… và trong phút chóc… điều gì phải đến rồi cũng đến… tiến lại gần từ phía sau… Quân đưa bàn tay áp vào giữa khe mông của nàng… một ngón tay bất chợt cắm vào giữa âm đạo làm Hồng giật thót người lên…
…
– Mấy giờ… rồi Ngọc!
Ánh mắt Vũ ngập ngừng nhìn Ngọc… cậu biết hỏi như vậy thật bất lịch sự vì thường đó là câu hỏi mà người nữ hỏi mỗi khi hẹn hò nhằm thông báo một cách tế nhị về thời gian cho người nam biết…
– Hỏi chi!
Ngọc đáp lại, nghe giọng có vẻ bực bội… nãy giờ nhìn thái độ bồn chồn đứng ngồi không yên của Vũ… nàng biết thể nào chàng cũng lại đòi về…
– À… sợ. . trễ thôi mà…
– Sợ gì mà sợ… nãy ông nói là đi suốt đêm mà. . – Ngọc nhắc lại cho Vũ nhớ những gì Vũ lúc nãy mạnh miệng tuyên bố…
– Hay là… nay mình về sớm chút đi… để mai đi được không?
– Ông hay quá há ! Hồi nãy nói ngon lắm mà ! Giờ sợ rồi hả ! – Ngọc gắt lên
– Không phải… tại…
– Tại cái gì !
– Bình tĩnh đi… nghe Vũ nói nè… tại mấy hôm nay chị Lan nằm viện… mà Vũ có việc phải đi nên không gặp được… định tối nay về vào thăm ai ngờ…
– Ai ngờ gì… tại tui cản trở ông phải không… vậy ông đi đi !
Hất chiếc áo khoác của Vũ ra khỏi mông… Ngọc đứng dậy phủi cát bám lên chân rồi giận dỗi bước ra phía bờ biển đen ngòm giữa màn đêm… Vũ vội vã đuổi theo nắm tay nàng kéo lại…
– Nghe Vũ nói đã… làm gì mà nóng vậy…
– Nói gì mà nói… ông muốn đi thì đi đi…
– Vậy thôi mình cùng đi… được chưa…
– Không thèm…
– Thôi đừng có bày đặt nữa… nhanh đi…
…
Nghe thấy tiếng hát vu vơ của Ngọc từ phía yên sau… Vũ biết nàng đang rất vui… còn cậu thì chỉ muốn tự tát vào mặt mình thật mạnh… đây có lẽ là sự lựa chọn ngu nhất… chắc hẳn giờ Lan phải đang rất bực bội vì sự mất tích của cậu những ngày qua… nhớ lại lần cuối gặp nhau trong bệnh viện… Vũ hứa với Lan chỉ đi học đến trưa rồi vào viện ngay… vậy mà đã 3 – 4 ngày kể từ lúc đó… không những vậy cậu lại còn không liên lạc gì cho Lan… đã vậy giờ lại còn dắt Ngọc vào theo… càng nghĩ lòng Vũ càng nóng ran lên vì sợ…
– Mặt ông sao vậy… cau có thấy ớn…
– À… cau có gì đâu… tại đang nghĩ coi mua gì vào thăm bà Lan thôi mà…
– Tình cảm là chính… chị em trong nhà có cần khách sáo vậy không chứ !
” Chị… em” thực ra đã không còn vậy từ lâu…
Cánh cửa phòng bệnh nơi Lan nằm đã ở trước mặt…
Ra hiệu cho Ngọc giữ im lặng… Vũ khẽ tiến lại gần… lạ thay… trên giường không có ai cả… gối mền được xếp gọn gàng phẳng phiu… nhìn quanh căn phòng… không có vẻ gì của một người nào đang dưỡng bệnh trong đây…
– Quái lạ… hay là xuất viện rồi…
– Vũ… là em phải không !
Quay mặt lại, túi cam trên tay Vũ rơi phịch xuống đất…
…
Vừa nâng ly “dzô” một tiếng thật lớn, Chiến vừa đảo mắt nhìn quanh khắp phòng tiệc… nhưng bóng dáng của Ngọc, con gái rượu của Chiến đã mất hút từ lúc nào không hay – “Chắc lại tản đi ca 2 cùng lũ bạn rồi ” – Chiến tự nhủ…
– Uống đi ông ơi… sao đứng đực ra vậy ! – một “Chiến hữu ” hối thúc…
– À… ừ… chiều các anh em ly này nữa thôi nhé… chút nữa tôi còn chút việc…
– Vứt mẹ đi… để vợ con nó lo ! dzô !
