Phần 2
Công đã xuất ngũ được hai tháng, nhưng nó vẫn ở nhà vì còn chờ ông gia xin việc cho. Biết bố không ưa Lan và anh chị cũng không mấy mặn mà nên Công rất ít khi đưa Lan về nhà. Vào một buổi chiều mưa gió, Công và Lan không đi đâu, hai người chỉ ở trong phòng, chỉ làm tình, hết lần này đến lần khác mà cả hai vẫn chưa thấy chán và không muốn buông nhau ra. Tuy không được thông minh và nhanh nhẹn nhưng Lan lại rất mãn nguyện về cái khoản giường chiếu của Công, cũng tương đối khỏe và một đêm Công hoàn thành chỉ tiêu đá hai hiệp chính và thêm hai hiệp phụ dễ như trở bàn tay.
– Anh này! Lan thỏ thẻ và vuốt ve ngực Công khi hai người vừa quần nhau đến mệt lả người.
– Gì vậy em? Sao lại ấp úng thế?
– Có chuyện này em giấu anh mấy hôm nay rồi, em sợ nói ra anh giận và bỏ em.
– Có chuyện gì vậy em? Sao lại giấu anh? Nói cho anh biết xem nào? Anh hứa sẽ không giận em đâu.
– Em sợ lắm.
– Thôi nào, nói ra cho anh biết đi. Đừng sợ em!
– Em.. Em..
– Em làm sao? Chắc có thằng nào khác à?
– Không. Làm gì có ai ngoài anh. Em lâu rồi chỉ có anh thôi và cắt đứt liên lạc với hầu hết bạn bè. Tự dưng chẳng muốn chơi với ai.
– Thế có chuyện gì mà em phải sợ và ấp úng như vậy?
– Em.. Em… Hôm nọ thử và đi khám thì bác sĩ bảo em.. Em.. Có bầu được hai tháng rồi.
– Gì cơ?
– Anh ngạc nhiên lắm đúng không?
– Uh, thật không thể tin được. Có đúng vậy không em?
– Vâng đúng vậy. Bác sĩ bảo cái thai được hai tháng rồi và nếu phá thì phải quyết định nhanh không thì sẽ muộn. Em hỏi anh có muốn giữ lại không? Nếu anh không thích thì anh đưa em đi phá nhé.
– Gì? Sao lại phá? Nó là con anh mà?
– Nhưng để thì như thế nào?
– Còn như thế nào nữa hả em. Mình làm đám cưới luôn.
Lan nghe sướng lắm, người con gái nào mà chẳng thấy sướng khi người yêu nói ra câu đó. Nhưng Lan vẫn phải giả đò vì cô biết gia đình Công không ưa mình:
– Nhưng.. Nhưng bố anh có cho không? Em sợ ông lắm.
– Không cho cũng phải cho. Bây giờ cái thai trong bụng em mang giọt máu của ông ấy cơ mà. Bỏ sao được! Em yên tâm! Anh sẽ nói chuyện ngay với cả gia đình.
– Em lo lắm anh ạ. Nhà em quê mùa mấy đời trồng lúa và nghèo hèn. Từ trước bố anh chẳng bảo nhà anh với nhà em không môn đăng hộ đối rồi còn gì.
– Gớm em cứ lo quá. Nhà nào chẳng xuất thân từ cây lúa mà em phải sợ điều đó. Mà em dậy mặc quần áo đi, trang điểm xinh đẹp chút nhé.
– Mặc quần áo đi đâu? Lan nhìn Công bật dậy khỏi giường mặc quần áo.
– Đi về nhà anh chứ đi đâu.
– Về luôn bây giờ á?
– Ừ, phải làm ngay và luôn. Về thưa chuyện với bố và anh chị.
– Thôi anh về và xin phép một mình đi. Em ngại lắm!
– Chuyện trăm năm ngại cái gì mà ngại. Hai đứa về xin phép đàng hoàng. Em mặc quần áo và trang điểm đi.
Công ngồi hút thuốc chờ Lan tắm và trang điểm. Nó mỉm cười khi nghĩ mình sắp được làm bố, nhưng cũng nhăn mặt khi nghĩ đến chuyện thưa với bố và anh chị một lúc nữa đây. Công có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của ông Thái ra sao khi nó xin phép cưới Lan làm vợ. Hai năm trong quân ngũ, được rèn luyện cơ thể và ý trí nên phần nào cũng giúp Công rắn giỏi và mạnh mẽ hơn xưa. Lúc này là thời điểm quyết định, Công biết mình phải đứng lên, phải mạnh mẽ không ngại, không sợ gì hết. Nhìn Lan e lệ ngồi trang điểm, nó lại càng thấy yêu cô và ý trí nó cũng tăng cao ngút trời. Công rút đt ra gọi cho anh Thành và chị dâu của nó, nó bảo hai người về nhà bố ngay để họp gia đình vì có việc quan trọng.
