Phần 7
Lão già im lặng nghe con nhỏ kể lể. Con bé Anh Thư, học chung với nó từ hồi cấp 2, và cũng là một gương mẫu tiêu chuẩn trong… các bi kịch xã hội Việt Nam. Cha nghiện rượu, mẹ cờ bạc, đó giờ sống bằng cơm thừa canh cặn trong nhà. Giờ thì nhờ ơn thần bài mà và lưu linh mà cái lều dột nơi đang sống cũng bị xã hội đen vây kín. Đám giang hồ Hải Phòng, Quảng Ninh hào hứng xông vô siết nhà mà thấy cái chuồng heo chỗ con bé ở còn dội lẹ, nhà không có thổ cư, đất ven bờ kênh mà hao hao nằm trên nắp cống nên rốt cuộc, phương án bán nhà trừ nợ chả bên nào dám nhận.
Vậy là có phương án khác ngay: Bán con trừ nợ. Chả biết cha mẹ nó ngày xưa đẹp thế nào mà con nhỏ thì xinh xắn ra trò. Mũi cao, sống mũi dọc dừa, đôi mắt biết cười, gò má hơi cao chút nhưng lại làm con nhỏ có nét Tây, thân hình mảnh dẻ nếu không muốn nói là ốm lòi xương làm con nhỏ có luôn dáng người mẫu mà đám nhà giàu thử bao nhiêu cách cũng chẳng có nổi.
Con Thư thương cha mẹ, nhưng giờ thì chẳng thương nổi nữa khi cha mẹ bán đứt nó đi chỉ để trừ số nợ mấy chục triệu. Vậy nên chiều hôm đó, con nhỏ vô nhà bằng đường phía sau, vô tình nghe được cha nó đang ba hoa về nó và… tiềm năng làm đào cho mấy thằng đòi nợ nghe, con nhỏ bèn ôm 2 bộ đồ và cái cặp sách đầy mấy cuốn sách cũ rồi chạy khỏi nhà.
Con bé bèn trốn qua nhà họ hàng, rồi cứ chỗ này dăm ba ngày, chỗ kia vài tuần, nhưng mà một con bé mới 16 tuổi, đó giờ chẳng ai dạy dỗ thì bản lĩnh đường đời cũng chỉ loanh quanh mấy màn khôn vặt thôi, huống chi tính con bé này còn hiền hơn cả con Diệu. Nhưng đi loanh quanh cũng mấy chỗ nghèo nên chẳng ai nuôi con nhỏ nổi quá nửa tháng, con bé lại chẳng dám nghỉ học để đi làm nên chuyện càng tệ, thêm vào đó là đám xã hội đen cũng bắt đầu xuất hiện ở mấy chỗ con bé từng ở, đặc biệt là ở trường, vài lần con bé suýt đã bị tóm nếu không có sự can thiệp của dân phòng và bảo vệ. Cực chẳng đã, con bé đành phải liều mạng mượn điện thoại của người họ hàng tốt bụng rồi gọi cho con Diệu hỏi cách.
“Ừm, nếu thiệt thì cứ cho con bé vô chung cư mình ở đi nè” – lão già nghe xong cũng thở dài. Chuyện hay thì chả thấy chứ chuyện bậy chuyện nhảm thì đếm không hết.
“Thầy, thầy cho thiệt hả thầy, mà chung cư còn phòng nào trống đâu? Con đi ngó hết rồi, nên chỉ còn…” – con bé ngước nhìn lên lão, nửa hy vọng nửa ngượng ngùng – “… còn cách cho nó làm tình nhân của thầy, thầy cho nó chỗ ở”.
Lão già nghe tới đó thì bật cười. Cách đây 20 năm mà nói câu này thì chắc lão còn ham, chứ giờ thì mỗi lần làm tình lão chỉ cố được đúng một lần xuất tinh. Già rồi, có con nhỏ làm thú vui tuổi già đã là quá lắm, thêm đứa nữa chắc lão đứt bóng sớm chứ hay ho gì. Nhưng mà… còn mấy thằng A Giành kia nữa, hỏi thử xem, mà nuôi thêm 1 đứa thì cũng nhằm nhò gì đâu, coi như làm phước thiện.
