Phần 13
Nhìn nét mặt bực bội của Hồng, Vũ cũng không muốn ở lại làm phiền thêm nữa, bước cùng Vũ ra ngoài cổng, Ngọc nắm tay cậu thì thầm:
– Thôi… thông cảm nghen… để bữa sau… tui đền cho…
Vũ phì cười:
– Trời… không sao đâu mà… ngày nào mình chả gặp nhau mà…
Vòng tay ra sau lưng Vũ, Ngọc nhìn cậu âu yếm.
– Lúc nãy… ông hứa rồi đó nha… hứa phải giữ lời đấy !
– Ủa… tui đâu có hứa gì đâu.
– Hả… ông coi chừng đấy, mới đó mà quên rồi à. – nàng đánh Vũ tới tấp.
Đặt tay lên mông ngọc, Vũ bóp một cái thật mạnh làm nàng giật thót người.
– Hihi… ai quên đâu… nhưng mà sau này không được hung dữ nữa nghe chưa
– Biết rồi… ahh. . bóp nhẹ thôi… đau Ngọc. . oh…
Ôm chặc lấy người Vũ, cả người Ngọc run lên vì ngón tay của chàng cứ hết ấn vào lỗ đít rồi lại khe bướm của nàng làm nàng căng cứng người vì sướng, tất cả cũng tại nàng mặc một cái quần đùi bằng vãi thun mỏng bó sát vào mông và mu, làm Vũ lại thấy nứng trở lại.
– Ngọc… Vũ muốn… đút buồi vào bướm Ngọc quá…
Mò tay lên quần Vũ, Ngọc phát hiện ra buồi cậu đã cương cứng trở lại, vừa vuốt ve cái khúc thịt của Vũ nàng cười.
– Thôi… ráng nhịn đi. . giờ không được đâu… mẹ tui thấy thì chết…
– Nhưng mà… nứng quá chịu không nổi.
Vừa nói Vũ vừa chằng cái quần thun mỏng manh của Ngọc xuống rồi móc ngón tay vào khe lồn đã ướt nhẹp của nàng.
– Áh… thôi Vũ ơi… . ohh… ohhhhh… cái tay… sướng…
Ôm chặt lấy Vũ, tay nàng run rẩy kéo khóa quần Vũ ra rồi móc cái buồi nóng hổi của chàng ra và sục liên tục, bên ngoài đường, thỉnh thoảng lại có người đi qua nhưng không để ý có một đôi nam nữ đang đứng kích dục cho nhau ngay sau cánh cổng kia, ngồi trong nhà, Hồng nhìn ra ngoài sân và tự hỏi con mình làm gì mà mãi không thấy vào, vừa định bước ra xem thế nào thì Hồng đã thấy Vũ và Ngọc đứng lấp ló sau bụi cây cảnh, nàng thấy Ngọc tựa đầu và ngực Vũ mắt nhắm nghiền, chắc là tụi nó đang ôm nhau đây mà. Thôi… kệ nó… giờ mà ra mắng mỏ thì thế nào con nhỏ Ngọc cũng cằn nhằn giận dỗi mình – nàng tự nhủ, nhưng cứ để như thế thì… lại là vô tình nàng đồng ý cho chúng ôm ấp nhau hay sao… không được, tụi nó còn nhỏ, nghĩ vậy, nàng tiến lại cái công tắc đèn vườn và nhấn một cái, toàn bộ khu vườn sáng rực lên.
– Á… gì vậy.
Đang ôm chặt Vũ để chịu đựng cơn phê thì ánh điện làm nàng và Vũ giật bắn người, hai đưa vội đẩy nhau ra, từ trong nhà bà hồng bước ra giả vờ như không biết gì.
– Ủa… chưa về hả con, sao không vào nha ngồi mà đứng đây cho muỗi cắn vậy ?
– À… dạ… thôi con về liền… thôi con chào cô… tui về nghen Ngọc…
May là chàng đã đút buồi vào quần kịp lúc, nếu không thì… .
