Phần 26: Trần Ngọc Thư
Sáng sớm hôm sau Thư thức dậy đã thấy ông Lý đang sửa sang quần áo quân phục ở trước gương, nàng không nói gì lặng lẽ vào phòng vệ sinh… Nghĩ lại đêm qua cử như một giấc mơ vậy… Thư không hề muốn nó là sự thật, hình ảnh người bố đáng kính đã sụp đổ hoàn toàn trong vòng một đêm.
30 phút sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong, Thư mặc một chiếc váy dài qua đầu gối rất kín đáo, vì đây cũng là buổi lễ lớn của đơn vị, nàng luôn biết cách giữ hình tượng cho bản thân và cho cả bố mình.
– Con xong chưa? Bố con mình xuống thôi. Ông Lý đứng trước gương ngó qua một lượt trang phục của mình rồi nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
– Vâng! – Thư chỉ vâng một cái và cũng không nói gì thêm, nàng cũng chẳng cười như thường ngày.
– Con bé này tối qua không ngủ được hay sao mà sáng sớm đã xị mặt ra thế? – Ông Lý mỉm cười nhìn Thư, nàng không nói gì mà chỉ cười nhạt một cái.
– Cộc cộc cộc – tiếng gõ cửa bên ngoài. Thư liền chạy ra mở cửa… Hóa ra là Khải, hôm nay anh mặc quân phục mũ mão súng ống đầy đủ, nhìn rất đẹp trai.
– Chú!! – Nhìn thấy Khải Thư mới nở một nụ cười.
– Chào cô bé! Chú Lý ơi! Chú xong chưa ạ? – Khải ngó qua người Thư nhìn vào trong nhà. Thư cau mày lại khi thấy mình không được quan tâm nhiều như bố.
– Xong hết rồi, chúng ta đi thôi. Khả khả… Ông Lý cười phấn khởi, cầm chiếc mũ trên móc và đi ra ngoài.
Cả buổi lễ hôm đó, Thư để một vẻ mặt lạnh lùng nhưng rất kiêu xa… nàng ngồi im không cười không nói, hay trốn ra ngoài chơi vì nàng vẫn thấy khó chịu trong người… Cả buổi lễ chỉ nghĩ đến bộ ngực mình tối qua bị bố lợi dụng nàng không khỏi cảm thấy ghê người, lúc thì thấy thương, lúc thì thấy tức giận… Cảm xúc của Thư cử thay đổi liên tục. Buổi lễ hoành tráng diễn ra trong 4 tiếng đồng hồ… Đến giờ ăn trưa tất cả mọi người lại tụ tập tại phòng căng tin của đơn vị để tiếp tục ăn nhậu. Riêng mỗi Khải lại đảm nhận chức vụ đứng gác. Trưa nóng, mồ hôi của anh chảy ướt hết gáy áo.
– Này chú! – Thư đứng đằng sau một tay cầm ô một tay cầm chai nước đưa cho Khải.
– Chú cảm ơn! – Khải quay lại cười nói và cầm chai nước bóc vỏ đưa lên mồm tu ừng ực.
– Khà… Thật thoải mái. – Khải vặn nắp chai nước và đặt xuống đất. Thư không nói gì, nàng vẫn đứng đó cầm ô nhìn Khải mỉm cười.
– Cháu cười gì vậy? – Khải lau nước trên mồm.
– Không… – Thư vẫn mỉm cười khó hiểu.
– Cháu biết lúc uống nước ngon nhất là lúc nào không?
– Lúc khát. – Thư vẫn mỉm cười.
– Chính xác! Con người ta thiếu cái gì thì nó sẽ tự sản sinh ra hóc môn để cảm thấy thèm và khao khát thứ đó… Làm chú vừa rồi uống nước lọc thôi mà cảm thấy ngon gấp trăm lần các loại nước khác. – Khải nhặt chai nước lên nhìn vào đó và nói như một nhà hiền triết.
– Vậy chú vừa khao khát một chai nước à ha ha. – Thư ôm miệng cười.
– Đúng! Chính xác! Nhưng uống xong rồi chú nhìn lại chai nước thì thấy nó chả khác gì những chai nước khác và chú thấy chai nước này lại khá bình thường.
– Chú nói với cháu chuyện đó để làm gì? Có ý gì? – Thư cau mày lại, nàng cảm giác như Khải vừa chê chai nước mà nàng mang tới, không phải ai cũng có được diễm phúc này vậy mà lại dám chê sao?