Vậy là con bé Thư được một cuộc điện thoại – truyền miệng vào lúc chập tối, kêu nó bắt xe ôm tới địa chỉ chung cư. Ban đầu, con bé sẽ ở chung phòng với con Diệu trước, sau này tính tiếp. Con Diệu đã chờ sẵn nơi cổng chung cư, vừa xuống xe, hai đứa ôm nhau oà khóc. Con Thư khóc vì cuối cùng cũng có chỗ ở, còn con Diệu thì thấy con kia đã hao hao một bộ xương khô nên mới khóc, làm lão Mẫn đứng trên lầu nhìn xuống cũng mủi lòng theo.
Con Diệu vẫn còn tính con nít, mà con nít thì chơi với nhau là chí tình. Nó móc “tiền tiết kiệm” ra dẫn con Thư đi ăn, rồi mua sắm đồ cho con nhỏ, đem cái điện thoại cũ nó xài cho bạn luôn, dặn dò bạn đừng ra ngoài lúc này. Xong việc con nhỏ đi qua năn nỉ lão già dịch nhờ đi rút học bạ trong trường con Thư ra đổi qua chỗ nó cho 2 đứa có bạn. Con nhỏ vừa lắc tay lão vừa khéo léo cạ đôi vú, làm lão già vừa bực vừa mắc cười phải xua tay cho con nhỏ đi chỗ khác chơi. Già rồi, mới tối hôm qua chơi một cú mà trưa nay thêm cú nữa đảm bảo thượng mã phong ngay.
“Thầy, cứu nó đi, coi như thầy thương con, thầy thương con mà, con sẽ thuyết phục nó” – con Diệu nằn nì.
“Đi ra ngoài đi, chuyện con nhỏ thầy sẽ lo” – lần đầu tiên sau 5 tháng quen nhau lão lại gầm lên, chừng thấy mặt con nhỏ rơm rớm nước mắt lão lại thở dài – “thầy có con là đủ mệt rồi, con bé này để nuôi cho hồi thần lại rồi tính”.
Thực ra trong đầu lão đã nhảy số, con nhỏ này dáng cũng mình dây cây cảnh, mặt mày coi cũng được. Để xem đưa qua cho thằng cha Khoa chắc ngon lành đây. Khoa không lựa được ai vì nghi ngờ đủ thứ nhưng có giới thiệu thì ngon thôi. Nghĩ vậy nên lão gật gù, nhìn con nhỏ đang đứng ngóng rồi lên tiếng: “Thầy sẽ tạm thời lo cho nó, nhưng nếu chuyện kia thì thầy sẽ hỏi xem có bạn nào của thầy cần không”.
“Yeah, con biết thầy làm được mà” – con nhỏ reo lên rồi nhào vô ôm lấy lão, hôn vô má chụt một cái rõ kêu xong chạy biến.
Lão già tính gọi với theo mà không kịp, thở dài quay lại giường ngủ trưa, miệng lầm bầm: “Phải nhắc nó kỹ chút, thêm một đứa là thêm chuyện chứ hay ho gì, bể chuyện nữa thì mệt lắm”.
Từ hồi bị lão già cướp mất lần đầu, con Diệu như lột xác từ con bé khu ổ chuột trở thành tiểu thư, nên đâu thiếu người ghen tị. Những món quà, tiền chu cấp của lão làm con nhỏ lóa mắt như sống trên mây, nên rốt cuộc nó quên hẳn luôn nỗi buồn mất đời con gái. Chưa hết, lão còn tỉ tê khuyên nhủ, hay như đám con nít bây giờ gọi là “thao túng tâm lý” làm con nhỏ quan niệm rằng lão đang cứu vớt cuộc đời nó, và chuyện nó đem thân ra đền đáp lão là chuyện bình thường. Vậy nên, con nhỏ quan niệm rằng lão có cứu bạn nó thì bạn nó cũng nên báo đáp lão, chưa kể tới số tiền mà cả đời con nhỏ chưa từng thấy qua nay lại được đưa tận tay nó hàng tháng càng làm nó muốn chia sẻ sự may mắn với những người khó khăn xung quanh theo cái cách rất chi là vi phạm đạo đức xã hội này.
