Phần 21
Tao không vội bốc máy gọi cho Phú Thọ, mà gọi đi kiểm tra vài chỗ mình còn công nợ. Tao vẫn có hy vọng mong manh, nó làm thế là chỉ để ép tao, muốn tao giữ nó lại. Cái nơi tồn nhiều tiền nhất là ở Cầu Diễn. Và thật cái ĐM, con ml ấy quả nhiên không tha, la liếm cả tiền ở Cầu Diễn nữa. Tiếng con bé kế toán bên đó lanh lảnh:
– Gần hai tháng trước bên em thanh toán hơn một nửa tiền hàng cho bên anh rồi mà. Chính vợ anh xuống lấy, bảo cuối tháng này sẽ thanh toán nốt.
– Bên em đã thanh toán bao nhiêu, còn lại bao nhiêu nữa?
– Anh cầm máy, em kiểm tra lại rồi đọc cho anh nghe, bên em đã thanh toán…
Tao cầm điện thoại, nghe rành rọt từng tiếng em bên kia nói, nghe đến đâu sự thất vọng ùa về đến đó. Trong đầu thầm nghĩ, đm, thế là ăn lol thật rồi.
Cơn giận thật sự bùng lên, tao gọi thẳng cho Phú Thọ. Đáp lại sự giận dữ đó chỉ là tiếng tổng đài viên khô khốc “Thuê bao quý khách vừa gọi…” tao gọi lại lần nữa, vẫn vậy, mấy lần nữa vẫn thế. Biết là nó đã tắt máy, tao gọi tiếp cho Công, em họ nó:
– Chị ấy vào Nam rồi anh ơi, cũng lâu không gọi về ạ!
– Em thấy T gọi về bảo liên lạc với anh!
– Vâng ạ!
Thế đấy! Hài cmn chưa? Này thì cứ nghĩ nó vì mình này, này thì cứ nghĩ nó tận tụy vì mình này, tao còn ảo tưởng nó tình cảm với mình lắm, muốn chiếm lấy chim tao, mấy lần còn định đè mình ra chén, giờ thì nó quoặp cả mớ rồi nó té như người đi trong mơ rồi. Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
Rốt cuộc họ chỉ đối xử với mình bằng tình người khi họ có lợi ích, còn lại đều là lợi dụng sự chân thành mà không tiếc sự chà đạp để tổn thương tao. Ôi! Tự nhiên tao lại thấy thương cái thằng tao quá! Cũng một phần đời giang hồ này nọ, cuối cùng vẫn chết vì mình tin người khác. Cũng vẫn là chết vì nhồn mà thôi!
Tao bắt xe lên Phú Thọ luôn trong ngày, thầm nghĩ, đmm, tao mà bắt được mày thì tao gọi mấy thằng anh em dưới HN lên giã cho mày đéo lết đi được. Cơ mà lên đến nơi, đúng như thằng em nó bảo, cml ấy đã không còn ở nơi nó đang ở, nghĩa là nó đã cầm tiền của tao và trốn, là tao mất cmn tiền thật rồi ấy.
Đủ thứ quay cuồng trong đầu cũng chỉ còn cảm giác chán nản và trống rỗng. Cuộc đời thật hài. Người mình tin tưởng, người thể hiện rất tốt với mình, người tạo đủ lòng tin với mình rốt cuộc đều có mục đích cả. Việc Phú Thọ làm, nó cuỗm đi của tao chẳng đáng là bao về vật chất với nó. Nhưng với tao, nó là cả một quá trình lao động miệt mài, chắt chiu từng giọt mồ hôi trong những đêm đông lạnh giá hay nắng cháy lưng giữa nắng hè ngoài ruộng. Nó cũng cướp đi từ tao lòng tin vào đồng loại, không màng đến cả sự no đói của bao nhiêu người làm cùng tao nữa.
Quả thật, lúc đó máu tao lên não không kịp, chỉ muốn gọi cho Lâm Ca lấy quan hệ để truy ra nó. Nhưng nghĩ đến việc mình đã rút chân ra, thì không nên để lại phải dính vào. Tao lại cố gắng nghiến răng, nghĩ làm cách khác.
