Phần 15
Cuối cùng thì ngày tao được được cả nhà xuống nói chuyện với gia đình em cũng đến. Vẻn vẹn chỉ có mẹ tao, ông chú ở bển, một bà mối đẹp đẽ mát tay, tao và một anh lái xe của chú. Bố tao không về, vì bên kia, ông cũng đã có một gia đình hạnh phúc, cũng với hai đứa con nếp tẻ đủ cả. Người thiệt thòi chắc chắn là mẹ tao. Gần 30 năm, không quen một ai cả, dường như bà chắt thù hận cả thế giới để lọc lấy yêu thương nuôi tao. Bởi tao cũng có vài phần nét giống bố. Nhất là dáng thư sinh và bản tính hiền lành, ít nói. Tự nhiên tao đâm lo, không biết cuộc sống mẹ chồng nàng dâu thế nào, tao không thể vì ai trong cả hai người mà để người kia phải tổn thương cả. Ài! Nghĩ nhiều mệt vcc! Kệ, tính sau, giờ hân hoan việc đi hỏi vợ đã. Nghĩ đến lấy được vợ, thấy sảng khoái cả cái thằng người.
Em đón tao với nụ cười chúm chím, nhưng bơ ngay và tập trung vào những người khác. Bố mẹ em và ba vị bô lão nhà tao ngồi đàm đạo. Tao theo em xuống bếp, phụ nấu ăn. Ở HP, đất rộng nên nhà bếp tách hẳn nhà trên, nhà vệ sinh càng xa hơn nữa. Vừa xuống bếp, nhớ em quá, tao vội ôm lấy em từ phía sau mà sờ soạng. Tao lại thích vục đầu vào hõm gáy, nơi lòa xòa cả tóc với cái cổ cao dong dỏng để hà hít. Tay xoa nhẹ luồn áo vào trong ngực:
– Á, lạnh em!
– Nhớ em lắm!
– Nhớ gì?
– Gì cũng nhớ, quay lại anh hôn cái.
– Em đang nấu mà…
– Kệ…
Rồi tao vớ tay tắt bếp, lật em quay lại mà hôn. Em tao ít makeup, chỉ son và đồ dưỡng. Tao lùa lưỡi vào khoang miệng, ôi, thèm quá, cái miệng thơm, cái thân thể nhỏ bé và nhất là cái mùi toát ra từ cơ thể, mùi kích dục đến lạ kỳ. Tao không tả được mùi đó, có thể là mùi hoocmon mà tao thích. Nghĩa là chỉ cần ôm lấy em, tao cũng không muốn buông ấy. Sau này lấy nhau về rồi, chưa đêm nào tao ngủ mà tao rời cái thân thể ấy. Quan trọng là không bao giờ em mặc đồ khi ngủ.
Tao vẫn quấn lấy em, niềm vui vì hôm nay đi nói chuyện người lớn, lại được đàng hoàng đứng hôn em ngay trong nhà em, nếu ai có bắt gặp, cũng không còn sợ là bị bắt quả tang nữa. Hai tay bóp lấy mông nàng, rồi miệng bắt đầu rê xuống ngực. Sự phấn chấn ấy khiến cho con cặc tao cứng ngắc, phồng lên rồi gì chặt vào bụng nàng. Tao cố tình đẩy nàng sát thành bếp, hơi hẩy hẩy mông, con cặc cũng được chà xát là lên xuống ở gần mu trên và bụng dưới nàng, nếu không phải đây là bếp, mà là phòng nàng, tao đã đè hẳn nàng ra mà địt rồi. Nàng ngừng hôn, tay luồn xuống dưới cầm lấy nó qua lớp quần véc. Mắt trừng lên đáng yêu vô đối!
– Lại hư rồi kìa…
– Ừ, hư lắm, nó muốn em lắm rồi đấy.
Mồm thì nói thế, nhưng tay tao nhanh hơn, đã kịp tốc váy nàng lên, luồn tay vào xoa mớ lông rậm rạp. Hai ngón tay đã kịp bóp lấy hai mép lol. Rồi ngoáy một đường ở giữa. Nàng cũng không khép chặt nữa, hơi dạng ra để tao sờ, nước ra nhơn nhớt cả ngón tay.
– Cho anh nhé?
– Giờ á?
– Ừ?
– Điên à? Mai được không?
– Thật nhá!
– Thật!
