Phần 9: Con mèo lang thang
Một thời gian sau… Ninh, Phi lại đâm đầu vào công việc chuẩn bị cho chuyến đi Kenya sắp tới. Như đi học, Uyên đi làm… mọi người lại quay lại với những công việc nhiệm vụ thường ngày của mình.
Riêng Phi gần đây trông anh luôn có nhiều tâm sự, trong lòng anh bấy lâu nay đang gặp một vấn đề khó nói… Bứt rứt, khó chịu và lo lắng… Phi không có nhiều bạn, và cũng chẳng có bạn thân… Vì gia trưởng và hơi khó tính nên anh luôn sống khép kín… mỗi khi gặp vấn đề anh luôn tự mình giải quyết… nhưng… lần này… nó không phải vấn đề xã hội hay công việc mà là một vấn đề nhạy cảm… Vì vậy ngày hôm nay anh quyết định sẽ dốc bầu tâm sự với Ninh em trai mình.
Có thể nói… nhiều cặp anh em trong một gia đình không mấy thân thiết, nhưng Ninh và Phi lại khác, tuy Phi không thể hiện nhiều nhưng anh luôn thương yêu em mình và luôn tin tưởng nó… nó vừa là bạn, vừa là máu mủ và vừa là cánh tay phải đắc lực của Phi trong công việc và tính cách của nó thì Phi rất hiểu cho nên những bí mật khó nói này… ngoài Ninh ra Phi không thể tâm sự được với ai… Sau khi tan làm, Phi hẹn em trai mình và một vài người bạn đi uống bia.
– Chủ quán ơi! Cho xin thêm két bia. – Sau khi sáu người uống hết một két bia gồm Ninh, Phi và bốn người bạn của họ, những người kia sau khi no nê đã đứng lên về trước, còn lại ở bàn nhậu là Ninh và Phi đã ngà ngà say.
– Thôi anh Phi, say rồi, anh gọi thêm làm gì? – Ninh mặt đỏ bừng nói.
– Còn sớm mà, ngồi lát nữa đi.
– Thôi được rồi anh chờ em đi vệ sinh đã… Ninh đứng dậy, hơi lảo đảo đẩy chiếc ghế nhựa tí ngã, anh hướng về phòng vệ sinh của quán.
Phi tuy đã say nhưng trông anh rất bình tĩnh… Phi chống tay vào cảm ngồi nhìn chằm chằm đĩa mực khô đăm chiêu suy nghĩ… Khoảng ba phút sau Ninh quay lại, cùng lúc đó nhân viên cũng bê ra thêm một két bia.
– Này uống đi. – Phi bật “soạt” thêm vài chai bia để lên bàn, mắt hơi trùng xuống.
– Hôm nay anh bảo có chuyện gì nói với em? – Ninh cầm chai bia vừa rót vừa nhìn anh mình.
– Haizz… chán lắm… ực ực… ực… Chỉ cần một hơi Phi tu hết cốc bia to. Ninh ngồi nhìn không nói gì, xé miếng mực cho vào mồm nhai nhồm nhoàm.
– Chú với Như dạo này thế nào… Phi chống một tay vào cắm mắt lờ đờ hỏi Ninh.
– Thế nào là thế nào anh… Ninh thắc mắc, nhưng anh đã cảm thấy có điều gì đó liên quan đến cuộc sống gia đình của Phi.
– Thì đấy, dạo này có ổn không? – Phi vòng vo.
– Bọn em vẫn oke anh ạ… sao anh hỏi vậy?
– Haizzz ý anh là chuyện chăn gối của hai vợ chồng chú thế nào… Phi đi thẳng vào vấn đề.
– Vẫn bình thường! Sao anh hỏi vậy? Anh với Uyên có chuyện gì à? – Ninh hiểu ngay ra vấn đề, gần đây thấy tâm trạng của Phi không được tốt, anh hiểu ngay kiểu gì cũng liên quan đến Uyên. – Haizzz… – Phi không nói gì, tiếp tục cầm cốc bia lên uống.
– Thôi! Anh say rồi đấy! – Ninh dẳng lại cốc bia từ tay Phi, Phi chẳng nói gì, tự vơ lấy một chai bia bật ra và tu luôn. “Ực ực… c… c… Khà!!!” Mắt Phi đỏ lòm, nước mũi rỉ ra vì nhịn thở tu bia… Trông anh lúc này rất nát.
