Phần 16
Lên hàng Muối.
Tao và em vào quán quen, anh hàng phở tươi cười khi gặp khách cũ. Gọi cho mình một bát gàu tái chín, và gọi cho em một bát phở tái, em thích để cả miếng như bit tết, bằm thành tảng mà không đứt. Sau khi trần phở nóng, cho vào bát, cho vài cọng hành, cho thịt bò bằm kỹ lên trên, rồi rưới nước đang sôi sùng sục, chan ngập cả phở lẫn thịt. Bát phở bốc khói nghi ngút như thắp hương hôm rằm, thêm chút dấm ớt, thấy thôi đã muốn tứa nước miếng rồi. Tao xoa xoa tay em:
– Em có lạnh không?
– Có chứ, em ghét mùa đông, vì mùa đông em nhìn như con gấu ấy, mặc bao nhiêu áo vẫn rét run. Đây này, tay em cóng đến tím bầm rồi này.
Em giơ giơ tay huơ huơ trước mặt tao, tao chộp lấy rồi phả hơi từ miệng vào cho ấm. Tay em gầy, gầy đến nao lòng, chả ai nghĩ con gái lại có đôi tay gân guốc thế. Em vẫn khen tay tao đẹp, em nói em rất thích đàn ông có bàn tay đẹp, công nhận, tay tao như tay con gái thon dài và mềm mại.
– Em toàn yêu người tay đẹp, cơ mà…
Mắt em hơi long lanh, có lẽ chỉ nhắc đến tay đẹp, là em lại có cảm giác đau trong lòng. Có lẽ em vẫn rất chạnh lòng mỗi khi nghĩ đến chuyện cũ. Sau này tao mới biết, em bị nỗi ám ảnh rất sâu. Có khi đang đêm ngủ cũng bị giật mình tỉnh dậy, nước mắt hoen đầy mi. Nhưng em chẳng nói cơn ác mộng ấy là gì. Sợ nhất là chứng mất ngủ của em mỗi khi gặp chuyện gì đó, có khi là cả tháng. Dù em rất cố gắng chiến đấu với nó, nhưng vẫn không thể giấu nổi sự tiều tụy. Em chẳng để cho tao bận lòng bao giờ về những điều đang có trong đầu em, lúc nào em cũng rất vui vẻ. Tao đã từng nghĩ, có khi nào em sẽ phát điên không khi cứ để mãi ở trong lòng?
Tao véo véo mũi em, rồi bảo:
– Ăn đi không nguội, lại sắp mít ướt cho xem?
– Xùy! Em chả khóc bao giờ…
– Ừ! Chỉ mắt khóc chứ em khóc bao giờ!
Em lại cười, nụ cười hồn nhiên như gió, có người nói, chỉ cần thấy em cười là không có gì phải lo lắng cả. Đéo phải, sau này em còn một nụ cười nữa, đó là nụ cười của bầu trời trước khi giông. Nghĩ đến lại thấy run vài bộ phận.
Đấy là chuyện đéo dài của những năm tháng về sau, còn bây giờ, trước mắt tao, em vẫn rất ngây thơ, em dễ bị người khác lừa bịp, em mong manh và dễ tổn thương. Tao đã từng rất lo lắng, với một người như vậy, chống đỡ sóng gió cuộc đời ra sao. Chính điều ấy càng khiến tao quyết tâm che chở em đến cùng. Nhưng tao lại nhầm, con người yếu đuối ấy, còn cố chấp và kiên cường hơn tao rất nhiều!
– Em có muốn đi đâu nữa không?
(Ý tao là không đi đâu nữa thì mình về KS)
– Mình đi cà phê nhé, anh có biết quán nào ngồi mà có ban công không?
– Hay lại về hàng Hành nhé.
– Thôi. Trên đó ngột ngạt lắm!
– Vậy anh đưa em về Triệu Việt Vương, đảm bảo em thích.
Vậy là phố đã lên đèn, hân hoan như tao vậy, trong veo như mắt em vậy. Đẹp như tình yêu của tao dành cho em, mùa đông Hà Nội tuy rét buốt, tao lại thấy rất ấm lòng rất nhiều, tao gần như chưa có nhiều sự hạnh phúc như thế.
Em chọn cho mình một ly cacao nóng, ôm lấy cái cốc rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, nhìn em như một con cún con:
– Nếu sau này em phản bội anh, thì anh sẽ làm gì?