Thành và Hà cũng hơi ngạc nhiên khi thấy Công đưa Lan về nhà để họp gia đình. Nhưng hai người còn bất ngờ hơn khi Công đứng lên xin phép bố và anh chị cho nó được làm đám cưới với Lan. Ông Thái thì khỏi nói rồi, ông như bị cứng lưỡi mà không thốt ra được câu nào. Bình thường ông sẽ phản đối, quát ầm lên xưng mày tao, con này con nọ, nhưng giờ có Lan e lệ ngồi ngay đó thì ông không thể hành xử lỗ mãng được. Trong đầu ông lúc bấy giờ là bao nhiêu toan tính chạy lòng vòng xung quanh nhưng ông chưa tiện nói ra, ông đợi khi con Lan về thì sẽ nói. Nhưng mọi toan tính của ông đều sụp đổ khi Công nói ra nó sắp được làm bố và ông cũng sắp lên chức ông nội. Ba người mồm há tròn vo khi nghe cái tin đó, với ông Thái thì ông không biết đó là tin vui hay tin buồn nữa. Thấy sự đã rồi, chắc cũng không còn cách nào nữa ông nói nhỏ nhẹ:
– Thôi nếu hai đứa đã suy nghĩ và quyết định lên duyên vợ chồng thì bố không cấm đoán nữa. Tùy hai đứa lựa chọn đấy. Nhưng nhớ một điều rằng đó là quyết định của hai con và sau này nếu chẳng may như nào thì đừng bảo bố không nói nhé.
Lan ngồi chỉ biết cúi đầu, cô nghe rõ những từ ông Thái nói ra và cô biết thừa ông đang ám chỉ ai. Nếu như không vì cái thai trong bụng, không muốn làm Công phải buồn thì có khi với bản tính đanh đá trong người, Lan có khi đứng dậy chẳng thèm và bật lại ông ngay.
Công thì ngố, không hiểu ý của ông Thái, nó chỉ biết là ông đã đồng ý nên nó vui mừng ra mặt. Nó hỏi ngay:
– Vậy bao giờ tiến hành đám cưới được hả bố?
Ông Thái thở dài rồi cũng đành trả lời, nói ra những điều mà thực sự mình không muốn:
– Muốn cưới thì phải về quê xin phép gia đình người ta đã chứ. Con Lan ngày mai gọi điện hay làm như thế nào đấy báo cho bố mẹ ở nhà biết là hai hôm nữa nhà bác sẽ xuống chơi và thưa chuyện với gia đình.
– Dạ. Lan lí nhí trong cổ họng.
Thế là một tháng sau Công và Lan tổ chức đám cưới và Công đưa Lan về sống cùng ông Thái. Lúc đó cái thai trong bụng của Lan đang được ba tháng và chúng ta cùng theo dõi cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ này như thế nào về sau.
Hàng xóm, bạn bè ai cũng chúc mừng cho ông Thái vì ông đã có hai cô con dâu xinh đẹp và quan trọng hai thằng con trai của ông đều đã trưởng thành và yên bề gia thất. Bây giờ mọi người đều bảo rằng ông chỉ việc nghỉ ngơi và chờ để được bế cháu nội.
Mỗi khi gặp ai thấy họ nói chuyện về mấy đứa con thì ông Thái chỉ cười, vì họ không biết rằng ông chỉ quý mỗi con Hà, đứa dâu trưởng của ông. Ông quý cái Hà bao nhiêu thì ông lại tỏ ra không ưa cái Lan bấy nhiêu. Hà là mẫu phụ nữ trí thức, thông minh, am hiểu mọi chuyện, lại hiền và sống tốt bụng nên ông Thái chẳng có lý do gì để mà không quý cả. Hà cũng có nét duyên, không phải là xinh lắm nhưng người cân đối với chiều cao 1m62, nặng tầm 53-55 cân. Dáng Hà cao, mông ngực vừa phải, không to cũng không nhỏ, ai nhìn cũng sẽ yêu quý cô chứ không có ý nghĩ giường chiếu trong đầu. Còn Lan thì hoàn toàn ngược lại, cô chỉ cao 1m55, hơi lùn nhưng điểm nổi bật của Lan là 3 thứ: Mông, ngực và mặt tiền. Lan thấp nhưng mông to và cong tớn, ngực cũng tròn xoe và căng tràn nhựa sống, còn mặt cũng không phải là xinh quá nhưng cũng có nét duyên và đàn ông ai nhìn cũng chỉ muốn được lên giường với cô. Tính của Lan thoáng nên khuôn mặt của cô toát lên vẻ dâm thấy rõ, và đôi khi ông Thái nhìn cô cười mà ông lẩm bẩm trong đầu ” sao cái mặt nó đĩ thế cơ chứ “.
Vợ chồng thằng con trai cả ông Thái hầu như không bao giờ phải lo từ công việc cho đến kinh tế, nhưng có một điều làm ông hơi băn khoăn đó là hai đứa cưới nhau được một năm rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy có tin vui để ông được bế cháu. Trong khi đó cô con dâu thứ hai ông ghét ra mặt thì cái bụng càng ngày càng to. Khi Lan mang bầu đến tháng thứ 7 và tháng thứ 8 thì da dẻ trên người cô nứt toác ra, người đã lùn nay lại còn béo ục ịch như cái thùng phi, mỡ cổ chảy ra làm ông Thái nhìn phát khiếp, đã ghét ông lại còn ghét thêm. Cũng may được cái từ khi về làm dâu, Lan tỏ ra ngoan ngoãn, nói gì cũng vâng dạ, sống biết điều, kính trên nhường dưới, gặp ai cũng chào nên lại được hàng xóm rất yêu quý và các ông bà bô lão ai cũng khen ông Thái có hai cô con dâu ngoan, lễ phép.
Thấy Lan dần dần cũng chứng tỏ mình là một cô con dâu hiếu thảo, và đặc biệt là cái ngày cô hạ sinh cho ông một thằng cháu nội kháu khỉnh, chim dài mấy mét thì ông Thái cũng đỡ ghét Lan đi thấy rõ. Vì cả 2 vợ chồng còn trẻ nên hầu như mọi việc ông Thái phải nhúng tay vào làm cho, kể cả việc ông nhiệt tình chui vào bếp nấu ăn tẩm bổ cho cô con dâu mà trước đó ông ghét như kẻ thù.