Nghĩ nhiều cũng vậy, cái tao phải đối mặt bây giờ là không có tiền để trang trải các khoản như tiền thuê đất, tiền trả nhân công, các chi phí phát sinh cao trong sản xuất. Nếu cố gắng gượng, tao chấp nhận ngập trong nợ nần. Các nguồn đầu tư của tao đã cạn, không còn được chi viện như trước, vì tao chưa bù được lỗ. Nếu giờ muốn làm tiếp chỉ còn cách đi vay, anh em bạn bè thì toàn người có ít, ăn chơi thì đủ chứ nói để tao mượn thì hơi khó.
Tao về bàn với mẹ, cho tao cắm tạm sổ đỏ một cái nhà. Bà già tao có 2 cái, một cái trong khu tập thể, một cái ngoài mặt đường. Bà già không đồng ý, nhưng bà đồng ý cho tao vay thêm 300 triệu nữa. Nói sổ đỏ đó để bà cầm chỗ bạn, không muốn để tao tự đem đi cắm XHĐ, sợ đến lúc không thể lấy được. Có lẽ cũng vì mẹ tao có tiền, cũng bởi vợ tao là tỉnh lẻ, nên bà luôn nghĩ, vợ tao lấy tao là có mục đích nào đó. Bà không muốn sau này khi bọn tao có chuyện, sẽ có việc phân chia tài sản. Nên việc thất bại của tao cũng là một cái cớ để bà trút giận lên vợ. Mẹ tao vẫn tin, con người không ai không bị đánh gục vì tiền. Nên bà vẫn khư khư ý định không cho nó nhập khẩu.
Đỉnh điểm của việc chịu đựng là nó bế con đi khỏi nhà khi thằng bé 6 tháng tuổi, khi mẹ tao không chịu nhập khẩu cho nó, nên con tao không có giấy khai sinh. Nửa đêm khi mọi người ngủ hết, nó mở cửa rồi đi, lặng lẽ, không một lời nhắn lại. Sáng dậy không thấy người đâu, tao tá hỏa gọi cho mẹ vợ, nó không về nhà, mẹ vợ gọi cho vợ, nó bảo nó đang ở nhà nghỉ. Tao phi đến, thấy nước mắt vợ lưng tròng, tội nghiệp vô cùng. Nó nhìn thẳng vào mặt tao và nói:
– Đến lúc mà người em còn không cần thì vật chất có nghĩa gì hả anh?
Tao ôm vợ vào lòng, không nói được lời nào. Nói thật mẹ tao cực phong kiến, chỉ yêu cháu trai, không hề yêu cháu gái. Vợ mới sinh được một tháng bà bế vào phòng bà ngủ cùng, chỉ khi thằng bé ọ ẹ, bà mới bế ra cho bú rồi chờ bú xong lại bế vào. Nên vợ tao ở cữ, mà gầy rộc đi, con không có hơi mẹ, cứ ặt ẹo suốt. Tao đi tối ngày, cũng không để ý được việc đó.
Nàng lại im lặng, nỗi bất lực và cô đơn ngày càng dày lên. Sau này khi tao có con gái, bà chỉ chiều thằng anh. Giống y như tao ngày xưa, có gì ngon thì mình được ăn, chị gái chỉ tựa cửa mút tay đứng nhìn. Nhưng vợ tao thì không muốn điều đó xảy ra, nó nói, con đều do nó đứt ruột mới sinh được, đều trải qua cửa tử mới có được con, đứa nào ốm nó cũng lo lắng và đau như nhau cả. Nên nó không cho phép ai để lại sự ám ảnh trong lòng con của nó, bất kể người đó là ai.
Mẹ vợ gọi điện, không biết nói gì nhưng nó chịu về, và đồng ý xin lỗi mẹ tao vì đã tự ý bỏ đi. Sau hỏi ra mới biết, mẹ nó chỉ nói “Nếu yêu ck thì về, không thì đi thẳng”. Từ đó tao đã biết, nó chỉ có điểm yếu là mẹ đẻ nó thôi. Cứ ngang bướng hay không nghe lời, tao dọa gọi điện về giữa đêm là nó xuôi hết. Đơn giản vì mẹ vợ tao hay suy nghĩ, mà suy nghĩ là tiều tụy đi. Nó không muốn mẹ nó phải bận tâm về nó.