Đéo còn gì hạnh phúc hơn chúng mày ạ, tao thấy tao đang bay mẹ nó lên giời rồi này.
Tao lại hôn nàng say đắm, ngón tay thọc sâu hơn một đoạn, tao thấy tay tao trơn lắm!
– Đừng cho tay vào, xước của em…
– Sạch mà!
– Không, viêm đấy, em không thủ dâm bào giờ.
Em cầm chặt lấy tay tao không cho móc ngoáy nữa. Tao rút tay ra và cho lên miệng rồi mút. Thơm và ngon đéo tả. Đó là cái lol đầu tiên tao biết nó có mùi ngọt ngào đến thế. Kể cả bây giờ, tao chưa bao giờ thấy thôi không kích thích. Có thể là do cơ địa của em, hoặc do em rất biết giữ về sinh vùng kín, nên dù sau này, có từng biết thêm cái khác, cũng chỉ khiến tao luôn nghĩ, về với em mới có cảm giác thơm tho vậy.
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, em là người biết chừng mực, nói năng cũng khá khéo, chú tao rất hài lòng. Mẹ tao thì cũng không tỏ vẻ không thích, chỉ là thi thoảng bà hay làm mất hứng mọi người. Bố mẹ em có khi còn thấy ngại, em thì khác, nhận sai rồi hứa sửa luôn.
– Món này ở HN không ai nấu thế này đâu?
– Dạ!
Chú tao thêm vào…
– Chế muốn ăn thế nào thì về dạy con nó là được, phải không Minh Anh?
– Dạ, cháu sẽ cố gắng ạ?
Mẹ lại nói:
– Nhiều cái không phải cứ học là được, nó là do cốt cách cơ đấy.
Bà mối lại cười:
– Chị hơi khắt khe với con nó rồi đấy, nó trẻ người non dạ, mình muốn con thế nào là do mình dạy chứ. Thôi, mọi người ăn đi cho nóng.
Đến tao cũng thấy hơi nghẹn cổ họng, chẳng hiểu em sẽ nghĩ gì. Tao thật sự lo lắng, nhìn chú tao cũng hiểu, chú biết tao nghĩ gì. Ăn xong, mọi người trà thuốc, chuẩn bị về HN, chú lấy cớ đi dạo quanh nhà rồi bắt tao dẫn đi:
– Cháu thấy có ổn không Linh?
– Mẹ cháu phải không ạ?
– Ừ! Liệu Minh Anh có chịu được không?
– Cháu không biết, chú biết tính mẹ cháu đấy, khắc nghiệt, đến bố cháu đi rồi, còn không muốn quay về. Cháu chỉ mong là có phép màu.
– Hay cưới xong ra ở riêng?
– Chắc không được đâu ạ, với lại còn gần nửa năm nữa Minh Anh mới tốt nghiệp, cháu sẽ năng đưa em về nhà gần mẹ xem sao.
– Thôi cố gắng, mình ở giữa phải như nước mà ôn hòa. Chú thấy con bé này được, nhanh nhẹn, nói năng lưu loát. Chắc sẽ thích nghi được thôi. Đừng như chị cháu, đến giờ vẫn chưa còn được làm đám cưới.
– Chắc không đâu, lần trước nhà trai đến mẹ cháu khóa cửa không tiếp, còn lần này là xuống cùng nói chuyện đặt vấn đề hai gia đình đi lại rồi mà.
– Không ai hiểu mẹ cháu bằng bố và chú đâu. Không phải bố cháu không muốn về lần này, mà là ông ấy sợ vì ông mà hỏng chuyện cháu.
– Vâng ạ, hy vọng cưới cháu bố sẽ về!
Không khí trầm đi hẳn, hai chú cháu đều hiểu, nếu nàng về làm dâu, đó là áp lực cực lớn với nàng. Có lẽ chính vì thế mà nàng là đứa cháu dâu mà chú quý nhất. Luôn được động viên nhất. Sau này nàng từng nói “Cả đời cháu ngoài bố mẹ đẻ ra, thì chú là người sinh ra vợ chồng cháu thêm lần nữa”. Hê hê, có lẽ vì thế mà tao không có tên trong di chúc của chú, mà vợ tao lại có hay chăng?