Một cái giọng lè nhè khác vang lên… tiếng bia chảy xuống những cái bụng phệ đánh ùng ục vang lên… những cái mặt đỏ gay chuyển dần sang tím tái…
không phải chỉ có Ngọc biến mất… cả cô vợ đảm đang chu toàn của Chiến cũng vắng bóng từ nãy đến giờ… cả thằng Hùng nữa… ” quái lạ… đi đâu hết rồi ta… ”
Bước vội lên lầu, Chiến cố lờ đi những tiếng mới mọc từ phía những bàn tiệc… gã đã gần đuối sức vì phải nốc không biết bao nhiêu ngụm từ đầu hôm đến giờ…
Có ánh sáng le lói hắt ra từ phía phòng tắm cuối hành lang… ” Chắc lại có thằng cha nào đang ói mửa đầy trong đấy… mẹ kiếp… bẩn hết cả nhà ông… ”
Ôm cái bụng đầy ứ nước Loạng choạng bước lại gần, Chiến đập mạnh vào cửa
– Ai trong đấy đấy ! Có ai không ? – Vặn nắm khóa nhưng không mở được, có lẽ đã bị khóa từ bên trong
– Có ai không ! Thằng Hùng phải không ! Hay con Ngọc đấy… cho bố đi nhờ cái ! – Chiến gào lên
– Là em đây… ! – giọng Hồng chợt vang lên từ phía bên trong…
– Hồng hả em… thế mà cứ tưởng… mở cửa cho anh xem nào !
– Để làm gì… ! – Tiếng của Hồng lại ngập ngừng vang lên từ bên trong…
– Trời ! Cho anh xả cái… đầy hết cả bình rồi… mở cửa nhanh đi !
– Anh lên lầu 2 đi… giờ em đang tắmmm… a… ứm… . hờ ờ ờ…..
– Trời… vợ chồng mà ngại cái gì không biết… mở ra cho anh xem nào !
Chiến vừa ôm bụng vừa vặn nắm cửa thúc mạnh vào trong nhưng cửa vẫn không mở…
– Không….. được… uhmmm…
Giọng nói đứt quãng cùng hơi thở nặng nhọc của Hồng phát ra từ bên trong… nhưng vì đã quá xỉn… Chiến không còn đủ tỉnh táo để nhận ra điều gì khác lạ nữa… đá vào cửa một cái đầy bực tức… Chiến đành lảo đảo bỏ đi… những gã đâu biết rằng khi mình vừa đi khuất cũng là lúc cánh cửa nhà tắm ấy hé mở rồi vội đóng sầm lại… tiếng ổ khóa bấm chốt lại vang lên…
– Sao… đi chưa…
Ngửa mặt ra khỏi hai bắp đùi đang run lẩy bẩy của của Hồng, Quân ngươc nhìn nàng hỏi
– Rồi… cái đồ quỷ… từ từ không được hả… lỡ ổng nghe thấy thì sao… – vừa ngồi trở lại lên bệ sứ, Hồng vừa nhăn nhó nhìn Quân…
– Hihi… biết làm sao được… mà lúc nãy nhìn mặt em tái mét… chắc sợ lắm hả…
– Còn nói nữa chứ… thôi nhanh đi… để tui còn ra nữa… ở lâu ổng nghi… – Ngả người tựa vào tấm gương, Hồng giang hai chân ra mời gọi…
– Vội gì… tiệc chưa tan mà sợ…
Tiến lại gần Quân vừa ôm ấp vuốt ve cặp chân múp máp của Hồng vừa hôn lấy hôn để lên ngực nàng…
Với lấy cái bùi căng cứng của Quân, Hồng vừa sục vừa dục :
– Thôi… phải ra sớm để lo dọn dẹp nữa…
– Ừhm… mà nghĩ chán thiệt… 3 lần rồi mà lần nào mình cũng hối thúc hết…
– Thì… để lần nào khác… cô bù cho… chứ ai muốn hối Quân đâu…
Áp mặt vào ngực Quân, nàng e thẹn đáp, tay vẫn không quên cạ đầu khất của của Quân vào cái mép lồn đang sưng mọng lên của mình
– Hehe… hứa rồi đấy… phải ghi âm lại mới được !
– Thôi… đưa vào đi mà… ghét quá…
Kẹp người Quân vào giữa hai đùi mình, Hồng nhích người lên đẩy nhẹ hông lên phía trước… hai mép âm đạo của nàng dần tách ra đón lấy cái cái bùi gân guốc của Quân.
