Phần 13
Em bận ôn thi tốt nghiệp, tao bận cắm mặt vào sản xuất. Làm việc với xã cho thuê đất, cơ cấu đất thừa thì không còn, đành tính đến phương án đầu tiên là thuê lại đất của nông dân. Tính ra một năm trồng màu của họ trừ cả chi phí và công cán ra thì chẳng lãi được bao nhiêu. Nên khi nghe tao nói thuê đất để trồng rau, họ đồng ý liền. Vừa không phải chăm bón vẫn có tiền còn hơn cả tiền bán rau màu. Tao đặt luôn vấn đề thuê họ làm công nhân, hầu như họ đều phấn khởi. Với họ thì lợi cả đôi đường, vừa vẫn được làm nghề mình thích(he he) lại chẳng phải lo lắng rau chết sống ra sao. Khỏe re à.
Tao tìm khắp cũng không ai chịu làm quản lý nông dân, vẫn phải vời em single mom trên Phú Thọ về làm. Nếu như không yêu em của tao, có lẽ tao cũng phập em này để làm quân lâu dài cho mình. Vì nhìn là biết em xuống không chỉ vì tiền, em xuống vẫn là vì tao hoặc vì lợi ích nào to lớn hơn thì tao không rõ. Nhưng có lẽ em chọn cách chung lưng đấu cật với tao, để tao thấy em mới là người thật sự cần thiết. Đấy, nói đến đây tao lại nể phục cái thằng người cao đẹp của mình. Tao nhất quyết vì yêu chứ không vì lợi ích tầm thường chịch xoạc mà lợi dụng. Nhưng quan trọng, tao vẫn thấy em tao yêu mới là người phù hợp.
Tao gần như ăn ngủ ngoài trạm bơm với ông bảo vệ, từ việc làm đất, gieo giống, hướng dẫn kỹ thuật cho nông dân, thuê nhà cho single mom với vài người em nó mang từ PT xuống nữa. Gần như giám đốc hay nhân công không có khoảng cách. Lúc nào em Phú Thọ cũng kè kè tao, kể cả là ăn ngủ quần áo, là em lo từ A đến Z. Mọi người làm cùng cứ bảo, vợ chồng nhà này chăm chỉ quá, được cả đôi. Ta cũng chẳng nói gì, em ấy có vẻ vui lắm. Thi thoảng tao mới sang gặp Người yêu, em biết tao bận nên cũng không mè nheo gì. Tao cũng chưa từng cho em sang khu đất tao thuê, không phải vì sợ em cho là mình làm nông dân, mà tao không muốn em thấy những ngổn ngang tao đang làm.
Còn vài tháng nữa em tốt nghiệp, tao bàn với mẹ xuống nói chuyện người lớn với nhà em. À! Mải làm ăn mà quên không kể việc đưa em về giới thiệu. Đó cũng là một lý do mà tao quyết cưới em bằng được.
Mẹ tao cực khó trong việc cho tao quen ai, yêu ai và cưới ai. Trong đầu mẹ tao là chỉ có ý xuất ngoại, nếu không phải lấy vợ bên Anh (tây, tàu, Vn gì cũng ok, miễn phải ở bên đó) thì cũng chí ít tao phải sang bển. Nên vài lần tao dẫn bạn gái về, cũng chỉ gặp duy nhất có một lần, hoặc bạn gái tao không dám quay lại lần hai. Hoặc tao bị từ mặt vì “Con đó chẳng phải phường tử tế gì”. Có lần tao với mẹ của con gái tao đang hò dô ta nào, kéo pháo ta vượt qua đèo trong nhà. Bà về bất ngờ và đánh đuổi luôn hai đứa, con bé sợ đến nỗi quần áo chỉ chẳng kịp mặc tử tế mà chạy ra đường. Và mẹ tao, không phải tay cầm chổi mà hẳn hai con dao chặt gà đem ra chém.
Chỉ đơn giản, mọi tình yêu mẹ dành cho tao hết, mọi nỗi hận bố tao, cũng chắt chiu thành tình yêu dành cho tao hết. Nên bà không muốn tao san sẻ tình cảm cho bất kỳ ai.
Nên đưa em về ra mắt lần này, tao cực căng thẳng. Tao ướm lời em:
– Mẹ anh rất khó, e rằng em sẽ khổ.
Em nhìn tao rồi nói:
– Chẳng ai mà không yêu em cả, em tin, mình hòa nhã thì sẽ vừa lòng mẹ anh thôi. Cái quan trọng là anh, đừng thiên vị ai hết thì chắc chắn nhà sẽ yên.
– Ừ!
Nói thế thôi chứ tao hiểu, nếu em về nhà tao, chắc chắn người chịu thiệt thòi nhất định là em. Tao cũng tự hứa nếu em vượt qua được lần đầu tiên, thì tao sẽ trân trọng em hơn tất cả.