– Hôm nay anh vừa đi khám. Khụ khụ… – Phi vừa nói vừa họ.
– Sao anh lại đi khám, anh bị bệnh gì à… Ninh lo lắng.
– Rối loạn cương dương! Haizzz… – Phi ôm đầu và tóc.
– Rối loạn cương dương?
– Chú không hiểu đúng không… Ợ!!! Để anh nói… ợ… có nghĩa chủ vẫn cương cứng được, nhưng không phải lúc nào cũng muốn là cứng được… ợ!!! – Phi vừa nói vừa trùng mắt xuống vì say.
– Có nghĩa anh bây giờ không cương được… Ninh nhăn mặt biểu hiện sự cảm thông với Phi, bình thường Ninh hay đùa và khá nhây nhưng nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề nên anh cũng nghiêm túc lắng nghe anh mình.
– Không phải không cương được. “Chức!” – Phi nấc lên một cái.
– Là sao???
– Ví dụ bình thường chú sẽ không cương được, nhưng xem sex sẽ cương được, hiểu không…
– Rồi rồi, vậy anh chỉ cần xem sex là cương được, có gì đâu… Ninh thắc mắc, nếu chỉ như vậy sao Phi lại tỏ ra buồn bã đến vậy.
– Không! Bệnh anh nặng hơn… Ợ… có xem sex cũng không được, bác sĩ tâm lý bảo do đặc điểm công việc căng thẳng cũng ảnh hưởng tới nhu cầu của anh. Haizzz… – Sau khi không thể tải nổi bia, Phi rút điếu thuốc ra hút.
– Vậy còn cách nào không anh? – Ninh cũng đưa tay xin một điếu.
– Bác sĩ nói vợ chồng anh phải thay đổi ngoại cảnh, thể dục thể thao đều đặn, tránh làm việc căng thẳng, đi du lịch cùng nhau. Haizzz… – Phi rít một hơi thuốc và nhả khói lên trời, trông gương mặt thực sự buồn bã và có chút cay đắng.
– À… vậy đợt du lịch vừa rồi có kết quả gì không anh? – Ninh hiểu ngay đợt du lịch vừa rồi cũng là một kiểu trị liệu của Phi… anh ta không làm một điều gì mà vô nghĩa, đúng là người có tư chất của một lãnh đạo. Để cân đối được công việc và gia đình quả thực rất khó khăn đối với một người trăm công nghìn việc như Phi.
– Không! – Phi ngửa đầu ra sau tiếp tục rít một hơi thuốc và nhả khói.
– Không? Vậy giờ phải làm sao… Ninh lo lắng, anh biết anh trai mình rất muốn có con… hóa ra vì lý do này mà anh luôn nói chưa muốn có con để dấu ông Lưu.
– Anh chịu! Chú biết bao lâu rồi anh chưa làm tình với chị chú không? – Phi chống một tay vào cằm nhìn Ninh hỏi.
– Em sao biết được! Ơ hay… – Ninh cười trừ, anh thấy Phi đã quá say rồi.
– Từ rất lâu rồi, chắc cũng cả tháng rồi đấy… hoặc hơn… ợ!!! Anh cũng không nhớ rõ… lúc anh phát hiện ra bệnh mới để ý… chẳng lúc nào có cảm hứng khi gần vợ… Mặc dù Uyên nó đẹp như tiên ấy… giọng Phi trầm xuống, anh gõ hai cái vào màn hình iphone… chiếc iphone sáng đèn, màn hình nền là ảnh của Uyên, bức ảnh mà Uyên bế một em bé ở trại trẻ mồ côi đợt công ty anh đi làm từ thiện… Phi rất thích bức ảnh đó, anh nhìn chằm chằm vào đó và nở một nụ cười… một nụ cười đầy sự yêu thương và có chút đau xót ở trong đó.
– Cả tháng thì khá lâu đấy! Vậy Uyên có biết bệnh của anh không? – Ninh liếc nhìn màn hình điện thoại của Phi và để ý tới phản ứng của anh mình khi nhìn bức ảnh đó, điều này làm Ninh càng dám chắc hơn về việc Phi đang rất muốn có con.
– Không! Anh nói với mỗi chú. – Phi lại cầm chai bia rót vào cốc, thả thêm mấy viên đá cầm lên hướng đến Ninh, Ninh cũng cầm cốc lên, hai anh em làm một hơi hết sạch, tuy cũng say nhưng nghe tâm sự của anh mình Ninh lại muốn uống cùng Phi như một sự đồng cảm.