– Không! Chú không có ý gì… Chỉ là chú lại nhớ đến chuyện cũ thôi. Haizzz – Bỗng Khải nhắc đến chuyện cũ khiến Thư không giận nữa, vì nàng hiểu Khải đang ám chỉ một điều gì đó, chứ không phải chai nước của nàng. Khai là một người có rất nhiều tâm sự, từ lúc anh đến đơn vị anh chưa bao giờ dốc bầu tâm sự với ai, nhưng khi gặp Thư chỉ có một ngày, cô bé này đã làm cho anh có một cảm giác an tâm… cảm giác cô ấy là một người đáng tin cậy và biết cảm thông cho người khác, nên Khải luôn muốn nói tất cả với Thư, nhưng thời điểm này anh không thể nói chính xác mọi chuyện được.
– Vậy ý chú là sao…
– Có bao giờ cháu đang uống một chai nước… mà thấy chai nước khác ngon hơn? Tuy cháu đã hết khát nhưng cháu lại muốn uống thử chai nước kia không? – Khải quay lại nhìn thẳng vào mắt Thư, trông anh khá nghiêm túc.
– Có chứ! Nếu ngon hơn chai cũ, cháu còn vứt chai cũ đi cơ, – Thư ngây thơ trả lời.
– Vậy hả… – Khải mặt tỏ ra buồn bã, giọng trầm xuống.
– Vợ chú đi theo ai “ngon” hơn chú hả? – Thư chắp hai tay ra sau mông hỏi một câu ngây ngô nhưng khiến Khải đau lòng.
– Cháu biết tại sao chú không bao giờ ăn tiệc không? – Khải đứng thẳng người nhìn hướng lên trời thở dài.
– Chú sợ say à?
– Đúng! Chú sợ say, chú lại nghĩ đến cô ấy, nhớ đến khoảnh khắc ấy… chú luôn chọn đứng gác, cho dù là trời mưa bão hay nắng cháy da cháy thịt, chú vẫn sẽ đứng đây.
Thư không nói gì, nàng chỉ nhìn Khải với ánh mắt cảm thông, không ngờ anh chàng này lại nặng tình đến vậy. Hai người im lặng một lúc, Thư cũng không muốn hỏi gì thêm khi nhìn thấy cảm xúc đau đớn của Khải… Chỉ cần nhìn dáng đứng đó, lời nói đó, và vẻ mặt đó, không còn nghi ngờ gì nữa, Khải đang rất đau lòng…
– Thế chú định thế nào?
– Thế nào là thế nào? – Khải quay lại nhìn Thư.
– Chủ định cứ mãi ở đây à?
– Ừ! Trước mắt là như vậy đã… mà có lẽ là vậy… – Khải cười với vẻ mặt khổ tâm.
Thư không nói gì… cả hai người đứng đó một lúc, sau đó Thư cũng đi về phòng nghỉ, trong lòng có chút tâm sự, cảm thấy cuộc sống mình còn sướng hơn rất nhiều người. Xuất phát từ sự cảm thông với anh chàng đẹp trai nặng tình… Tuy chưa biết câu chuyện thực hư thế nào, nhưng Thư vẫn muốn giúp người lính ấy… nhưng giúp gì đây? Anh ta đâu có yêu cầu.
Thư thở dài bước vào phòng bật điều hòa và nằm nghỉ… Sau đó nàng bất chợt nghĩ đến chuyện tối qua và chuyện chai nước mà Khải nói… Có khi nào do bố nàng quá “khát”… như một người lạc lõng trên sa mạc. Khi gặp phải một nguồn nước “sẵn có” như mình nên đành uống tạm để giải quyết nhu cầu chứ không có ý đồ gì vượt quá giới hạn… Có khi là như vậy… Nghĩ lại phận làm con chưa làm gì có hiếu báo đáp người bố khổ tâm này… Thư tự đặt ra cho mình một câu hỏi… Nếu như bố nàng lạc lõng trên sa mạc lâu ngày không có nước uống… và ông ấy có thể sẽ chết nếu không có nước để giải quyết nhu cầu… Và nếu nàng là một nguồn nước nàng có đồng ý để bố uống một ngụm cho đỡ khát không… Một câu hỏi khiến Thư băn khoăn khó trả lời.