Đm, bất ngờ như tụt xuống hố phân, hỏi đéo gì không hỏi, hỏi câu khó bome. Đáng ra câu ấy phải là tao hỏi mới đúng.
– Tự nhiên hỏi hấp thế?
– Hấp đâu, vì em thấy, nhiều người lúc đầu yêu thương nhau sống chết, rồi đầu ấp tay gối hẹn non thề biển, rồi cũng chia tay. Lý do nhiều nhất là một trong hai người không còn dành tình cảm cho người kia nữa. Thay mới đổi cũ, thế lúc đó họ sẽ làm gì nhỉ?
– Nhiều người sẽ phát điên, sẽ làm ra nhiều chuyện không ngờ, giết chết nhau chẳng hạn…
– Chắc chắn sẽ rất đau lòng!
– Thế em sẽ làm gì?
– Em chẳng làm gì, em chọn sẽ phát điên! Hì hì.
Tao lại chăm chú nhìn em trìu mến, em mong manh như một cánh hoa yếu đuối, có thể gãy bất cứ lúc nào. Tao hơi bặm môi, mỉm cười và kéo em vào lòng. Hai đứa tựa vai, ngắm thành phố đang phối một bản Acoustic dịu dàng không thể tả bằng lời…
Đang bình yên đến thế mà điện thoại tao lại réo lên bần bật trong túi. Cái bọn Nokia rõ duyên, cái gì cũng tốt, tốt nhất là cái khoản rung. Phú Thọ gọi, tao nhìn em rồi bấm nút tắt, đút vào túi quần. Nó lại kêu, tao lại tắt, nó lại kêu. (Mẹ sư kêu lằm kêu lốn)
– Anh nghe đi!
– Không cần đâu!
– Nhỡ có việc quan trọng thì sao…
Tao đành bấm nghe:
– Anh đang ở đâu đấy?
– Anh đang có chút việc, có chuyện gì à?
– Không, em hỏi tối nay anh có sang ruộng để giao rau cho Cầu Diễn không thôi.
– Chiều anh giao việc cho em rồi mà.
– Nhưng một mình người ta sợ, đêm hôm nữa.
– Anh báo ông Hạnh rồi, ông ấy sẽ giao hàng cùng với em…
– Nhưng người ta không thích.
– Thôi, em cứ theo việc mà làm, có gì mai anh đến rồi nói sau, thế nhé!
– Nhưng…
Tao tắt máy, không muốn bất cứ cuộc điện thoại nào làm hỏng không khí của tao và em, vì hôm nay là một ngày trọng đại của tao. Mặt em không biến sắc, cũng không hỏi có việc gì. Lặng im như đêm vậy. (Sau mới biết, lại cái điện thoại lol, không bật loa mà người nghe còn không nghe rõ bằng người ngoài)
Tao đưa em về khách sạn, cố ý chọn ở bên Long Biên, vì mai tao đã hứa đưa em ra ruộng cùng. Tao khá hồi hộp, em hình như cũng thế, cả quãng đường cả hai đều im lặng, tao nắm lấy tay em trong túi áo khoác, bàn tay rất ấm, em cũng nắm lấy tay tao. Tim tao thật sự rung lên một nhịp. Đó là mùi vị của hạnh phúc. Tao biết tao rất yêu em…
Lần này thì tao đi tắm, vì người hôi rình. Ra mà em có đi mất thì cũng chịu, chả ai lại lâm trận với mùi cơ thể cả, phải không mấy bẹn? Tao kỳ cọ thật nhanh, nhưng vẫn sạch sẽ nhé, vừa tắm vừa tâm sự với thằng em, đừng để anh mày mất mặt. Lấy được vợ hay không là ở giây phút này đấy. Thằng em đang gật gù, thấy tao động viên thế hùng dũng ưỡn ngực giương cờ quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Tao lại vả nhẹ nó, từ từ, chưa đến lúc.
Tao choàng khăn tắm bước ra, xoa đầu vừa gội bằng khăn khác. Em mỉm cười rồi lấy khăn lau người cho tao, tao định hôn em, em né người rồi bảo em vào nhà vệ sinh đã.
