Phần 9
Em vẫn muốn tao đưa em về ký túc. Ok, tao đưa em về. Hà Nội chuẩn bị sang Đông đẹp vô cùng, gió cũng se sắt để những đôi tình nhân muốn gần nhau hơn. Cũng làm cô quạnh hơn những nỗi niềm buồn bã. Ngồi sau xe tao, em không nói gì, tao không có mắt đằng sau để biết khuôn mặt em bây giờ thế nào, ửng hồng trong gió vì chếnh choáng hơi men hay đang bặm môi suy về nước Ý xa xăm cũng nên. Em vẫn ngồi có khoảng cách, tay chống lên đùi mình và hơi hướng cằm về phía vai tao. Tao biết vì thi thoảng thấy cằm em va vào mình. Rất dịu dàng, tao vòng tay về phía sau, cầm tay em đưa về phía trước bụng, đan những ngón tay thon dài của tao vào tay em rồi nắm nhẹ nhàng. Em cũng không phản kháng, khẽ áp má vào lưng tao, dụi dụi.
Đm chúng mày cứ chửi rượu, cứ bảo uống rượu xong là mất dạy hết, như hôm nay, tao lại thấy có tí men vào, lãng mạn biết bao. Tao chẳng muốn đưa em về tí nào.
Lại nói về một thằng có tâm hồn đẹp như tao đi. Từ bé, tao đã không có tình yêu thương của bố, vì bố tao di cư sang Anh, “quên mất” không đón mẹ con tao sang. Nên hai chị em tao sống với bà ngoại và mẹ. Chị tao học cực đỉnh, tự thi vào Ngô Quyền rồi vào đại học Ngoại Thương. Mẹ tao ngoài làm kỹ thuật ra, thì còn mở thêm kinh doanh Karaoke và những lần đi buôn chuyến. Bà ngoại tuy lớn tuổi, nhưng lại chỉ cưng con trai, nên tao rất được chiều. Sau khi bà mất, cả năm gần như gia đình tao không có một bữa cơm chung. Lúc thì không có chị, hầu như không có mẹ, tao lại tham gia vào nhóm Long Ca, nên cũng chẳng mấy khi ở nhà. Nhiều khi mệt mỏi, mở cửa vào nhà, là mùi nấm mốc và cô đơn đến cùng cực, rêu mốc đầy xong nồi không rửa. Tao lại sa đọa vào những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng. Không một ai định hướng tương lai cho tao. Nên với chúng mày, bữa cơm đủ người là rất bình thường. Với tao nó là cả một niềm khát khao đến cháy bỏng. Tao đã hứa, sau này, nếu tao có gia đình riêng của mình, nhất định dù muộn thế nào, trừ việc bất khả kháng, tao sẽ vẫn về ăn cùng vợ con tao. Nghĩ đến đây, tao lại muốn khóc.
Mắt tao hơi cay, vì cảm thấy em dựa vào mình, im lặng và bình yên. Giây phút ấy, tao thấy đẹp đến nao lòng.
Đoạn đường nào cũng có đích, tao đỗ xe ngay cổng ký túc của em. Chỉ có tiếng gió xào xạc trên vòm cây, chỉ có ánh đèn vàng ngả dài hai cái bóng. Cánh cửa ký túc đã đóng, lạnh lùng như bố mẹ cấm con gái đi chơi về muộn. Không phải em không vào được, chỉ cần xin xỏ rồi nghe chỉ trích thì có lẽ vẫn được vào thôi. Em nhìn vào trong một lúc rồi quay ra bảo tao:
– Anh cho em sang Gia Lâm, em nghỉ bên đó, rồi mai em về HP luôn.
– Ừ!
Đi qua cầu Long Biên, gió thổi mạnh hơn rất nhiều, lạnh, tao thấy em nép vào tao nhiều hơn. Tao xác định, với tình cảnh này, tao sẽ vác dái về không thôi. Tao tuy lớn tuổi hơn em, nhưng trước em, dường như tao không đủ mạnh mẽ. Nếu em nói không muốn, tao cũng sẽ về.
– Cảnh sông này đẹp quá anh nhỉ?
– Ừ. Em muốn ngắm thành phố trên cầu không?
– Có bất tiện không anh?
– Không, em sẽ thích!
Tao dừng xe ở một ô vươn ra của cầu, chỗ đoạn nối ấy. Cùng em nhìn thủ đô. Hà Nội về đêm công nhận bình yên và đẹp đến lạ lùng, phía xa xa, ánh điện nối dài từ cầu Chương Dương như phố hoa tráng lệ, đẹp mà vẫn cô đơn. Gió thổi mạnh hơn, tao kéo em nép vào lòng. Em khẽ ngả đầu vào ngực tao, đâu đó tao thấy ấm nóng. Em khóc. Khẽ khàng thôi, nhưng tao biết em khóc. Em đang nghĩ gì? Kệ! Nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là em đang để tao ôm, tao vuốt tóc em, rồi hôn nhẹ lên đỉnh đầu.
– Làm người yêu anh nhé!
Em không trả lời, nép sát vào tao hơn, rồi bất ngờ ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt tao:
– Liệu em có thể tin được anh không?
Chẳng lẽ lại bảo, anh còn đéo tin vào mình thì trả lời em làm sao. Nhưng sĩ diện của đàn ông không cho phép. Đéo gì mình cũng là một thằng đàn ông, chân tay đủ cả, chắc nói được phải làm được chứ.
– Được!
Em mỉm cười khi mắt vẫn ngân ngấn lệ. Tao khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn môi em.
Chúng mày tưởng tượng đi, đêm lạnh, gió mát, trên cầu đang có hai người hôn nhau, xung quanh là sông nước dập dìu, ánh đèn nhảy múa những vũ khúc tình yêu.
Môi em lạnh, em thổn thức, tao máu nóng, chỉ muốn ghì chặt lấy em cho thỏa cơn thèm thuồng. Tao mút mát đôi môi, lấy cả lưỡi tung hoành trong khoang miệng em, từ răng rồi quấn lấy lưỡi. Em cũng hưởng ứng tao. Mắt nhắm nghiền. Đm, người yêu tao lúc đó đẹp vô cùng.
Lãng mạn thế mà thằng em tao lại đéo yên, nó nổi dậy đòi chém loạn xạ. Tao vừa hôn vừa cố gằn nó lại. Tiếng nó gào thét trong quần, “Chén đi ông ơi, ông sướng mà không cho tôi sướng cùng à. Đm thằng mất dạy nhà ông! Chén đi ông ơi”!
Hôn xong, môi em cũng sưng vều, chắc tại tao mút mạnh quá. Sau mới biết, da em mẫn cảm. Chỉ là một cái hôn nhỏ, cũng để lại vết xanh tím trên người em.
Dạo quanh mấy nhà nghỉ gần bến xe Gia Lâm, tao lấy phòng cho em, rồi cùng em lên phòng. Đến cửa phòng, tao vẫn hỏi:
– Em muốn anh ở cùng em không? Hay anh về.
Em nhìn tao rồi cười:
– Anh vào đi.
Đấy tao vào được phòng với em rồi đấy. Nhưng lúc này chim không hót mày ạ. Cảm giác hân hoan cũng chưa có, thay vào đó vẫn vương vấn cái bình yên lúc cùng em ngoài đường. Dường như cả hai ngại, vồ vập quá sẽ mất hết cảm xúc đẹp đó chăng???