…
Trong bóng tối mờ ảo của căn phòng bệnh viện… Vũ nhận ra một gương mặt vừa lạ vừa quen… đúng là chị Lan… nhưng trước mặt cậu hiện giờ… là một Lan với những nét biến đổi đầy lạ thường… trên gương mặt của nàng toát lên những đường nét lạnh lùng… từ chân mày… từ đôi mắt… và đặc biệt là nụ cười… không phải của Lan cách đây 4 ngày… và cũng khác xa với Lan của 18 năm qua…
Tiến lại gần… Lan đưa tay lên… định chạm vào người Vũ… nhưng không hiểu sao… có một luồng hơi lạnh chạy dọc sóng lưng làm Vũ co người lại né tránh…
– Em… sao vậy… là chị đây mà… – một chất giọng hơi khàn cất lên… nó không trong trẻo như vốn có. .
– À… không… không sao…
Cúi người xuống sàn… Vũ vội chụp lấy những quả cam đang lăn lóc khap nơi… nhưng bàn tay run rẩy của Vũ cứ lóng ngóng làm rơi những quả cam trơn bóng… một nỗi sợ hãi vô hình nào đó cứ lớn dần lên trong cậu… nhưng là điều gì… Vũ cũng không thể hiêu nổi… Lan đã ở đây… trước mặt cậu… hoàn toàn khỏe mạnh và lại không tỏ ra chút gì tức giận… nhưng trong linh cảm của mình… Vũ biết có điều gì đó thật khủng khiếp đã diễn ra những ngày qua…
– Chị Lan… chị khỏe chưa ạ !
Giọng của Ngọc lanh lảnh phát ra từ ngoài… cô bước vào với nụ cười hơi gượng gạo… nắm lấy tay Lan… Ngọc cố che giấu nỗi hoài nghi của mình… ” quái lạ… sao… sao lại… khác như vậy… ” – cả Ngọc cũng nhận ra những sự thay đổi bất thường ở người chị đứng đối diện mình…
– À… à. . khỏe… mà… em là ai…
Trái cam trên tay Vũ lại lăn theo lòng bàn tay cậu rơi xuống đất một lần nữa… nhìn về phía Ngọc… cậu bắt gặp ánh mắt của cô bé cũng đang ngơ ngác nhìn mình…
– Chị… chị… hỏi… gì kì vậy… em… em là – Ngọc ú ớ…
– Á… à… Ngọc… hihi… chị đùa chút thôi mà… tại lâu rồi không gặp em… em cũng khỏe chứ…
– Trời… em khỏe… mà mới tuần trước mình còn ăn cơm chung mà… lâu gì nhỉ. . hihi
– À… chị đùa thôi. . vậy hai đứa vào đây thăm chị hả…
Lan nhìn Vũ… cậu vội vã quay đi tránh cái ánh mắt đầy lạ lẫm kia…
– À… vâng… em với Ngọc… vào thăm chị đây…
– Vậy may quá… vậy 2 đứa giúp chị chuyển đồ ra xe nhé…
– Ủa… là sao ?
– Thì chị xuất viện về nhà với em chứ sao… ok?
…
Chiếc xe taxi lầm lũi lăn bánh trong màn mưa đêm đưa 3 con người ra khỏi khuôn viên bệnh viện… ngồi ghế trước với tài xế… Vũ tựa đầu vào cửa cố xua đi những ý nghĩ “nhảm nhí ” mà cậu tự suy diễn ra từ lúc gặp Lan đến giờ… nhưng những câu hỏi nghi hoặc cứ xâu chuỗi trong đầu Vũ… “tại sao… mấy ngày nay dù xa mình những Lan vẫn không gọi một cuoc điện thoại nào, hay nhắn 1 tin nào… tại sao gặp lai mình sau 4 ngày xa cách mà hoàn toàn không hề hỏi 1 câu nào về sự vắng bóng của Vũ và Kiều nhung ngày qua… và hoàn toàn không có chút gì tức giận, tra khảo… lại còn những thay đổi kì lạ về ngoại hình… và giọng nói. . Lại còn quên Ngọc là ai… “… không hiểu những điều này có liên quan gì đến sự xuất hiện bất ngờ của ba mình lúc dưới quê… một sự xuất hiện chóng vánh… nhưng mang lại một cảm giác kinh hãi còn ám ảnh Vũ đến giờ… “nhanh đi… không thì không kịp nữa… ” – Kịp… để làm gì cơ chứ…