– Anh em mình sắp sang châu phi một thời gian, anh lo ở nhà cái Uyên đi cặp bồ… Ợ!!! Phi nhìn thẳng vào mắt Ninh lo lắng… vì bản tính hay ghen nghĩ nhiều lại cộng thêm bị chứng rối loạn kích thích nên Phi luôn nghĩ ra những viễn cảnh mà anh lo lắng.
– Không! Anh đừng bi quan như vậy, Uyên với anh yêu nhau như thế nào anh là người rõ nhất chứ! Với lại! Còn cái Như… có chuyện gì vợ em chả kể cho em! Anh yên tâm… Ninh an ủi.
– Chú hiểu bọn con gái rồi đấy, nhu cầu cao lắm, mà chú biết Uyên vợ anh nhìn nó thế, thiếu gì thằng tán tỉnh lúc anh vắng nhà hả… Phi lè nhè nói.
– Anh nghĩ tiêu cực quá anh Phi! Tuy bọn con gái nói chung thì hiểu nhưng em tin Uyên không phải loại người ấy đâu. – Ninh xua tay khẳng định.
– Anh… Chú biết anh rất yêu cô ấy, anh thấy mình không xứng đáng làm một người đàn ông, Tâm trạng Phi lại bắt đầu chuyển biến.
– Thôi anh đừng nói như vậy! Anh em mình sẽ tìm cách chữa bệnh của anh! Anh yên tâm! Và theo em thì thế này… Sau khi hoàn thành dự án Kenya, em nghĩ anh nên nghỉ một thời gian, để đó mọi thứ em lo… anh hãy chuyên tâm vào chuyện gia đình trước! Không em thấy anh làm việc kiểu này, đến ăn uống còn không có thời gian chứ đừng nói chuyện vợ con! – Ninh an ủi Phi, bình thường hai anh em không bao giờ nói chuyện với nhau thân mật như thế, hôm nay có chút men nên hai anh em cũng thấu hiểu và cảm thông cho nhau hơn.
Phi không nói gì, anh chỉ lắc đầu và hút thuốc, bản thân anh rất hiểu vợ, anh cũng hiểu tình trạng của anh bây giờ, anh lo bệnh anh sẽ không chữa được, một phần không thỏa mãn được vợ, một phần không có người nối dõi… và một phần trách nhiệm trong công việc của Phi rất cao.
Anh lo lắng trong tương lai mọi chuyện sẽ xấu đi. Tuy gia trưởng, cục cằn và có phần khô khan nhưng Phi là người đọc rất nhiều sách… Anh hiểu tình dục đóng vai trò cực kỳ lớn trong cuộc sống hôn nhân gia đình, anh lo sợ Uyên sẽ rời bỏ anh đến với người đàn ông khác nếu như anh không làm cô ấy hạnh phúc… Vì Uyên rất xinh đẹp, cô ấy lại cả tính… luôn có sự lựa chọn cho riêng mình, nếu bây giờ mà rời nhau ra chắc chắn Phi sẽ mất cô ấy, đó là điều anh luôn lo sợ…
– Anh Phi! Ninh nhìn Phi như muốn tâm sự với anh điều gì đó.
– Hử… Phi ngước lên nhìn Ninh.
– Em nói điều này, anh đừng nói cho ai nhé, đây là bí mật của riêng em… −Ninh thở dài… Hôm nay thấy Phi nói ra vấn đề của mình, Ninh cũng muốn giãi bày tâm sự một chút.
– Chú nói đi! – Phi đưa thuốc lên mồm rít một hơi.
– Dạo này… em cảm giác lười làm chuyện đó lắm… – Ninh nói và cầm miếng mực lên nhai.
– Chú có vấn đề gì hả?
– Không, súng ống em bình thường.
– Vậy sao? Vừa rồi đi du lịch cũng không làm gì?
– Không phải em không muốn, đêm đầu tiên say, đêm thứ hai cũng say. – Ninh cười ngượng nói. Lần đi du lịch đó, đêm nào Ninh cũng đi nhậu với bạn ở Đà Nẵng đến say khướt… nghe Phi tâm sự Ninh cũng phải lấy chuyện gì đó ra để nói cho Phi có cảm giác không cô đơn.