Chuyện mẹ chồng con dâu thì còn quá dài, đã có lúc bạn tao còn sợ vợ tao rơi vào trạng thái trầm cảm, tao đã từng phải canh nó, vì lo nó không chịu được áp lực từ mẹ tao mà nó tự tử mất. Nghĩ lại khoảnh thời gian đó, vẫn là sự ám ảnh kinh hoàng của tao.
Có được 300 triệu, tao lại lao vào làm ăn, chúng mày sẽ thắc mắc sao tao không truy tìm Phú Thọ để đòi lại, thứ nhất mất thời gian, thứ 2 có tìm được thì cũng chưa chắc đã lấy lại được. Sau này, gần 6 năm sau, tao có nghe về cuộc đời nó, cũng thảm thương lắm, nên tao quyết định coi như từ thiện. Tao không quy chụp là do nó lấy của tao mà bị vậy, tao nghĩ đó là do cả chuỗi nó sống và tạo nghiệp, nên kết quả đơn giản sẽ là như thế thôi. Người ta nói rồi “Khôn ngoan không lại với giời” con người ta chỉ có thể là may hơn khôn mà thôi.
Nhưng chúng mày có tin vào số phận không? Khi mà càng làm càng mất, lần này lại không phải do người, mà là do trời! Vợ tao nó từng đùa, người ta đào đất thấy vàng, còn tao đào đất để chôn tiền nuôi cây…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Tao lại hăm hở lao vào làm, tạm quên đi việc Phú Thọ. Lại gia hạn thêm về việc thuê đất. Một mặt vẫn để ông Hạnh làm quản lý chính, một mặt vẫn tìm người làm cùng, mặt khác bữa là tao phải lăn lộn ra ngoài ruộng nhiều hơn. Lúc đó, cũng manh nha khác nhiều công ty tư nhân hoặc hộ cá thể bắt đầu trồng rau sạch. Tuy nhiên, cứ thằng nào ngoi lên chỉ một hai mùa là chết. Thứ nhất là không có kinh tế, thứ hai là không chịu nổi sức ép và rau nhập từ các nguồn bẩn về, thứ ba, đây là công việc dài hơi, không thể thấy lãi ngay được. Nếu như tao không có sự đầu tư từ gia đình thì tao cũng không thể trụ lâu đến thế. Tao chỉ có kinh nghiệm về nghiên cứu, làm đề án về phân vi sinh, chứ không hề có kinh nghiệm thực tế về vòng đời của rau hay các kinh nghiệm lâu năm của người làm nông.
Mọi người nhận ra rằng, nếu muốn làm về rau sạch này thì phải liên minh lại, cùng vào một hợp tác xã để cùng canh tác với nhau. Nhà này liên kết với nhà kia, xã này liên kết với xã kia thì mới có thể thay đổi được cơ cấu, cần áp dụng một tiêu chuẩn để đánh giá và xếp hạng thế nào là rau sạch. Quan trọng ở chỗ gọi được vốn thì mới làm ăn lâu dài được. Còn thêm cả việc tuyên truyền để người dân chấp nhận sử dụng rau hữu cơ thay cho rau trồng bằng các loại thuốc độc hại, không có dư lượng thuốc sâu vượt quá hàm lượng cho phép. Nhất là rau sử dụng dư lượng thuốc kích thích và tăng trưởng nữa.
Mọi việc đang ngổn ngang hết sức thì vợ lại bầu. Mà vợ tao bầu ba tháng đầu chỉ có nôn và nôn. Nó chẳng đi đâu ngoài việc bò từ giường ra đến nhà vệ sinh cả. Chỉ ăn mỗi cháo loãng không người lái, ba tháng đầu nó sụt hẳn 6 kg, nhìn như một con mèo hen mãn tính. Tao lúc đầu cũng chỉ biết đàn bà bầu mà nghén thì quái đản lắm, chứ không nghĩ nó nghén lại lên level như vợ tao. Tao có nghe chuyện vợ bầu thì chồng nghén hộ, hoặc thèm ăn, hoặc thay đổi tâm sinh lý. Và bản thân tao cũng bị ám ảnh bởi việc thi thoảng nó lên cơn thèm ăn, đang đêm mè nheo giờ mà có cái này để ăn nhỉ, có cái kia để ăn nhỉ thì sướng biết mấy… rồi cạ cạ răng vào cắn cắn tay tao nhột như chuột gặm. Tao lại không đành lòng, chạy hộc bơ ra đi kiếm cho nó ăn. Đêm hôm vài ba giờ sáng, làm lol gì có quán ngon nó mở. Chạy lòng vòng mãi cũng thấy, thi thoảng điện thoại lại rung vợ hỏi về đến đâu rồi. Vừa sốt ruột vừa bực mình. Mua xong té khói chạy về thì nó hết cơn, mắt nhìn tao hình chim bay đạn lạc, gẩy gẩy đũa vài cái, ngúng nguẩy bảo “Em ứ thèm nữa rồi, tại anh về chậm quá!”