Chiều cả nhà tao về HN, bảo em đi cùng, nhưng em nói còn chút việc nữa. Mai em mới lên trường. Còn tao, đang mang trên ngực một trái tim rạo rực, nhưng vui nhất có lẽ là thằng em tao. Ngày mai thôi, nó sẽ chính thức được gặp em nàng mà không còn phải tưởng tượng nữa! Có lẽ sẽ thoát kiếp bị hiếp bởi con Lăm (năm ngón tay của tao) đáng ghét. Nó vui đến nỗi cứ thi thoảng lại giật giật trong quần. Khó chịu vãi đái, chả lẽ tao lại tát cho thụt vòi lại. Tổ sư, thấy gái là cứ bấn loạn cả lên.
‘Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ…
Mặt trời chân lý chói qua chim’
Ahihi…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Về đến HN, Lâm đại ca cùng mấy anh em gọi đi khao, tao đưa chú về khách sạn rồi hẹn 10 giờ quay lại. Vậy mà hơn 11 giờ đêm mới dứt ra được. Hôm nay anh lên lên Bar Hồ Gươm Xanh, chia tay nháp thằng em thì phải làm cho hoành tráng tí. Từ cái hồi nào đó thì New, Toilet Pub hay Hồ Gươm xanh là địa chỉ mà đã là dân chơi thì ít nhiều đều biết. Đến bây giờ, thỉnh thoảng vợ vẫn cằn nhằn là không được chồng cho đi bar lần nào, lời hứa ấy vẫn như tấm chiếu mới mua, chưa từng trải bao giờ. Đm, dại gì, với tính cách của vợ tao, hoặc là nó không thích hoặc là nó quẩy còn ác hơn tao. Đéo ai ngu mà cho nó thử vào chốn trụy lạc ấy, rồi ngồi nhà hót cứt chờ nó về à, giờ mình thì già…
Lâm ca thấy tao, cũng đã ngấm mùi men, giọng khề khà, ngoặc ngón tay ra hiệu lấy cho tao một ly Brandy, tiếng hét đuối cả tiếng nhạc rền lên cao vút:
– Minh Anh đâu?
– Hả?
– Minh Anh đâu?
– Nhạc to lắm em nghe không rõ…
– ĐMM bố hỏi con NY mày đâu sao không đưa đến?
– À, mai nó lên.
Rồi lại tản ra quay cuồng với những tiếng kêu gào và nhạc sàn chát chúa. Anh Lâm lắc lư như một con cá ruội rán giòn chỉ còn bộ xương. Hồi đó vẫn hay có mấy em múa cột, trượt lên trượt xuống sáng loáng cả hai cái trụ trên sân khấu. Chúng mày, đứa nào từng ở đây, chắc đéo thể quên mấy em ấy, tao đồ rằng đáy quần lót của chúng nó phải đệm dày như đóng bỉm thì mới không sờn hết bim bim khi tác nghiệp…
Vẫn nhiều anh em của tao đến, cả mấy con em trong nhóm, ngoài vài đứa làm gái, quan hệ quanh quẩn trong hội thì các em đều có một thằng là người yêu. Tất nhiên là người trong bang luôn. Nhạc nhẽo, bay bủng khoảng hơn một tiếng, mọi người lại kéo nhau về quán cũ. Trên vũ trường chỉ để nghe nhạc sống của mấy ca sĩ, rượu mạnh và kích thích cơ thể nóng lên bởi mấy em mặc mặc y phục thiếu thốn, diện tích vải không bằng ba cái silip lọt khe chắp lại. Đáng thương lắm ấy. Thật ra bọn tao đéo xấu, chỉ là các em ấy rách rưới, quần áo còn chẳng lành lặn, nên bọn tao thương thôi. Toàn thằng có tâm hồn đẹp cả. Chứ đổ tại bản tính cái con cặc ấy, oan lắm chim nhỉ?
Bọn tao muốn an toàn thì chỉ có về chốn cũ, ở quán này, anh em có thể vật vã đến sáng, chả lo bị đột kích.
Lại vài thùng bia, lại nhạc, nhưng ở đây toàn hát cho nhau nghe, những bài buồn thối ruột. Thủy nhẹ nhàng đến chỗ tao ngồi, chắc mệt do hò hét, cũng ngấm rượu nên nàng chỉ dựa mình vào tao, cánh tay hơi ôm nhẹ lấy một tay tao rồi lim dim thở hão huyền. Nàng hôm nay mặc đầm lụa đỏ, hai dây áo mỏng manh không đỡ nổi khuôn ngực. Hình như chỉ dùng miếng dán đầu ti, còn đâu thả rông cho nó dễ nứng.