– Anh tưởng bí mật gì to tát lắm, tối nay về chủ đè nó ra là được, chứ như anh đây có muốn cũng không được. Haizzz. – Phi nhíu mày nhìn Ninh, tưởng vấn đề gì hóa ra thằng em nó chỉ an ủi mình thôi.
Phi mỉm cười lắc đầu… Tính thẳng Ninh vẫn vậy, lúc nào cũng muốn an ủi người khác bằng một câu chuyện tương tự, mà đó đâu phải vấn đề gì lớn lắm. Hai đứa nó như một cặp trời sinh về cả tính cách lẫn ngoại hình… lúc nào cũng tíu tít như đôi chim cu… Nhìn cái vẻ mặt của Ninh là Phi hiểu thằng bé chỉ muốn mình vui lên chứ không có vấn đề gì…
Ngoài trời cũng đã chuyển màu, hai anh em đứng dậy ra về còn kịp bữa cơm tối. Căn bệnh của Phi không phải một sớm một chiều, anh đã đi khám rất nhiều bác sĩ chuyên khoa và bác sĩ tâm lý nhưng đến nay vẫn không có tiến triển gì.
Bản tính ghen tuông của anh có lẽ cũng vì lo lắng mà ra. Thời gian anh và Ninh sang Châu Phi đang sắp đến, điều lo lắng nhất của anh bây giờ không biết có nên nói với Uyên căn bệnh của mình hay không. Nói để nàng thông cảm với anh, hay không nói để thử lòng người vợ của mình trong thời gian anh công tác xa nhà…
Về đến nhà cũng chập choạng tối, Phi đánh xe vào gara ngó ra cửa thấy bố mình đang ngồi chơi cờ dưới ánh điện sân, cách ông một đoạn là đôi chân dài quen thuộc của Uyên. Vợ anh đang cúi người quay bộ mông tròn trịa về phía ông Lưu, lúc này Uyên chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi bó sát khiến bộ mông của nàng càng cong và mẩy, phía trên mặc một chiếc áo ba lỗ khoét ngực trông khá sexy. Phi thấy vậy nóng mắt liền đi ra khỏi gara tiến đến chỗ Uyên.
– Em chỉnh lại áo đi, sao cứ chổng mông về phía bố thế. – Phi nói nhỏ với Uyên.
– Anh! Em đang tỉa hoa, không củi người sao tỉa được. – Uyên quay người lại, một tay cầm kéo dơ lên lau mồ hôi trên trán.
– Cũng phải ý tứ chút chứ. – Phi nhíu mày lại, nhưng nghĩ đến chuyện kia lại thấy thương vợ anh liền chuyển chủ đề khác.
– Bố! Bố lại chơi cờ một mình à? – Phi ngồi xuống cạnh ông Lưu.
– Ông thông gia hôm nay bận việc, cái Như đang nấu cơm, tôi không chơi một mình thì chơi với ai… Vừa nói ông Lưu vừa nhắc chén chè lên miệng nhấp nháp.
– Con chào bố! Tối rồi bố không vào nhà mà chơi, ở ngoài này nhiều muỗi lắm! – Ninh cũng từ gara đi đến lễ phép chào ông Lưu. Hai anh em mỗi người một xe ô tô nên khá mất thời gian để đánh vào nhà.
– Hai thẳng đi đâu về mặt đỏ tưng bừng thế kia? Ông Lưu ngước lên nhìn hai ông con quý tử của mình.
– Ha ha… con với anh Phi vừa đi uống bia về, nóng quá bố ạ. Như đâu bố? – Vừa nói Ninh vừa quay người đi vào trong nhà. Ông Lưu không nói gì tiếp tục ngồi nghiên cứu cờ. Phi đứng nhìn vợ mình thu dọn đồ nghề chăm sóc hoa… đôi chân dài trắng muốt thẳng tắp, bộ mông đánh qua đánh lại theo bước chân trông quyến rũ chết người.
Phi liếc theo dáng đi vợ mình và thấy thật tiếc nuối cho bản thân khi không làm gì được người vợ nóng bỏng này… Sau đó anh lại thấy thương vợ… Ở cái tuổi 23 tràn đầy sức sống thế này mà ít khi làm tình với chồng… Nhưng kỳ lạ thay Phi cũng không thấy Uyên có phản ứng gì như cáu gắt hay khó chịu, trông cô ấy vẫn rất bình thường.
