Phần 27
– Hự…
Thằng đang ôm chặt Kiều gục xuống vũng ruộng, không kịp thốt lên một tiếng nào… ngẩng đầu lên… nàng không thể tin được vào mắt mình, dù đôi mắt nàng có cay xè vì nước mưa nhưng nàng vẫn cố mở thật to để nhìn cho rõ người hạ gục tên côn đồ … phải … trước mặt nàng là Vũ, đứa con trai nàng yêu thương nhất trên đời.
“ Làm thế nào… làm sao nó có thể xuất hiện ở đây được. . ”… Nhưng nàng không thể nhầm được.
Dưới ánh đèn le lói của chiếc xe cúp trên bờ, Kiều nhận ra cái dáng hình to lớn, mái tóc ấy, gương mặt góc cạnh ấy… không thể nào nhầm được. Vừa định thốt lên thì bàn tay Vũ đã nhanh tay bụm chặt miệng của Kiều lại.
– Ngồi im… nghe kĩ con nói đây… bây giờ con dụ tụi nó đi ra chỗ khác… còn mẹ tơi giúp cô kia ngồi dậy rồi hai người chạy nhanh đi… . tìm nhà dân nào đó… rồi núp đi !
Trong hơi thở gấp gáp, Vũ xiết chặt lấy tay Kiều để truyền cho mẹ sự can đảm, nhưng Kiều không yếu đuối như chàng tưởng, gạt phắt lời của Vũ đi, nàng ôm xiết Vũ vào lòng :
– Không đời nào, có chạy thì cùng chạy, mẹ không để con lại đâu …
Ôm lấy mặt Kiều, Vũ tỏ ra đầy cứng rắn.
– Đừng có cãi, mẹ phải đi trước đi, có mẹ chỉ làm vướng con thôi, bọn chúng không chạy lại con đâu, nghe rõ không !
– Nhưng mà… .
– Đừng có cãi nữa mà, cô gái kia sắp không chịu được rồi ! Chút nữa con ra hiệu là phải chạy ngay! Nghe rõ chưa !
– Đừng Vũ… .
Nhìn mẹ, ra hiệu cho Kiều bình tĩnh… nắm chặt cái mũ bảo hiểm trong tay – Thứ đồ duy nhất mà chàng có thể dùng làm “Vũ khí ” trong lúc này, Vũ từ từ tiến lại gần hai tên trước mặt nhưng nhích chân chỉ được vài bước, bọn chúng đã dễ dàng nhận ra có một kẻ lạ mặt đã xuất hiện, buông người phụ nữ đang thương đang dãy dụa vì sặc nước ra hai gã nhanh chóng lao tới phía Vũ, quay người đi định bỏ chạy sang hướng khác nhưng cấy đám ruộng đầy sình lầy cứ bám chặt lấy đôi chân chàng… . một bàn tay bám lấy cổ áo chàng và giật ngược lại, nắm chặc cái mũ bảo hiểm, Vũ quay người lại nhắm thẳng vào đầu kẻ đang tóm lấy áo mình và phan một cái thật mạnh… . những tưởng cú giáng ấy sẽ làm gã gục xuống, nhưng chàng đã lầm, một tiếng ” Coong…” phát ra những gã vẫn đứng sừng sừng, một tay túm lấy cổ áo Vũ, một tay còn lại gã giáng một cú đấm thật mạnh vào mặt làm chàng đổ gục xuống mặt ruộng… . bàn tay cứng như thép của gã làm quai hàm Vũ như muốn long ra… . chống tay xuống đám bùn lầy nhầy nhụa, Vũ choáng váng gượng dậy nhưng một cú đạp mạnh tiếp tục vào bụng lại một lần nữa hạ gục chàng !
– Vũ… huhu…
Từ nãy đến giờ Kiều đã chứng kiến tất cả, ruột gan nàng như đứt lìa ra trước cảnh con trai mình gục trong những cú đòn hung ác. . miệng nàng không thể thốt được lên lời nào nữa… nàng hận bản thân mình quá yêu đuối, phải đứng yên bất lực nhìn con trai mình ôm bụng đau đớn…
– Đừng đánh nó mà… huhu… .
Gượng dậy khỏi mặt nước, Vũ thất vọng vì kế hoạch giải cứu mẹ của mình đã hoàn toàn thất bại, chàng chỉ còn biết hét lên một tiếng ra hiệu cho mẹ chạy đi trước khi gục xuống vì cú đá tiếp theo… . tiếng khóc của Kiều cứ nức nở nghẹn ngào đầy đau đớn… nhưng đáp lại. . chỉ là những cơn gió thét gào trên phía bầu trời tăm tối…
– Ba !