Chừng 2 tháng sau, khi con bé Thư đã ổn định tâm lý và bắt đầu nhập học lớp 11, lão Mẫn và tác giả bèn cho con nhỏ chụp một bộ hình áo dài rồi cầm đưa lão Khoa.
“Ừm, nếu hoàn cảnh con bé vậy thì em thử gặp một lần coi sao” – lão Khoa nhìn nhìn màn hình, khẽ đẩy cặp kiếng dày cộp rồi kết luận.
Vậy là lão Khoa dọn tới ở tầng 3 chung cư, trong căn phòng do lão tỉ mỉ lựa chọn mà chưa từng dùng tới, còn cái dinh lão đang ở thì để cho thằng con trai mới 17 tuổi ở. Chẹp, một quyết định, nhiều khi hư cả hai người à nha. Thằng con 17 tuổi mà ở nguyên cái dinh mênh mông vậy thì dám lão Khoa lên chức sớm. Còn lão thì thôi, hư mẹ nó rồi còn đâu.
Lão Khoa tiếp nhận vai trò hướng dẫn con nhỏ khá suôn sẻ. Không như già Mẫn quanh năm cắm mặt vào phòng mổ, lão Khoa tiếp xúc với đám doanh nghiệp gần như mỗi ngày trong suốt 30 năm qua, nên cách nói chuyện, thuyết phục, trình bày của lão hơn xa lão Mẫn, mà cũng phải thôi, dân Kinh Tế dẻo miệng hơn dân Kỹ Thuật là phải rồi. Phía bên kia, con bé Diệu phát huy vai trò then chốt trong việc phá băng với những màn tỷ tê tâm sự mỗi đêm, con bé Như ban đầu còn e ngại nhưng cuối cùng cũng xuôi theo bạn, thà theo lão Khoa còn hơn xa đi làm gái. Vậy nên lão Khoa với con nhỏ bước vào giai đoạn tìm hiểu tương đối nhanh, nhưng rồi cũng dừng lại tại đó vì con nhỏ còn chưa quen, còn lão Khoa thì không thích ép người quá, trả lời thắc mắc của tác giả, lão nhún vai: “Cái gì cố quá thì thành quá cố”. Nên thôi chuyện đâu còn có đó.
Tuy nhiên, đang yên lành thì một chuyện trời ơi đất hỡi rớt xuống đầu của chung cư Khuyến Học, vô tình làm cho câu chuyện này bay một khoảng cách rất dài. Số là con bé Thư bỏ trốn khỏi gia đình thì xong rồi, nhưng cha mẹ nó bán con không được cho mấy thằng xã hội đen thì bị tụi nó ngày nào cũng tới hăm dọa, vậy nên rốt cuộc chẳng còn chút tình nghĩa nào nữa, hai người trai tứ chiến, gái giang hồ này rủ nhau đi… tìm con về bán.
Lặn lội sao đó mà cũng mò từ xứ Bình Chánh đi qua tới cái chẹt trong quận 12 được. Chập tối, chung cư bước vào giai đoạn hoạt động sôi nổi sau khi đám nhỏ đi học về, phòng nào cũng tỏa mùi đồ ăn và tiếng nói cười láo nháo. Thình lình xuất hiện mấy bóng người mặc đồng phục công an, chìa thẻ ngành cho bảo vệ rồi mời người đứng đầu chung cư có mặt để hợp tác điều tra, đi kèm còn có tổ trưởng tổ dân phố, đúng lúc lão Khoa có mặt ở chung cư.
“Yêu cầu ông hợp tác điều tra với chúng tôi” – thấy lão Khoa nhỏ nhẹ mời vô văn phòng, hai anh công an nghiêm giọng tính thể hiện.
“Hợp tác điều tra thì mới mời mấy chú vô đây, chứ không hợp tác thì…” – lão Khoa đang nhẹ giọng chợt rút cái bóp chọi lên bàn – “… tụi mày làm gì tao”.