Lâm Ca cầm mic, dõng dạc tuyên bố lý do…
“Để chia tay nháp thằng em chuẩn bị vào khám, với án tử hình thì rõ rồi, thời gian chấp phạt tù là chung thân, hôm nay anh em tới bến nhé”. Tiếng hồ dô vang lên rần rần, Thủy uống nhiều hơn mọi lần, thằng Tùng đưa tay ngăn lại, Lâm Ca hất đầu, tao hiểu ý, quay ra nói với Thủy:
– Em uống hơi nhiều, anh ra ngoài gọi nước chanh cho em nhé!
– Thôi, để em ra cùng anh, ngồi ngoài với em một lúc nhé!
Tao đứng dậy, Thủy với theo sau, ngồi bên ngoài hơn lạnh, Thủy dựa hẳn vào tao.
– Em buồn anh ạ!
– Vì sao thế?
– Vì anh sắp đi lấy vợ!
– Em ấy vẫn chưa tốt nghiệp mà, với lại công việc giờ bận lắm, chưa đâu vào đâu cả.
– Hôm nay chẳng phải dạm ngõ rồi còn gì?
– Người lớn nói chuyện với nhau thôi. Thắp hương xin phép qua lại.
– Anh từng yêu em chưa?
– Thủy này, chúng ta đã nói rõ ngay từ đầu, qhtd không có nghĩa là yêu đương. Em cũng hiểu mà.
– Nhưng em yêu anh?
– Em phá quy tắc rồi đấy, anh chưa từng nghĩ, một ngày nào đó sẽ gắn bó với em!
– Các anh đều khốn nạn như nhau cả, vì sao chưa từng nghĩ đến cảm xúc của em?
Tao im lặng, chẳng lẽ lại nói, đó chỉ là nhu cầu, là thỏa thuận đôi bên, tao cũng chưa bao giờ để em thiệt thòi. Mà tao có lừa đảo gì đâu, có từng lợi dụng hai từ yêu thương để chỉ đuỵt đâu. Có cung có cầu mà, nên cũng không tính là tao phản bội, được. Tao tồi! Ừ, nhưng là tồi với em, vì đã để em thấy tao một quá khứ không đẹp. Còn từ lúc quen em, tao có qua lại với Thủy lần nào?
– Anh có thể đừng lấy vợ không? Em sẽ bỏ nghề… em có thể cùng anh có những đứa con… mình sẽ có một gia đình… hạnh phúc.
Thủy nấc lên, nói trong hai hàng nước mắt. Tao ôm lấy em, lấy tay miết cắt ngang dòng nước mắt trên mặt dày đặc phấn che những quầng thâm đêm hôm hoan lạc, vỗ nhẹ vào lưng:
– Anh xin lỗi, vì anh không có tình cảm, thì không thể cho em một gia đình hạnh phúc được. Nếu anh từng yêu em, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Nhưng mình nói rõ ngay từ đầu rồi, em cũng không yêu anh mà. Chỉ là em đang cảm thấy tủi thân và cô đơn thôi. Đừng làm khó mình em ạ!
– Vậy sau này, anh còn đến với em không?
– Chắc không?
– Chắc gì vợ anh đã chiều anh tốt như em?
– Có thể. Nhưng nó là người Hải Phòng em ạ!
Tao nói hơi vênh khóe miệng, nửa đùa, nửa thật. Với những người như Thủy, hay các anh em, danh tiếng âm vang là thứ hổ báo nhất. Họ thừa hiểu đất ấy toàn chiến tích yêng hùng của những tay anh chị, thì họ bất chấp thế nào. Tao chỉ dọa thôi, chứ thật, chắc chắn người yêu tao ứng xử khác à.
Vật vã với anh em đến 3 giờ sáng thì tao về. Về để ngủ nghê, nghĩ đến việc đó tao lại sướng tê chim, nghỉ ngơi giữ sức chiều còn đi đón em tao chứ. Gần 4h sáng, em Phú Thọ nhắn tin:
– Hôm qua anh đi đâu mà không ra ruộng? Hôm nay anh có sang không?
– Em dậy sớm thế. Anh có, nhưng chắc muộn, em cho nhân công thu hoạch nốt chỗ bắp cải. Hôm qua có che lưới không? Ngấm tí mưa phùn là nó cười cả hec đó.