Đm, nếu không vì tao yêu mày, nếu không vì mày có đang có bầu con của tao, chỉ một cái táng là mày lăn quay ra sàn ưỡn bụng ra giãy đành đạch giữa nhà ngay. Nhưng người ta bảo, đàn bà chửa dữ như chó dại, nên tao đéo dại mà dây vào, nữa là đang sướng vì sắp được làm bố nên quên hết mọi sự đắng cay và tủi nhục. Bố mày gạt nước mắt đi làm cu li cho mày nhá, mày cứ đẻ xong đi biết tay bố mày ngay con ạ. Hổ báo trong lòng thế mà tao vẫn phải cười:
– Ừ thôi, không ăn được thì bỏ!
– Con anh hư chứ có phải tại em đâu! Nên em cấm anh cáu với em, chờ em đẻ nó ra anh đi mà đánh nó ấy.
Tao trợn mắt, có cái lý nào như vậy! Mày tao không đánh được, con đẻ ra bé tao cũng không đánh được, thì tao đánh bố của con mày vậy. Tao giơ tay định vả mình mấy cái lấy lệ, thì nó bảo là cứ bình tĩnh, để đẻ ra xem có chắc là bố không đã rồi hẵn đánh, không lại oan. Đm, vợ với con, láo thế chứ.
Chúng mày ạ, bao nhiêu thằng ở đây đã lấy vợ, bao nhiêu thằng đã qua cảnh vợ bầu, đã bao thằng chịu cảnh vợ nghén như tao. Nghĩ thương thì thương thật đấy mà điên thì cũng điên lắm luôn. Có một hôm đang làm, nó gọi điện:
– Anh ơi!
– Ơi!
– Anh đang làm gì đấy?
– Anh đang làm việc chứ đang làm gì?
– Anh về nhà được không?
– Có việc gì à, anh đang dở tay không về được.
– Có việc cần á, anh về nhá!
– Việc gì?
– Về em mới nói được, về ngay nhá, cần lắm!
– Hơn một tiếng nữa được không?
– Không, nửa tiếng thôi, em cần thật mà, hiuhiu…
– Đi nhanh xe cán chết mẹ nó thì sao?
– Em không biết đâu, về nhanh nhá.
Bình thường thì nó chẳng bao giờ mè nheo vậy, chắc chắn là có việc rồi. Hay nó ngã, hay con ml NYC nào tìm đến nó? Hay mẹ con cún đến, hay nhà có trộm?
Tao nghĩ vậy rồi dặn lại ông Hạnh vài việc và phi nhanh về nhà, tâm trạng ngổn ngang những lo sợ. Mặt xanh nanh vàng bật cửa ra thì thấy nó ngồi ngay ngắn trên ghế. Nhà cửa không xáo trộn, cũng không có ai! Tao ngồi xuống ghế hỏi nó:
– Sao thế em?
– Anh có mệt không?
– Có việc gì?
Nó chớp chớp mắt nhìn tao, choàng tay qua cổ, toàn thân áp sát vào tao, cọ cọ cái hông vào người rồi nhìn tao đắm đuối…
– Em thèm?
– Thèm gì sao không đi mua mà ăn?
– Thèm này không mua được, phải gọi anh về!
– Thèm gì?