Ăn tiệc xong cũng gần 14h chiều, ông Lý về phòng thu dọn hành lý cùng Thư, hai bố con lại lên xe về Hà Nội… Chiếc xe tiến dần ra cổng… Từ xa Thư đã thấy bóng dáng của Khải vẫn đứng đó nghiêm trang khi xe của nàng chuẩn bị đi ra, con xe màu đen bóng loáng đi chầm chậm qua cổng gác. Khải đứng nghiêm ôm súng mặt nhìn lên trời, bỗng một chiếc kính ở hàng ghế sau được kéo xuống, Thư từ trong xe nhìn ra… Khải liếc vào trong, hai ánh mắt nhìn nhau, ánh mắt Khải nheo lại vì trời nắng, mồ hôi lấm tấm trên mặt, cổ áo ướt đẫm. Bỗng Thư cảm thấy rất thương Khải mặc dù chỉ mới tiếp xúc vài lần, Thư cảm nhận anh chàng này là một người tốt đáng thương… Chiếc xe từ từ đi vượt qua cùng với một vài chiếc xe khác…
– Chú! Chú ơi, chú dừng xe một lát ạ, cháu quên đồ. – Bỗng Thư lên tiếng và lục lọi trong túi lấy ra một tờ giấy nhớ và chiếc bút màu hồng cặm cụi ghi chép gì vào đó… Tầm hai phút sau, nàng quay sang bố Lý đã ngủ ngáy khò khò vì say rượu. Thư liền mở cửa xe chạy ra chỗ Khải và đưa cho anh một tờ giấy và chạy một mạch lên xe trước sự chứng kiến của cả đơn vị… nhưng chẳng ai để ý vì đang mải vẫy tay chào đoàn xe.
“Chú Khải! Bất kể là thứ gì tồn tại trên thế giới này đều có giá trị của nó, nếu chủ đánh mất bản thân hay giá trị cuộc sống… là thằng đàn ông chú phải chứng minh cho họ thấy mình là người có giá trị như thế nào… Cháu có thể giúp chú nếu sau này xuất ngũ vì anh rể cháu là giám đốc một công ty đá quý… chú hãy đến đó làm! Đây là số của cháu… 0987xxx. Xxx”… Những nét chữ viết vội nhưng rất đẹp, nó còn chứa đựng những nội dung tình cảm khiến Khải động lòng. Anh đứng đó mắt nhìn theo chiếc ô tô đang dần rời xa đơn vị… Trong lòng anh dâng lên một chuỗi cảm xúc, anh rất cảm kích hành động và lời nhắn của Thư. Bỗng dưng anh cảm thấy yêu đời trở lại… và có hy vọng hơn, tương lai hơn… cô bé này đã cho anh rất nhiều sức mạnh để bước tiếp… Khải mỉm cười và cất tờ giấy rất cẩn thận. Cô bé này đúng là thiên thần giáng thế cứu rỗi linh hồn đau khổ của Khải… Anh nghĩ lại gương mặt xinh xắn của Thư cảm thấy có chút rung động… Bây giờ mới nghĩ lại con bé xinh thật… chỉ có hai ngày trôi qua… những lúc anh buồn nhất cũng là lúc con bé xuất hiện… Thư như một nguồn năng lượng đem lại ánh sáng cho cuộc đời anh vậy.
Vài ngày sau… Từ khi có lão ăn mày về ở cùng, ông Lưu luôn cảm thấy khó chịu khi chạm mặt với lão… Đặc biệt lão còn sử dụng phòng vệ sinh dưới tầng một của gia đình, mỗi lần như vậy ông Lưu lại thấy Như dìu lão ăn mày vào đó… Ông Lưu khó chịu vì một phần thường xuyên nhìn thấy kẻ ăn mày bẩn thỉu đang ăn nhờ ở đậu nhà mình, phần khác bản thân ông Lưu chưa bao giờ được Như chăm sóc như vậy nên có chút ghen tức… Thật khó chịu khi lão ta là kẻ ất ơ ngoài đường mà được chăm sóc cẩn thận quá… Nhìn cô con dâu út của ông xinh đẹp là vậy… cao ráo xinh gái chân vừa dài vừa thắng mà lúc nào cũng phải trùng xuống để rìu lão già thấp bé đó… còn chưa kể con bé phải tì ngực vào vai lão nhìn mà thấy nóng mắt… Tại sao phải ân cần như vậy? Lão ta đâu có huyết thống gì… Càng nghĩ ông Lưu càng cay cú nhưng lại không dám lên tiếng.
– Uyên! Uyên vào đây bố nhờ một chút. – Thấy Uyên đi làm về ông Lưu gọi với lại.