Từ một góc tối sâu thẳm nào đó – tiếng của ai đó chợt vang lên, cái giọng trong trẻo, ngây thơ ấy… . là của một cô bé con… buông Vũ ra, hai gã đàn ông nhìn lên phía bờ ruộng bằng đôi mắt sững sờ.
– Có phải… là con Tí không mày…
– Phải…
Sau một hồi nhìn nhau lưỡng lự không biết phải làm gì, một gã nói
– Mày lại đưa nó đi chỗ khác đi… để tao xử thằng này đã …
– Mày… tính làm sao… giờ chẳng lẽ… mày định giết hết 3 đứa đó hả…
– ĐM. . chứ giờ phải làm sao…
– Nhìn tụi này chắc là ở thành phố xuống, thôi tha cho bọn nó đi, tụi nó cũng không biết mình là ai đâu
– Dis me, lỡ tụi nó báo công an thi sao, mày muốn ở tù à
– Thì nói là do hiểu nhầm nên đánh nhầm, dù sao mình cũng chưa làm gì tụi nó, bây giờ mà mày… giết người… để công an truy ra được thì… sợ ở tù cũng đéo được nữa, mà tao còn con gái với bà mẹ già nữa… có chuyện gì ai lo…
– Vậy giờ… mày tính sao…
– Mày lại đỡ thằng hai dậy đi, để tao dằn mặt nó… .
Lôi Vũ dậy, gã đe dọa:
– May cho mày… có con gái tao không thì mày chết mẹ mày rồi… . khôn hồn thì đưa mấy con kia biến đi, mày mà báo công an tao chém… nhớ chưa !
Trước khi rời đi, bọn chúng còn không quên tặng Vũ thêm vài cái đạp… Nhìn bọn chúng khuất dần vào trong màn đêm, Kiều thở phào nhẹ nhõm, nàng vội vã lội ngay tới chỗ Vũ, gạt đám bùn đất trên mặt trên cổ Vũ, nàng khóc nức nở:
– Huhu… sao không con… mẹ xin lỗi… . tại mẹ cả… đau không con?
– Không sao… chỉ hơi đau chút thôi… mẹ có sao không… bọn chúng làm gì mẹ không ?
– Mẹ ổn, may mà nó con… nếu không thì… mà sao con tìm được mẹ… . sao con biết mẹ ở đây ?
– Để sau đi… sang coi cái cô kia có bị gì không.
Thì ra cô gái kia vẫn an bình, trong lúc Vũ đánh nhau với 2 tên côn đồ, người con gái đã gắng gượng lết được vào trong bờ, nhưng chỉ vừa với được tới bờ thì cô đã hoàn toàn đuối sức, nằm một chỗ thở hổn hển như người vừa bước từ cõi chết trở về.
Đỡ Vũ đứng dậy, 2 mẹ con dìu nhau lên bờ lại gần chỗ cô gái nằm… . bước lại gần, Kiều kéo cái mũ áo mưa vướng víu ra khỏi đầu cô gái rồi vén mái tóc đẫm nước của cô qua một bên, chợt Kiều kinh hãi thốt lên.
– Vân… … Vân… . trời ơi… . em tôi !
Giờ thì Vũ mới nhìn rõ gương mặt người phụ nữ ấy… . không ai khác chính là Vân, em gái của mẹ mình. Ôm đầu Vân dậy đặt vào lòng, Vũ đập khẽ vào má dì mình vài cái nhưng vẫn không có động tĩnh gì… đưa ngón tay đặt lên trước mũi Vân, chàng nói với Kiều
– Hơi thở yếu lắm… hình như bị sặc nước ngộp thở rồi.
– Trời ơi… huhu… Vân ơi… . tỉnh dậy đi em… sao ra nông nỗi này em… . bọn chó má… . em tao mà có mệnh hệ gì tao sẽ giết chết bọn mày.
Gương mặt đầy phẫn nộ của Kiều làm một người gan lì như Vũ cũng cảm thấy hơi sợ sợ… chàng nói
– Bây giờ mẹ giúp con… . làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy…
– Là sao… mẹ. . mẹ… không biết
– Vậy thôi để con làm, mẹ nâng hai chân cô ấy lên cho máu dồn lên trên ngực đi, con sẽ thổi hơi cho cô ấy… . được không
– Nhanh đi con… . làm ngày đi… không thì muộn mất… .