Đm, nói thật với chúng mày, tao hút vội điếu thuốc, nhai thêm cái kẹo singum, leo lên giường nằm, nằm chán lại đi xuống đất, xuống chán rồi lại lên giường. Đầu đang nghĩ có nên chống đẩy vài cái không. Lỡ tí hồi hộp quá chân đéo cứng xong chim cũng mềm thì đéo biết phải làm sao. Em làm cl gì mà lâu vãi, nếu có đi ỉa, chắc cũng ỉa hết cứt ở ruột non thì mới lâu vậy. Mấy lần tao định đạp cửa xông vào xem sống chết ra sao, nhưng lại phải kìm. Em ơi, em làm gì mà mãi không ra vậy?
Đang tức tối đầy vơi, em cũng bước ra, tóc ướt sũng chảy đầy nước xuống vai trần, khăn trắng quàng ngang ngực, tay đang lau một bên tóc. Anh đèn phòng không sáng quá, em giống như trong cổ tích, dịu dàng mà không chói lóa, đéo nói nhiều, ngắn gọn “em đẹp nhất trong lòng tao đêm nay…”
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Đang tức tối đầy vơi, em cũng bước ra, tóc ướt sũng chảy đầy nước xuống vai trần, khăn trắng quấn ngang ngực, tay đang lau một bên tóc. Ánh đèn phòng không sáng quá, em giống như trong cổ tích, dịu dàng mà không chói lóa, đéo nói nhiều, ngắn gọn “em đẹp nhất trong lòng tao đêm nay…”
Tao vươn tay ra đỡ lấy cái khăn em đang lau tóc, rồi bật máy sấy hong tóc cho em. Mùi sữa tắm thoang thoảng, mùi dầu gội đầu thơm lừng, khiến thằng em tao lại ngọ nguậy. Đm cái thằng vô tích sự, dạy mãi đéo bao giờ chịu nghe. Thằng anh mày còn đang kìm đi sự cuống cuồng này đây, mày vội clone gì?
– Em mang sữa tắm với dầu gội đi à?
– Vâng, tiện em lấy dùng luôn, lúc nãy anh vào gọi theo mà anh đóng cửa nhà vệ sinh rồi.
– Thơm thế!
Tao để mặc cho máy sấy tung tóc em xòa cả vào ngực, rồi hôn nhẹ vào mái đầu em.
– Em có mệt không?
– Anh mệt à? Thôi đừng sấy nữa mình đi ngủ sớm mai còn ra ruộng…
Vào đến đây lại bảo đi ngủ sớm, họa có mà điên!
– Ai hôm qua bảo hôm nay sẽ cho anh cơ mà, ngủ gì?
– Ai, ai cơ?
Em dí dí mũi vào mũi tao mà ngọ nguậy rồi cười tinh nghịch. Tao tắt luôn máy sấy rồi cúi xuống hôn em luôn, đáng yêu như thế, dám khiêu khích tao à, đang hôn say đắm em lại hinh híc cười, tao hỏi cười gì đấy, dở à? Em bảo, anh hôn mà cũng căng thẳng thế. Đéo nói nhiều tao cầm tay em ấn luôn vào đầu thằng trọc, nó thấy động, lên gân lên cốt, ưỡn ngực ra thị uy.
– Thằng này căng, chứ anh không căng!
Em lại phá lên cười giòn tan rồi ôm lấy cổ tao vít xuống hôn ngọt ngào. Mùi thơm của sữa tắm, mùi thơm của da thịt, mùi ngọt ngào của hạnh phúc kích thích tao cực độ. Tao đẩy em nằm ra giường, đè lên em, tì cơn khát dụng vọng vào mu em mà hẩy. Em lại cười giòn giã:
– Anh làm cái gì mà cứ như con loăng quăng vậy!
– Yêu em…
(Đm, chả lẽ lại bảo, bố mày địt chứ làm clone gì nữa mà hỏi)
Tao lấy môi bịt miệng em lại, nước miếng từ miệng tao tuôn ra, đm, em nuốt hết, cảm giác phê vãi, tao giật phăng cái khăn trên người em, vục mặt vào ngực mà bú mút. Một tay cho xuống lol để móc, nước nhờn thấm đầy tay, nhớt nhát. Một tay cho sờ lên môi em, môi khô, răng lạnh, vì em đang há mồm ra thở. Tao cho một ngón tay vào miệng, em mút mạnh, các dây thần kinh từ đầu ngón tay truyền cảm giác lên não. Tao cho hẳn ngón tay kia vào trong lol mà gẩy, miệng vẫn mút vú say sưa, em hơi ưỡn mình, hình như em không thích. Đúng rồi, em bảo em không thủ dâm bao giờ, nghĩa là em sẽ có cảm giác sợ bị xước xác mà viêm nhiễm. Đm, rút ra nhanh không hỏng cảm xúc bây giờ.