Nó chả nói gì, lấy thân đẩy hẳn tao xuống sofa rồi cười tinh nghịch…
– Thèm chim…
Ôi cái đệch, thế là chuyện nghén Sex mà tao chỉ nghe trong huyền thoại nhập mẹ nó vào vợ tao rồi…
…
Vợ đẩy tao xuống sofa, cũng hên là Sofa bằng mút, to và rộng. Nó đè thẳng lên tao rồi hôn ngon lành, trườn xuống dưới véo hai hạt đậu của tao đau điếng. Đm, con vợ nhồn, đéo gì chỉ thích cắn và cấu, nó rất hay ngứa răng, suốt ngày mắt lúng liếng đòi “cho em xin miếng xịt nào, xin miếng nào…”. Tao đưa tay ra thì lại không nỡ, nhưng lúc nào nó quên mất nó đang là người thì y như tằng hành động chó dại lên ngôi. Nhìn tao như yêu quái thèm rỏ dãi Đường Tăng, nó chỉ phập cho một cái là lưu nguyên cả hàm răng trên da thịt.
Tao luồn tay vào váy nó, bím thì ướt nhoẹt và cái lol sưng tấy. Có lẽ do có bầu nên nội tiết của nó thay đổi. Cũng từng nghe anh em kháo nhau địt lol chửa sướng nửa đời người nên tao cũng hăm hở vác gươm đao đi chém.
Nó định ngồi thẳng lên tao, cơ mà tao sợ, dù sao cũng mới hơn 4 tháng, lỡ nó hung hăng quá mà rớt mịa nó cả con ra thì nhục. Tao bảo nó nằm xuống, rồi nhẹ nhàng và dịu dàng xoa đầu ti nó, nó bảo không thích, với lại người ta không cho sờ ti đâu, dễ sảy thai lắm. Đm. Chim teo đi một phần. Tao kê chim để đi vào trong mà hồi hộp không kém lần đầu tiên vác card đi địt. Vừa sướng vì dc địt vợ chửa, vừa sợ ảnh hưởng đến con. Con trai ạ, nếu bố mày có không làm chủ được tốc độ thì mày bảo mẹ mày kêu lên cho bố mày xìu xuống nhá, cấm có manh động đấy.
Thật chúng mày ạ. Nó thay đổi nội tiết tố, nước nhờn ra nhiều hơn, các cơ sưng phồng hơn, nên bim nó mút tao rất chặt, êm, mềm và ấm, chim như được một cái nệm dày dặn bao lấy, giống như được một bàn tay đầy thịt nắm lấy nhưng vô cùng ấm nóng và mềm mại. Chỉ vài cái đưa đẩy tao thấy nó đã tê dại đi rồi, cứ luôn mồm rít lên xuýt xoa. Tao cũng thấy chật chội quá, mấy lần không kìm được mà phải thốt lên là sao chật thế. Nó mở mắt cười cười nhìn tao rồi bảo:
– Chắc con nó thò tay ra nắm chim anh đấy!
Đm, tao thúc mạnh rồi ra, vợ với con láo toét. Nó tròn mắt bảo:
– Sao không cho em lên vài lần nữa…
– Thôi, chạm phải em bé không tốt!
– Nếu vậy thì anh làm sao mà thích được?
– Anh vẫn thích mà, em không cần chiều anh, anh có ra ngoài hư đâu?
– Em không chiều, mà là em cũng muốn ấy, những lúc thèm toàn xem siếc không à. Em cũng sợ lắm nhưng chạ biết làm sao ấy.
Tao nghe cũng hơi tá hỏa, mấy lần sau nó thèm lắm nhưng cũng không đòi nhiều, thấy nó chịu đựng thế tao cũng thương lắm.
Tao nhớ một lần khi nó bầu gần 6 tháng gì đó, trong lúc xxx, nó không kìm được cơn cực khoái, ngồi thẳng lên tao mà nhún nhảy, nó lên đỉnh như hóa điên. Xong công cuộc đào núi lấp bể, tao vuốt mấy sợi tóc dính bết mồ hôi, nó quàng chân ra quặp lấy đùi tao, nước vẫn xối ra ướt nhẹp.
– Vẫn đang ra á?
– Ai biết…
Xong nó lấy tay cho xuống đùi quệt nước, giơ tay lên nó tái mét mặt:
– Máu, chảy máu rồi!