Nhưng… Tối hôm đó, sau khi tắm xong Phi leo lên giường lướt điện thoại xem chứng khoán… Tối nay Uyên đã cố tình mặc một bộ ngủ khá sexy, nàng trèo lên giường nằm ôm Phi… Mọi cử chỉ ánh mắt của Uyên đều thể hiện rõ nàng đang muốn chuyện đó… Nhưng Phi chỉ liếc nhìn rồi lại cắm mắt vào điện thoại. Lúc đó Uyên đã cảm thấy hơi khó chịu rồi, nàng đã phải hạ mình để chủ động như vậy…
– Anh… – Uyên dụi đầu vào ngực Phi.
– Sao vậy em? – Một câu hỏi lạnh lùng khiến Uyên hơi mất hứng… nhưng vì tối nay nàng đang rất hưng phấn nên tiếp tục thử thêm lần nữa.
– Lâu rồi đấy… anh không có muốn làm gì sao… – Uyên mím môi lại thấy xấu hổ khi mình nói ra câu đó.
– Hôm nay… anh… hơi mệt… – Phi cau mày nói, anh cau mày vì sự vô dụng của bản thân.
– Mình cưới nhau cũng gần một năm mím môi, nàng đành phải lấy lý do nàng đang rất hứng tình rồi… Bố mẹ cũng mong mình có em bé lắm rồi đó… – Uyên có con ra để khiến câu chuyện hợp lý hơn chứ thực ra lúc này…
– Ừm… cứ từ từ em ạ, năm nay em mới 23 tuổi… còn sớm mà… – Phi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nhưng đầu anh lại toát mồ hôi vì những áp lực này.
Anh căm ghét cơ thể của mình… tại sao nhìn vợ trẻ đẹp thế này chim lại không cửng được cơ chứ… Vừa nghĩ đến đó thì Uyên đưa tay xuống thò vào trong quần Phi, chủ động nắm dương vật ỉu xìu của chồng vuốt ve vài cái nhưng vẫn không thấy có tiến triển.
– Thôi! Anh hơi mệt!!! – Nói xong Phi gạt tay Uyên ra và nằm quay người lại với vợ. Thấy vậy Uyên nhắm đôi mắt to của mình lại và mím môi cảm giác như sắp khóc. Nàng đã xuống nước để chủ động như vậy mà chồng nàng lỡ lòng nào… Hay anh ấy bị làm sao rồi… Trong một giây phút nàng đã nghĩ chồng mình có bồ nhí bên ngoài…
Nhưng không thể thể được… Uyên không tin… có lẽ do anh ấy mệt thật… Ấm ức, tức giận… những điều đó đang lớn dần trong Uyên… nàng cảm thấy hụt hẫng khó chịu… Đành phải mở to chiếc đèn ngủ và dựa lưng vào thành giường để đọc tiểu thuyết.
Lúc sau nàng nghe thấy tiếng gáy mà trong lòng cảm thấy buồn bã kèm râm ran khó chịu, lại một đêm nữa như vậy… Uyên là một cô gái dấu cảm xúc rất giỏi và rất cứng đầu… Nếu Phi không mơn trớn mở đầu trước thì còn lâu nàng mới chủ động. Ấy vậy mà… đêm nay nàng đã vứt bỏ cái tôi của mình để chủ động nhưng vẫn không có kết quả gì… Uyên thở dài, nàng đành phải đọc tiểu thuyết để quên đi những ham muốn trong lòng… Đã rất nhiều đêm Uyên làm bạn với cuốn tiểu thuyết này, nhiều đến mức nàng còn sắp đọc gần xong cuốn tiểu thuyết cả nghìn chương…
Đọc hết chương này đến chương khác, bỗng Uyên nghe thấy bên ngoài có tiếng động… nhìn đồng hồ lúc này là 01h sáng, tò mò không biết ai đang lục đục giờ này.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường và từ từ mở cửa bước ra ngoài thấy ánh đèn phòng ông Lưu hắt ra hành lang. Nghĩ người già thức đêm lọ mọ đêm hôm là chuyện bình thường… Nàng định quay vào trong, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh ông Lưu thủ dâm trong phòng tắm lúc ở Đà Nẵng. Bỗng mặt Uyên đỏ ửng, nàng như một con mèo trong đêm nhẹ nhàng mở cửa phòng…