Tao rê lưỡi xuống bụng, thi thoảng lại hôn để lại dấu một cái, mỗi lần thế, em lại kêu “á” rất vô thức. Hôn bụng, rồi lại cắn mu, lờn vờn quanh đùi non và háng, thấy da em nổi từng tầng lông măng, sờn lên như da vịt lúc làm lông. Em cuống cuồng quờ lấy đầu tao, tao liền bỏ nghề la liếm, chuyển sang thợ vét mương máng dẫn nước về!
Ai bảo làm nông dân thì khổ…
Chỉ khổ khi chưa kịp đổ mồ hôi…
Ai bảo làm trâu bò là khổ…
Chỉ khổ khi chẳng được leo đồi…
Ai bảo…
Đm, đang đuỵt, thơ văn cái nhồn.
– Thôi, thôi anh!
Em kéo đầu tao lên đòi hôn, hôn nhiệt thành như bị đói, như một lẽ tự nhiên từ bao đời ông cha vẫn vậy, tao kề miệng nhắm lỗ ót đi vào! Em mê dại dưới thân tao, lại cắn nửa môi vào răng dưới. Nhìn thống khổ đầy nhục dục, khiến tao có ý muốn làm em đau. Tao nhìn dưới ánh đèn ngủ phảng phất màu vàng, em nhòe đi theo từng nhịp thở, đẹp như nhìn qua gương đồng, bốn chân giường run rẩy theo tiếng kẽo kẹt của mộng gỗ như sắp bung.
Tao thì thầm”em thích không?” Nàng không trả lời chỉ đáp lại bằng tiếng rên trong cổ họng, thế cũng đủ làm thằng em tao muốn trớ ra rồi. Tao kéo nàng dậy, để nàng ngồi thẳng lên con cu, mặt đối mặt, hôn nhau nhẹ nhàng. Nàng bắt đầu nhấp, tao nâng mông nàng để đẩy, mu lol co bóp chặt, nước trào đầy đám lông, nàng nhấp càng lúc càng nhanh, rồi thì thào:
“Linh, giúp em”
Nàng cầm tay tao, ý là bê mông lên rồi lắc mạnh, nàng rên to hơn, tao đẩy mạnh hơn, nàng kêu tên tao đến lạc giọng, thằng em không chịu được sự co bóp, cũng đồng thời phun ra cùng cơn co giật của nàng. Cả hai mồ hôi tuôn như tắm, trơn nhẫy nhà. Nàng đổ vật ra phía sau, phải quằn quại đến một lúc. Tao ít thấy ai lên đỉnh dữ dội vậy. Thằng người trong tao cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Làm người yêu mình sướng, cũng là một cảm giác thật thành công. Linh, tao tự hào về mày quá!
Tao hôn nhẹ vào má em, em mỉm cười mãn nguyện, ôm em trong tay mà ngủ, tao cứ nghĩ mình đang ôm cả thế giới cơ. Chẳng gì so nổi với niềm hãnh diện lớn lao này.
Sáng hôm sau, tao đưa em ra ruộng, em líu lo kể hết chuyện này đến chuyện kia, véo von như chim ấy. Trong lòng tao thấy ấm áp lạ thường.
Tao đưa em xuống ruộng, gặp mấy bà công nhân, em lễ phép chào. Một bà hỏi:
– Chú Linh, ai thế?
– Người yêu cháu ạ?
– Chứ không phải cô T là vợ sắp cưới của chú ạ?
Tao nghe bên tai nổ cái đoàng một cái, wtf, clgt?(Cái lol gì thế?)
– Sao cô T còn bảo, mấy hôm nữa cưới, các bà phải chuẩn bị quà cưới cho chúng cháu to to một chút đấy cơ mà!
Tao quay lại nhìn em, em trố mắt nhìn tao, đúng lúc ấy Phú Thọ từ đâu đến, hù tao một cái từ sau lưng, rồi đánh giả vờ:
– Sao giờ mới sang, làm người ta chờ mãi…