Tiễn Vũ về xong, Ngọc cũng vội vã chạy lên phòng, đi phía sau con, Hồng trố mắt nhìn vào cái đít quần của ngọc, bị ướt một mảng, rõ ràng lúc nó xuống dưới nhà nàng cũng đi sau lưng nó nhưng có thấy ướt gì đâu… phải chăng là… đúng rồi, chỉ có thể là do thằng Vũ, nghĩ vậy nàng vội vã chạy ngay lên phòng con.
– Ngọc, mở cửa cho mẹ ! Nhanh lên !
Cánh cửa mở ra, Ngọc nhăn nhó:
– Gì nữa vậy mẹ, con buồn ngủ quá đi !
– Xích ra cho mẹ vào, nhanh !
Ngồi xuống giường cạnh Ngọc, nàng nghiêm giọng.
– Lúc nãy tụi bay làm cái trò gì mà đóng cửa tắt đèn vậy !
– Làm gì đâu mà làm… thì nói chuyện thôi mà…
– Nói chuyện sao không xuống kia nói mà lên đây, có phải là tụi bay…
Không để mẹ nói hết câu, Ngọc vội cự lại:
– Mệt ghê, cứ nghĩ gì đâu, đã nói là chỉ nói chuyện thôi mà.
– Thật không ! Đừng để tao phát hiện ra tụi bay làm trò bậy bạ tao đánh chết nghe chưa !
– Có má nghĩ bậy thì có !
– Ơ cái con này… láo thật !
Nàng lắc đầu ngán ngẩm còn Ngọc thì rúc đầu vào chăn giả vờ ngủ, biết nó không muốn nói nhiều nữa, nàng cũng đành đi ra cho nó ngủ, nhưng vừa ngồi dậy, chợt nàng sực nhớ đến chuyện mình định nói lúc tối.
– À… Ngọc ơi cho má hỏi chuyện này chút nữa…
Từ trong mền, Ngọc ậm ừ nói:
– Cái gì nữa má…
– Con với thằng quân… có chuyện gì vậy ?
Vừa nghe đến tên Quân, Ngọc đã dở mền ra nhìn mẹ, không biết mẹ định hỏi chuyện gì, phải chăng nó đã ton hót với mẹ gì đó:
– Con đã nói là… con không muốn nghe đến tên nó nữa mà, từ nay mẹ không được để nó vào nhà nghe chưa !
– Thì… mẹ có nói gì đâu… chỉ là mẹ muốn hỏi xem tại sao con… lại tức nó như vậy thôi mà…
– Chuyện này… để lúc nào con nói cho… giờ mẹ chỉ cần biết là con không muốn nhìn thấy cái mặt khốn nạn của nó trong nhà mình, mẹ nói thằng Hùng là đừng bao giờ giao du hay dính dáng gì với nó nữa, không thì nó chết với con đấy.
Nhìn thấy sự giận dữ trong từng lời của con, nàng biết chắc hẳn chuyện này rất nghiêm trọng, đến cả nàng mà thằng chó ấy nó con đè ra địt được đừng nói gì đên con gái nàng, nghĩ vậy lòng nàng lại rối bời lên vì lo.
– Có phải… là nó… đụng chạm gì đến con không !
Câu hỏi của Hồng làm Ngọc lại nhói lên vì đau, nó lại gợi nhớ cái đêm mà nàng bị làm nhục tại nhà bạn của Quân và những ngày bị nó đe dọa tung hình nude lên mạng, mắt nàng lại thấy cay cay vì căm giận.
– Giờ… con không nói được… để lúc nào con nói cho
thấy mắt con rươm rướm nước, nàng bàng hoàng cả người, nằm xuống ôm Ngọc vào lòng, nàng nói:
– Trời… có phải là nó… dở trò đồi bại với con không… nói má nghe đi… rồi má đến lật bàn thờ nhà nó ra… nói đi con.
– Thôi mà… má… đừng nói nữa… – gục đầu vào lòng Hồng, Ngọc khóc nức nở…
Vậy là Hồng đã đúng, không chỉ dở trò với mình nàng mà Quân còn hại con gái nàng nữa, ôm chặt con vào lòng, nàng hận bản thân mình không bảo vệ được con, lại còn dẫn rắn vào trong nhà… trong đầu nàng, những kế hoạch trả thù đã bắt đầu xuất hiện…