– Dạ…
Lột cái áo mưa nhàu nát ra khỏi người Vân, vén mái tóc của nàng sang một bên, một tay Vũ bóp mũi vân còn một tay thì tách miệng của nàng ra rồi thổi mạnh vào trong… . cứ sau vài hơi, chàng lại đặt tay hai tay lên ngực vân rồi ấn mạnh, miệng lẩm bẩm đếm bên trên, Kiều cũng nín thở trông chờ từng giây từng phút, nàng thầm khấn ông trời xin đừng cướp mất em gái của mình… . chợt nàng nhớ ra chính nàng là người đã níu em gái nàng vào tình cảnh bi thảm này, nước mắt Kiều tuôn rơi lả chả vì ân hận ” giá mà lúc đó cứ cố chịu đừng… . tôi hại em tôi rồi… ” chợt mắt nàng sáng rỡ lên, bên dưới Vân chợt bật dậy ho sặc sụa, nước từ mũi từ miệng vân cứ tuôn ra ồ ạt… Vũ cũng vội vã lấy tay đập đập vào lưng dì mình. Cả hai mẹ con nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm… vậy là cơn nguy kịch đã qua đi.
Buông chân em xuống, Kiều vội vã chạy đến ôm vân vào lòng.
– Vân ơi… . . chị đây mà… Kiều của em đây… . tỉnh dậy đi em… .
– Chị Kiều… .
Mở mắt ra… nàng khẽ gọi tên chị trước khi gục đầu vào lòng Kiều và thiếp đi… .
Đó là một đêm có lẽ sẽ không bao giờ có thể quên được trong cuộc đời của hai ông bà Tám Giỏi, một cuộc hội tụ gia đình mà không bậc làm cha làm mẹ nào mong đợi… . giữa đêm giông bão, cả hai đứa con và 1 đứa cháu cùng xuất hiện trong sân nhà trong bộ dạng vất vưởng như những hồn ma… . hé cánh cửa ra nhìn ra ngoài sân… bà Tám giói gần như thất kinh, cái đèn dầu trong tay bà rơi xuống đất vỡ tan tành làm ông Tám giỏi đang ngồi trong buồng cũng vội bậc dậy, chạy lại bàn thờ, ông thắp một cây nến rồi bước ra phòng khách.
– Chứ có chuyện gì vậy !
– Ma… ma… . . ông ơi…
Nhìn nét mặt kinh hãi của vợ mình, ông Tám giỏi cũng bắt đầu cảm thấy hồi hộp
– Ma gì… . đâu… chỉ coi !
– Ngoài… ngõ… . tụi nó… . ngoài ngõ… . đừng ra… .
– Bà tránh chỗ tui coi…
Ông Tám dù sợ nhưng vẫn không tin, vì hơn 60 năm sống trên đời ông chưa từng thấy con ma nào. , lấy tay che ngọn đèn cầy mỏng manh, ông khẽ hé cửa ra nhìn ra ngoài ngõ, giờ thì ông cũng hồn bay phách tán… một tia chớp lóe lên sáng rực khu vườn… trong khoảnh khắc ấy. . ông trông thấy có 2 con ma… . một con đầu tóc bù xù, còn một con thì có tới 2 cái đầu đang đứng ngay trước cổng nhà ông. Một ngọn gió từ ngoài thổi vào trong làm ngọn đèn cầy phụt tắt, không nói được lời nào… ông đưa tay khép chặt cánh cửa lại… hai vợ chồng chôn chân giữa nhà không ai dám động đậy… .
– Mẹ ơi… . mở cửa cho con… con về đây… . . mẹ ơi… . .
Đâu đó trong tiếng gió ào ạt, tiếng mưa lộp độp trên mái… có tiếng người con gái gọi hai ông bà…
– Ông ơi… . ông… có nghe không… giọng của… . con Kiều… nhà mình
– Đừng… không phải đâu. . con Kiều nó đang trên thành phố mà… không phải đâu
– Mẹ ơi… mở cửa cho con… mẹ ơi…
– Đúng. . đúng là nó rồi ông ơi… là con Kiều… giờ .. phải làm sao đây.