Đm, lúc ấy mặt tao vàng như bôi nghệ, mắt sợ hãi xanh lè, vội gọi xe đưa nó vào bệnh viện phụ sản trung ương. Nó vừa đi vừa khóc, mặt trắng bệch, luôn miệng nói “Hu hu, mẹ xin lỗi con, con đừng làm sao nhé”. Tao để ý thấy máu không ra nhiều lắm, nên động viên nó là chắc không sao đâu. Cũng may nhà cũng gần BV nên đi vài phút là đến. Sau khi thăm khám, bác sĩ mắng nó xơi xơi, nào là không biết giữ gìn cho em bé à, nào là vô trách nhiệm… Bác sĩ để nó nằm đó rồi ra ngoài thông báo với người nhà là cho bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Tao dúi vào túi lão ấy 500 k, bảo bác sĩ cố gắng giúp tao, giờ tiền nong còn có nghĩa gì. Đứng ngoài sân đầy muỗi rít không biết bao nhiêu thuốc. Con tao có mệnh hệ gì, chắc vợ chồng tao ân hận cả đời. 1 tiếng sau Bác sĩ bảo nó cần nhập viện để theo dõi vì có dấu hiệu dọa sảy.
– Vợ em sao rồi ạ?
– Vợ cậu không nói gì, nhưng chúng tôi đang truyền thuốc giữ thai rồi. Vợ chồng cậu liều thật đấy.
– Vâng, Bác sĩ cố gắng giúp em!
Tao vào với vợ, nó bảo tao về đi, ở nhà còn con cháu bà chị gái nữa. Nó lúc đó đang ở với vợ chồng tao. Mới học lớp 5. Vợ sợ đêm nó dậy, biết không ai trong nhà nó sẽ hoảng, mai cũng phải đưa nó đi học sớm nữa. Một mình vợ ở viện tự lo được, bác sĩ bảo cũng chỉ nằm truyền thôi, người nhà ở đây cũng không giúp được gì. Nó bảo tao về ngủ, mai vào với nó sớm.
Tao ậm ừ. Về thế đéo nào, vợ còn nằm kia. Tao ra gặp bác sĩ, họ cũng nói tao nên về, thế là tao về. Tao biết nó lo lắng lắm, chắc cũng đang tự trách mình, chưa chắc đêm nay nó đã ngủ được.
Trách nó một, tao trách mình mười, giá đừng để nó chủ động thì đã không nên lỗi này. Đéo bao giờ chim cò lại có cảm giác hối hận đến thế. Chỉ lo lần sau nếu nó có muốn, tao cũng đéo thể lên được vì sợ hãi. Tính đéo gì lần sau, lo bây giờ ấy. Tao thầm khấn xin ông bà ông vải phù hộ, cho mẹ con nó an toàn, nếu không… Thật đéo dám nghĩ tiếp.
Cả một đêm sợ hãi, tao về nhà lúc 2 h đêm, 7h sáng hôm sau vào, mua cho nó tô cháo, nó nhìn tao chả ăn nổi. 8h bác sĩ khám lại, báo tao là qua cơn nguy hiểm, nó sẽ ở lại viện thêm vài hôm nữa để theo dõi. Tao thở phào, vợ nghe thấy thế khóc tu tu vì mừng rỡ. Coi như thoát một kiếp nạn. Nó lại đuổi tao về ngủ đi, hoặc là đi làm, xong nó cúi xuống, chén sạch bát cháo, nước mắt tèm nhem cả. Tối nó xin xuất viện, bác sĩ đồng ý. Rồi gọi hai vợ chồng vào, hướng dẫn cách quan hệ thế nào cho an toàn lúc mang bầu. Vừa nghe, hai đứa mặt đỏ nhứ trái gấc vì ngại. Tao đưa nó về nhà, thì thầm vào tai nó ” Đúng là nhồn như… Lol ấy”. Nó véo tao rồi bảo ” Có mà anh chả biết làm ấy, còn mắng em”
Những ngày sau đó nó cũng vẫn đòi, tao làm ít hơn và biết cách hơn, nên cũng không xảy ra vấn đề nữa. Nên chúng mày nhá, rơi vào trường hợp vợ bầu như tao, nên Google thật kỹ, nghe đâu nhiều đứa chẳng may mắn tí nào.
Xong vụ hoảng hốt đó, lại đến công việc ngoài đồng không thuận lợi, tao tiến hành thủ tục báo phá sản công ty…