– Người ta không ngủ dc, em che rồi nhé! Anh nhớ sang đấy vì đám rau cải phía nhà bà Hồng có hiện tượng bị rỗ lá nhiều lắm. Anh xem xấu thế có cho các bà ấy đem ra chợ bán không? Chứ dưới Cầu Diễn họ không nhập đâu.
– Ok…
Tao chỉ kịp nhắn thế, rồi thiếp đi trong niềm nâng nâng. Giờ mệt mà ngủ quên cmn đến chiều thì vui.
10 h tao mới dậy, chẳng kịp cạo râu ria gì, tao phi sang Long Biên. Chẳng biết có việc gì mà Phú Thọ gọi hơn chục cuộc. Sang đến nơi, mặt nó sưng như cái thớt được khuyến mại thêm khi đi mua đồ, cong vênh đến buồn cười.
– Sao giờ anh mới sang?
– Anh có việc…
– Người ta làm quần quật từ qua đến giờ, anh có thời gian đi chơi cơ…
– Thế có việc gì?
– Đám rau này bón phân gì?
– Cái đó sao phải hỏi anh…
– Hết phân rồi!
– Sao không báo anh sớm?
– Gọi anh có nghe đâu.
Tao phi ra rút tiền rồi đưa Phú Thọ đi mua phân bổ xung. Lúc đó tiền nhà cứ lấy ra đi thun thút, không kế toán, không người quản lý doanh thu, ghi sổ hôm được hôm không. Nên sau này tính toán ra, tao mất tiền cũng không nắm được mình mất ở đâu mà nhiều thế. Hôm nay PT bảo mua cái này, mai bảo mua cái khác. Tao cũng chưa từng tính toán xem, giá cả nó ra sao. Về sau cũng biết, PT nghĩ tao rất nhiều tiền, lại xông xênh, em lợi lộc không nhỏ từ vật tư hàng ngày.
Lo chuyện ở ruộng xong, dặn dò Phú Thọ xuất hàng, ngẩng mặt lên cũng gần 5h chiều. Em gọi tao đến đón. Người ngợm hôi mù. Quần áo lấm lem, tao nói tao hơi nhếch nhác. Em bảo không sao, thật ra là cực nhếch nhác.
Phi ra bên xe, em đã đứng chờ từ lúc nào, eo ôi, nhìn thương thế, vậy mà bảo chưa đến. Em nhìn thấy tao, hơi tròn mắt, chắc định bảo “Sao lôi thôi thế?” Nhưng trót nói không sao rồi, nên em chỉ cười nhẹ, mặt em biểu cảm khá buồn cười.
– Anh vừa từ ruộng về à?
– Ừ, đang thu hoạch rau em ạ…
– Bận lắm không, hay bây giờ cho em ra đó làm cùng luôn.
– Thôi. Anh phân công rồi, ở đó cũng có quản lý mà!
Hay mai cho em ra, mai là thứ 7, em cũng không phải học…
– Được, vậy mai ra nhé! Giờ anh đưa em đi ăn nha…
– Vâng!
– Em ăn gì?
– Lại lên hàng Muối nhé!
– Ừm!
Em luồn tay ôm lấy tao từ phía sau, con xe lao vun vút trong ngày đông lạnh giá. Em líu lo kể về việc mọi người bàn luận ra sao về buổi gặp hôm qua. Tao bất giác nghĩ. Hạnh phúc đôi khi quá đơn giản, chỉ là đi với người mình yêu. Nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt rồi đút vào túi áo khoác, lấy tay mình bao bọc rồi miết miết cho ấm, nghe tiếng em cười khúc khích, cũng đủ làm tao thấy quãng đường dài vất vả sau này, chỉ cần có em, chẳng gì mà tao không vượt qua được cả. Tình cảm là một điều rất lạ, chẳng thể giả dối, chẳng thể màu mè. Tao vẫn dặn mình, sau này, có bất kỳ điều gì xảy ra, luôn phải nhớ, tao đã từng nâng niu đoạn tình cảm này thế nào. Tiếng yêu thốt lên đâu phải dễ dàng, thì không có cớ gì nói hai từ li biệt. Hào hứng để bắt đầu là ý thích, đi với nhau lâu dài lại là bản lĩnh chứ không phải cảm xúc nhất thời. Có phải không mấy tml?
Hà Nội hôm nay ngọt như một cái kẹo hồ lô ngào đường vậy. Yêu quá là yêu đi…