Không phải ông Tám không nhận ra giọng con gái mình nhưng không vẫn chưa tin hoàn toàn, dù cho đã làm nghề giáo 30 năm, ông vẫn không thể tránh được sự ám ảnh của những câu chuyện liêu trai mà ngày xưa ông hay nghe về những hồn ma về giữa đêm khuya… càng nghĩ ông càng không thể hiểu nỗi tại sao Kiều lại xuất hiện ở đây lúc nữa đêm… còn con ma hai đầu nữa… không… nhất định không phải Kiều nhưng mọi nghi ngờ trong ông đã bị xua tan hoàn toàn khi một tiếng hét váng trời cất lên
– Ông ngoại, bà ngoại… . con Vũ đây mà… mở cửa cho con với, ông ngoại ơi !
Nghe cái giọng thanh niên Hùng hồn như vậy thì… còn ma với cỏ cái gì nữa, đúng là thằng cháu của mình rồi. Không chờ vợ nhắc thêm, ông vội đẩy cửa chạy ngay ra bên ngoài để nhìn cho rõ, từ bên trong bà tám cũng vội mò cái chìa khóa ngõ rồi đội mưa ra mở cửa cho con mình… tuy trong bóng đêm tối mịt, đôi mắt đã mờ của bà không thấy rõ là ai nhưng dù có là ma đi nữa thì bà cũng không chút sợ hãi… vì đã 5 năm nay bà khao khát được gặp con gái mình biết nhường nào, dù cho có là linh hồn của Kiều hiện về níu bà đi thì bà cũng cam tâm…
Cánh cửa ngõ vừa bật tung ra cũng là lúc cái”bóng ma” ấy lao đến ôm chặc bà lại
– Huhu… mẹ ơi… là con đây… con về với mẹ đây… .
– Trời… ơi… con tôi… Kiều ơi… . là Kiều
Tiếng khóc của hai người phụ nữ át cả tiếng mưa gió đánh thức cái xóm quê nhỏ bé giữa đêm giông tố… . nhưng chả ai đủ can đảm để mở cửa ra nhìn… chỉ nghe có tiếng khóc… cũng làm họ khiếp sợ…
…
Chạy lên bàn thờ, ông Tám đốt cả những gì có thể thắp sáng được lên từ nhang đèn đến nến, chả mấy chốc căn nhà đã bừng lên trong ánh nến lập lòe… khi chân dung của những con người hiện ra trước mặt nhau, ai nấy cũng đều khiếp đảm vì sợ hãi, giờ thì ông nhận ra bóng ma hai đầu lúc nãy chính là Vũ cháu ông cõng Vân, con gái ộng trên lưng, nhìn Vân nằm thoi thóp thở trên giường, đầu tóc mặt mũi lấm lem bùn đất, hai ông bà muốn ngã quỵ vì thương con… .
– Huhu… vân ơi… sao ra nông nỗi này hả con… em con sao vậy Kiều… chuyện gì xảy ra vậy…
– Hicc… chuyện dài lắm mẹ à… để chút con kể cho… giờ mình lo cho em trước đã…
Cố tỏ ra bình tĩnh, ông Tám nói.
– Thôi bà đừng có cuống lên nữa, giờ vào trong lấy đồ khô ra cho tụi nó thay đi, đứa nào cũng ướt mẹp hết rồi, đem hết mền chăn lên đây !
– Bếp ở đâu, để con đi nấu nước nóng lên lau mình cho em ! – Kiều cũng tỏ ra sốt sắng.
– Đi… hai mẹ con mình cùng đi… . Vũ cũng đi thay đồ đi con… . rồi vào khiêng chăn ra giúp cho bà đi con …
– Dạ…
Đó là một đêm không ngủ của gia đình ông Tám… . cả đêm đó 4 người già trẻ lớn bé cứ thay nhau chạy đôn chạy đáo quanh giường của Vân, không ai dám rời mắt khỏi nàng, cứ mỗi lần Vân trở mình hay ậm ừ gì đó thì cả 4 lại cùng nín thở chờ đợi… rồi cùng thở phào nhẹ nhõm. Cả đêm đó, ông Tám cứ chốc chốc lại mò lên trên bàn thờ thắp hương khấn tứ phương, còn bà Tám và Kiều thì cứ thay nhau ngồi đuổi muỗi và ủ ấm cho em… còn Vũ thì sao… chàng vẫn trên chiếc phản cũ mà ông ngoại hay ngồi uống trà, cứ chốc chốc lại ngước lên nhìn về phía dì mình… mặc dù những vết thương lúc nãy cứ đau âm ỉ khắp cả người nhưng chàng vẫn cố nín chịu không dám than phiền một tiếng nào, trong đầu chàng thầm hy vọng… sau cơn giông trời lại sáng…
…