– Dạ! – Uyên sách một túi đồ, bên vai kia đeo túi thời trang hàng hiệu, tóc thả dài sang hai bên, trên người mặc một bộ quần áo công sở đen trắng tiến tới ngồi xuống sofa đối diện ông Lưu.
– Lão già kia đã khỏi chưa con? – Ông Lưu chống hai tay vào đầu gối nhìn Uyên hỏi, trông có vẻ khá ấm ức…
– Hình như chưa bố ạ… Con thấy ông ta vẫn yếu lắm. – Uyên liếc nhìn ra ngoài nghĩ tầm một giây rồi mới trả lời.
– Bố thấy suốt ngày ông ta nhờ cái Như dìu vào phòng vệ sinh, chốt cửa ở trong đấy lâu lắm. – Ông Lưu cau mày mách lẻo, vừa nói vừa chỉ vào phòng vệ sinh.
– Chắc tắm rửa hay đi vệ sinh gì đó thôi ạ! Con người mà bố, ai chả có nhu cầu sinh hoạt… Uyên cười nói, nhưng trong mắt nàng cũng có một chút tò mò không kém ông Lưu.
– Lợi dụng con bé! Khổ thân! Haizzz – Ông Lưu thở dài quay người xem tivi.
– Trách nhiệm của con bé mà bố! Kệ nó đi, bố phải tự hào vì có cô con dâu biết chịu trách nhiệm với việc mình đã làm chứ! – Uyên xách túi đồ đứng dậy và đi lên phòng. Ông Lưu ngồi dưới liếc mắt nhìn theo bộ mông to đánh qua đánh lại bên trong chiếc váy công sở của Uyên. Mấy ngày qua lúc nào ông cũng nhớ đến cảm giác được sờ vào bướm và ngực của con bé. Ông tự hỏi bản thân sau này có cơ hội được làm thế lần nữa không? Chẳng qua lần đó con bé say rượu, với lại bây giờ trong nhà có thêm của nợ kia… Haizz… càng nghĩ đến lão già kia càng khó chịu… ông Lưu vẻ mặt cay cú… Chả lẽ bày trò tìm cách để hai đứa nó chăm sóc mình như vậy… Hừ! Thẳng Lưu này mà phải làm mấy trò hạ sách đó?
Sáng sớm hôm sau Uyên thức dậy, thấy con bé Như đã không có ở giường, chắc nó đi học… Ngồi dụi mắt một lúc Uyên bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân sau đó thay quần áo chuẩn bị đi làm. Uyên đi ra ngoài cũng không thấy ông Lưu đâu, nàng xuống phòng ăn thấy có tờ giấy để lại trên bàn “bố sang nhà bố Lý ăn cơm, các con chuẩn bị đồ ăn, chiều bố mới về”. Uyên và tờ giấy lại và tung nó vào thùng rác… “trúng phóc!” Uyên ngâm nga vài câu hát và đi ra ngoài gara thì nghe thấy trong phòng lão ăn mày có tiếng thì thẩm. Tò mò bước tới nàng cầm vào tay nắm cửa nhưng không mở được vì bị khóa trong. Uyên cau mày lại và gõ cửa cộc cộc cộc*. Tầm 15 giây sau cánh cửa mới mở ra… “Cạch!” Như bước ra ngoài với một gương mặt hơi đỏ. Thấy vậy Uyên liền cau mày.
– Mày làm gì trong đó thể… Uyên lườm Như từ trên xuống dưới. Lúc này con bé vẫn đang mặc đồ ngũ, tuy có mặc áo con nhưng bên dưới Như chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn bó sát vào bướm.
– Em vừa mua đồ ăn sáng cho ông ý… Chị đi làm sớm thế, – Như nói trông có vẻ khá lúng túng.
– Sao mày khóa trong làm gì… Uyên vẫn cau mày mở to mắt tra hỏi.
– Hmmm ông ấy sợ bố… bảo khóa lại không bố mà nhìn thấy thì xấu hổ. – Như nói nhỏ sợ lão ăn mày nghe thấy. Uyên không nói gì, chỉ lườm Như bằng ánh mắt sắc sảo và đi thẳng vào trong phòng.
– Ơ!!! Chị Uyên… Như định kéo lại nhưng không được. Uyên bước vào phòng thấy có một bát phở thơm phức.
– Cô… Cô Uyên! – Lão ăn mày đang nhai phở nhồm nhoàm phải nuốt vội để chào Uyên.