Con mẹ nó, cái thẻ Uỷ Viên Trung Ương Đảng nằm lù lù ngay trong bóp, làm hai anh công an vườn, ý lộn công an xã thấy là mặt mày xanh lè. Bạn biết đó, tuổi Đảng chỉ cần hơn nhau 1 ngày là đủ cho một đảng viên có quyền thanh tra và tố cáo một đảng viên khác, một đảng viên thuộc quyền quản lý của trung ương có quyền thanh tra mọi ban ngành đoàn thể cấp dưới, còn chuyện đảng viên cóc cáy lên mặt với đảng viên cấp cối thì… Hai anh bèn chuyển sang giọng khác – “dạ tại có đơn báo án là có vụ bắt cóc xảy ra ở đây nên tụi con…”
“Hai chú nói tui bắt cóc người ta?” – Lão chặn họng cái rẹt.
“Dạ đâu có, vì là án trọng điểm nên tụi con tới kiểm tra một vòng thôi, dạ, bác thông cảm cho tụi con” – hai anh này chuyển bài cù cưa.
“Ờ, mà quên, hai anh tới kiếm ai?” – Lão Khoa cười cười.
“Dạ… dạ… tụi con tới kiểm tra thôi, tụi con xin coi đăng ký cư trú của toà nhà” – hai con nhái này cũng đổ mồ hôi rồi, mà vẫn ráng đấm ăn xôi.
“Ừ, thôi được, để tui đi lấy hồ sơ cho hai anh coi” – mắt lão Khoa nhá lên một tia nguy hiểm, cà chớn với lão thì bảo đảm có thưởng đẹp.
Tưởng gì chứ đây là chương trình khuyến học của Unicef, quỹ tài trợ Winrock, có chính sách của UBND TP. HCM cặp theo đàng hoàng, hồ sơ kê khai của mọi học sinh, sinh viên đều cộp dấu ít nhất 2 trong 3 cơ quan, riêng hồ sơ của con bé Thư này có cả giấy xác nhận bị bạo hành gia đình của Unicef và xác nhận của Cơ Quan Phòng Chống Bạo Lực Trẻ Em Việt Nam, công an mà mó tay vô truy xét bắt cóc thì dám có ngày cách chức điều tra luôn công an chứ chẳng phải chơi. Hai anh đọc tới hồ sơ con nhỏ thì lồi mắt hẳn ra, lắp bắp xin cáo từ. Lão Khoa lúc này mới chặn lại: “Ai tố cáo chỗ này bắt cóc và chứa chấp người trái pháp luật?”
“Dạ, chỉ tố cáo bắt cóc người thôi, là cha mẹ cô này” – một anh nhanh miệng – “dạ tụi con về xé hồ sơ”.
“Hừ” – lão Khoa trừng mắt lên – “tố cáo thằng này rồi xé hồ sơ là xong chuyện à?”
Mấy anh nghe tới đó là hồn vía lên mây, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra, dù trong phòng bật máy lạnh, Uỷ Viên Trung Ương Đảng chơi thằng công an xã thì khác gì con voi đè con châu chấu, bèn năn nỉ lão thương tình bỏ qua, chừng nghe giọng mấy anh xuống tới đất rồi lão mới khề khà nhấp ly trà, nhướng mày nói: “Tôi muốn tố cáo hai người đó vì đánh đập và âm mưu bán trẻ em”.
“Dạ, dạ, bác để đó chúng cháu lo ạ” – anh áo xanh thứ hai nãy giờ im thin thít nay bật lên giọng trọ trẹ – “dạ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ được giao”.
Lão Khoa gật gù, phẩy tay. Hai anh lật đật dẫn dân phòng và cán bộ khu phố biến với tốc độ tên lửa.
Ba cái chuyện lấy số giang hồ này với anh em trong hội thì thỉnh thoảng vẫn có, và trở thành trò chơi quen thuộc nên nhiều người coi riết cũng nhàm, nhưng với một con nhỏ ngơ ngáo cuộc đời như con Thư thì hình tượng lão Khoa biến thành một thứ hộ pháp có thể cứu khổ cứu nạn thiệt à nha!