Mẹ tao hẹn chiều, nhưng bà cho bọn tao leo cây đến tận 8 h tối. Khoảng 6h không thấy bà về, em hỏi tao, em có thể nấu cơm không, em nói, nấu thôi, chứ em nuốt sao được. Tao cũng biết mẹ ghét người đụng vào đồ của bà, nhưng thấy thái độ tự tin của em, tao cũng ừ.
8h bà về, kiểu như đột kích ấy, xem tao và em có làm cái gì mờ ám không! Hờ hờ, em cần thận cực, mỗi đứa ngồi một ghế, luôn pha trò dù mặt tao đang căng như dây đàn.
Bà hỏi như hỏi cung, em chả vấp câu nào, tao cũng không thấy em sợ sệt gì. Khoảng hơn 9h thì xong, em xin phép về. Tao đưa em về, nhưng em nói, có bạn học thêm gần đây, đã hẹn đón em, nên tao không cần đưa về nữa. Mẹ tao có vẻ không quan tâm, nhưng tao biết, bà đang vểnh tai lên nghe xem tao có ở nhà không ấy. Tao biết em nói dối, nhưng em bảo:
– Đừng để mẹ anh ghét em!
Tao vẫn kệ, lấy xe đưa em về. Em hôn vào má rồi bảo:
– Có muốn lấy em không vậy?
– Có chứ!
– Vậy thì nghe em nhé!
Hic! Thế thì sao không nghe cho được. Tao vào nhà, mẹ hỏi:
– Minh Anh nấu cơm à?
– Vâng ạ…
Nấu nhiều thế sao không ở lại ăn, phí phạm…
Nói thế nghĩa là tao biết, bà cũng không phản đối gì rồi. Ơn giời, ơn tổ tiên, mong lần này con lấy được vợ.
Ông chú tao về VN chơi, tao đưa ra đồng, ông quyết định đầu tư thêm cho tao mẻ tiền nũa để xây dựng hệ thống phun bơm tự động rồi hành quân xuống HP hỏi vợ. Tao lại không biết, có một đôi mắt lóe lên sự tinh ranh toan tính. Thật chủ quan, vì điều này, suýt nữa thì tao mất đi cả gia đình và tiêu tán sự nghiệp.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Vạn sự khởi đầu nan, câu này chẳng sai tí nào. Một ngày như mọi ngày, tao ngập trong phân do với rau cỏ. Họ hàng nhà tao còn bảo, sinh ra sống như công tử, giờ lại thành nông dân là sao? Nếu chúng mày xuất phát từ nông nghiệp sẽ rõ, lúc nào chả đầu tắt mặt tối, quần nhàu áo bẩn, mùi nước hoa giờ thay bằng mùi thoang thoảng của phân xanh ủ bằng lá cây. Nó đượm mùi thì vài ha đất cũng vẫn nồng nàn. Trồng rau luôn phải xen canh gối vụ, lấy ngắn nuôi dài, luân canh, luân giống mới làm được. Tao còn xin được dự án của thành phố làm nhà lưới cho mình nữa. Đó là nguồn đầu tư từ nước ngoài, nhằm hỗ trợ doanh nghiệp vừa và nhỏ, giảm chi phí trong sản xuất. Cái khó lại không nằm ở trồng gì, mà khó ở quản lý và đầu ra của sản phẩm. Giá thành đầu tư vào rau sạch thì cao, mà đưa ra thị trường lại rẻ. Chưa kể các siêu thị chưa quen, nên ép giá rất gắt. Tao cũng chưa có kinh nghiệm chào hàng và mánh khóe hóa đơn của siêu thị, nên rất ngại vào các siêu thị to.
Tao đã nói từ trước. Tao sử dụng 2 quản lý, mục đích là để họ quản lý chéo nhau. Nhưng hai con giời này đều tham và suốt ngày kể tội nhau. Cũng tốt ít nhất tao cũng biết họ làm gì. Tuy nhiên cả hai tao đều chưa làm hợp đồng, nhưng họ đều tính tắt mắt của người ích kỷ, tao cũng bị thất thoát không ít, kể cả lúc trồng luân canh đến khi ra thành phẩm.
– Linh, Anh bảo mày, con T (em Phú Thọ), anh thấy con này hơi độc quyền, ngay cả việc anh bảo mấy bà đi làm cỏ, nó lại sai đi lấy nước. Đm, anh lão làng đây còn không biết phải làm gì à mà lại phải nghe ranh con lên mặt.
– Em phân công việc cho mọi người rồi mà, sao còn tranh nhau?
– ĐM, có phải công nghiệp đéo đâu, cái cần thì làm trước chứ?