– Ông… ông đang ăn sáng à? Tay ông đỡ chưa… Mặt Uyên giãn ra… có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
– Vâng! Cô Như vừa mua đồ ăn sáng cho tôi! Tôi xin cảm ơn các cô… – Lão ăn mày định đứng dậy để cảm ơn thì Uyên đỡ vai ông lại, bất chợt làm chiếc chăn rơi khỏi đùi ông. Uyên giật mình mở to mắt khi nhìn thấy chiếc quần của lão đang vống lên, chắc chắn chim lão đang cương cứng.
– Thôi ông ngồi đi, cháu đi làm bây giờ… – Uyên giả bộ không thấy và quay lưng đi ra ngoài.
– Hôm nay mày không đi học à Như… Uyên cau mày nhìn Như trông rất nghiêm khắc. Lúc này Uyên đang đi một đôi guốc nên nhìn cao hơn cả Như. Bình thường nàng vẫn thấp hơn em gái mình một chút.
– Hôm nay em được nghỉ. – Như mím môi lại trả lời.
– Hôm nay bố không về ăn cơm… Bố sang nhà bố Lý. Chị ăn ở công ty, mày liệu mà tự nấu cơm. – Uyên nói xong thì bước vào xe và lái ra cổng.
Lên công ty… Uyên không thể tập trung làm việc, nàng suy nghĩ đến việc mà lão ăn mày cương cứng khi con bé Như vừa ở trong đó, cửa phòng thì khóa. Cái Như với lão ta làm gì trong đó??? Đó chỉ là giả thuyết… Uyên luôn tin tưởng đứa em của mình, nhưng có khi nào cần phải nói chuyện với nó? Định hướng lại cho con bé ngốc này không? Hmm… Nó lại bảo mình nghi ngờ vớ vẩn, bệnh hoạn, không tin tưởng nó các kiểu… không được… Uyên ôm đầu suy nghĩ… bất chợt nàng lại nhớ đến chuyện hôm đó của nàng và bố chồng, đôi má nàng ửng hồng… nhớ lại cảm giác được lên đỉnh với bàn tay già nua đó… thật không thể tin được… mình nhạy cảm đến vậy sao… Tự dưng Uyên thấy khó chịu về bản thân mình nhưng ngược lại nàng không thể phủ nhận ông ấy làm rất tốt… Thật bậy bạ… đúng là điên rồ… khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng trở lên lúng túng mắt chớp vài cái và tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính làm việc.
Chiều tối Uyên về đến nhà thấy cửa nhà vẫn đóng… có lẽ bố chồng nàng chưa về. Nàng lùi xe vào gara vừa bước xuống xe thì thấy cái Như đi ra từ phòng lão ăn mày, lúc này con bé mặc một chiếc váy dài qua đầu gối, tuy cũng kín đáo nhưng vẫn làm Uyên tức giận.
– Như! Vào đây chị bảo… Nói xong Uyên đi thẳng lên nhà qua cửa chính, chứ không đi cửa ngách ở gara.
– Như! Dạo này chị thấy mày hay ở phòng lão già thế? – Uyên ngồi ở ghế sofa vắt chân và khoanh tay trông rất nghiêm khắc.
– Em vừa xuống thì chị về… Những lúc em ở trên phòng chị không thấy đấy chứ. – Như xị mặt ra vì chị quản mình quá.
– Không phải cãi! Mày đừng vớ vẩn! Ông Ninh không ở đây dậy mày nên mày hư à?? – Uyên lườm Như quát.
– Ơ! Sao chị lại nói thế được… Ý chị là gì??? Sao chị lại nói em như vậy… Rõ ràng chị bảo em có trách nhiệm phải chăm sóc ông ý, bây giờ chị lại nói như vậy là sao… Như xị hẳn mặt xuống cau có… nhìn mắt rơm rớm như sắp khóc.
– Sao lúc nào chị cũng thấy mày ở trong phòng lão thế, tự nhiên gì mà ngày xuống mấy lần?? Còn nữa! Sáng nay, tại sao chị vào thấy lão đang cương cứng HẢ? – Uyên thẳng thắn nhưng nói ra những lời như vậy cũng khiến nàng đỏ mặt.
– Sao lại cương cứng? Chị nói gì vậy? – Mặt Như cũng hơi đỏ. Uyên nghĩ lại thì sáng nay cũng chỉ vì chiếc chăn rơi xuống nàng mới thấy lão cương cứng… Có lẽ lão chỉ cương khi nhìn thấy con bé hớ hênh thôi chứ chưa có chuyện gì cả. Uyên nhìn Như chằm chằm nhưng không biết nói gì thêm.