– Nó đang bảo em là nói anh bơm nước mà anh bơm muộn, không đúng quy trình kìa!
– Thì… Máy bơm lúc đó trục trặc, nên không bơm được. Bơm muộn tí có sao?
– Không được đâu anh, bơm có giờ, thì mới tốt. Lần sau anh lưu ý giúp em!
– Đéo mẹ, lại chết vì gái hả em! Con đó anh nhìn chả ưa mắt tí nào. Hay mày định lấy nó, gái nguyên đầy, lấy đéo gì gái 1 con, chồng nghiện.
Bên kia, em Phú Thọ cũng không vừa:
– Cái ông Hạnh này làm ăn chán lắm anh ạ, em bảo ông ấy bơm nước đúng giờ mà cứ như bố đời ấy. Không làm.
– Em với ông ấy có chuyện gì à?
– Có đâu, là bà Hương đang làm cỏ, em bảo bà ấy đi lấy nước tưới vào đám rau cải, sắp thu hoạch rồi, không tưới sao rau tốt. Vì ông ấy không bơm nên em mới phải làm thế thôi. Anh tìm người khác đi, chứ làm mà vẫn theo tư tưởng cũ rích với trịch thượng ấy thì sao làm nổi. Em không làm nữa, em về đấy.
– Em mà về bây giờ thì ai giúp anh?
– Thế thì anh phải nghe em, nhá!
Tao kể cho em người yêu nghe về giả định hai người đó, tao vẫn chưa nói về đó là việc của tao nhé! Em trả lời nhanh như một cơn gió:
– Đơn giản mà anh, anh chia ca cho hai người đó, chia cả khu nữa. Thằng nào làm tốt là biết ngay. Ai cũng có quyền ngang ai, ca nào thì người kia phải nghe lệnh của chủ ca. Làm sai trừ vào kinh tế. Nhưng anh cũng lưu ý không chúng nó phá nhau. Cuối cùng sản phẩm hỏng là anh thiệt nhé!
Ờ, quá đơn giản. Sau này tao mới biết, không cho em biết và tham gia vào công ty là một sai lầm nghiêm trọng.
Tao chia ca, nhưng lại không rắn trong việc phạt, bởi tao nghĩ, đi làm ai cũng cần có công, phạt nhiều lấy đâu ra tiền mà sống. Có lẽ chính cách cả nể này, đã góp phần vào việc thất bại sau này của tao. Tao và em, có lẽ lệch nhau nhất là về tư tưởng làm ăn. Nhưng vì sao vẫn hòa thuận, bởi em nói. Đi ra ngoài, dù em có làm vương làm tướng gì, dù em có là người thế nào, thì nhất định, về nhà, em sẽ đứng sau tao. Mọi quyết định em nghe tao hết, dù là sai. Nhưng nếu tao cho quyền em quyết, thì nhất định, tao phải nghe em!
Nói mấy việc làm ăn đau đầu bỏ mẹ, kể về tao và em đi.
Em nói chuyện vợ chồng là chuyện cả đời, em không muốn có một cuộc sống không hạnh phúc, không muốn cuộc sống của em có hai từ “lỡ dở”. Nên nếu muốn lấy em thì suy nghĩ cho thật kỹ, chiều được em thì lấy, lăn tăn thì thôi. Tao yêu đương không ít, em lại cứng đầu và cố chấp, nên em và tao cần có một bản hợp đồng đối xử trong hôn nhân. Soạn văn bản và ký tá đàng hoàng. Để sau này, có bất kỳ việc gì, không cần phải to tiếng cãi nhau. Cứ lôi hợp đồng ra mà phệt. Người với người, sống không phải là để dằn vặt nhau, sống là để thương nhau thì mình mới thấy mình có giá trị.
Tao thì lúc đó gì chả ừ, nghĩ đó chỉ là chuyện đùa, nên cứ vô tư mà ký. Nhưng với vợ tao lại khác, nó chưa hề sai một khoản nào trong hợp đồng đó cả. Tao đọc lướt qua, thật là trẻ con. Tao nhớ nhất có một, hai điều khoản thế này:
– Có thể im lặng và không nói, nhưng đã nói thì phải nói thật.
Tôn trọng nhau, không xâm phạm vào quyền riêng tư của nhau, không lục ví, không xem điện thoại, luôn bình tĩnh khi có bất cứ việc gì xảy ra, đối thoại không đối đầu…(gì ấy, đéo nhớ)
– Nếu không muốn sống cùng nhau nữa báo trước cho đối phương 5 tháng. Cùng nhau hòa giải 1 năm. Không được thì đường ai nấy đi, không được xâm phạm vào cuộc sống của nhau, dù với bất kỳ lý do gì…