– Chị chỉ lo cho mày, từ bây giờ hạn chế vào phòng lão thôi, lão tuy già cũng là đàn ông, mày lại ăn mặc kiểu ấy không hay. Với lại hôm qua bố hỏi chị đấy, cứ thắc mắc sao mày chăm sóc ông ta chu đáo thế, chú ý đến bố một chút đi. – Uyên xuống giọng.
– Dạ vâng… em biết rồi… – Như trả lời lí nhí với gương mặt xị xuống trông rất đáng yêu. Thấy con bé bắt đầu dỗi Uyên không nói nữa, nàng thở dài và đứng dậy đi lên phòng, Như cũng lẽo đẽo theo sau.
Hai chị em tắm rửa ăn cơm dọn dẹp các thứ xong ông Lưu mới về đến nhà. Lúc này là 22h đêm ông lảo đảo bước vào nhà tay cầm một túi quà do ông Lý gửi cho các con.
– Ơ… bố! – Uyên chạy đến đỡ ông Lưu. Lúc này Uyên mặc một bộ ngủ pijama. Một tay đỡ lấy tay ông Lưu, một tay cầm vào túi quả đưa cho Như đứng đằng sau.
– Các con à… bố say quá… hôm nay vui… ha ha… – Ông Lưu cười ha hả đứng không còn vững.
– Bố! Để con đỡ bố lên phòng… Như vắt cho chị cốc nước cam. – Nói xong Uyên vòng một tay qua chiếc eo béo của ông Lưu và đưa ông lên tầng.
– Vâng! – Như liền chạy vào bếp… Từ lúc Ninh và Phi đi công tác hai chị em có chút vất vả khi phải tự tay chăm sóc bố chồng. Thường thì ở nhà sẽ có Ninh chăm sóc ông Lưu những lúc ông say rượu.
Uyên đỡ ông Lưu từng bước lên tầng, nàng biết ông đang liếc nhìn khe ngực của mình, nhưng đành mặc kệ vì ông say rồi, dìu ông nặng gần chết còn tâm trí đâu mà để ý nữa. Dù gì cũng đang mặc áo con nên nàng rất yên tâm. Cuối cùng hai bố con cũng vào được trong phòng… bất chợt cảnh tay ông Lưu đang đặt trên vai Uyên bị tuột xuống, bàn tay ông túm vào vạt áo và kéo… Cổ áo ngủ bị trễ xuống, để lộ hẳn một bên ngực trắng phau đang được ôm lại bởi chiếc áo lót mỏng cũng may có áo lót không thì lộ hết… Uyên giật mình, nàng quay sang lườm ông Lưu thì thấy mắt ông lờ đờ nhìn chằm chằm vào đó. Uyên xấu hổ quá liền đẩy ông Lưu xuống giường và sốc lại áo… Ông Lưu nằm vật ra đệm như một con lợn lè nhè rên rỉ.
Uyên đứng ở cạnh giường cau mày nhìn ông Lưu, thấy mồ hôi ông chảy khá nhiều, hình như ông bị trúng cảm… Chưa biết rõ bệnh tình nhưng nàng phải cởi áo cho ông và lau người bằng nước ấm.
– Bố ơi!! – Uyên đập vào người ông Lưu.
– Bố! – Không thấy ông nói gì Uyên lại đập tiếp… Vẫn không thấy ông trả lời… chắc bị thiếp đi rồi. Uyên đành tự thân vận động không ông bị cảm mất. Uyên bắt đầu cởi chiếc áo phông cho ông nhưng nó bị vướng ở phần lưng, nàng phải dùng hết sức để nâng người ông Lưu lên… Loay hoay một lúc cuối cùng chiếc áo được đưa lên đến cổ thì bỗng ông Lưu tỉnh “è è khè khè… ợ…” Hai tay ông đưa lên ôm vào lưng của Uyên và kéo xuống… “A!!!” Uyên chỉ kịp kêu lên một tiếng, cả người nàng nằm lên trên người ông Lưu nhưng chân vẫn ở dưới đất.
– Bố! Bố! Thả con ra… Bố làm gì đấy… Bố!!! – Uyên vùng vằng nhưng không được, tay ông giữ chặt quá.
– Chị Uyên! – Bỗng Như đứng ngoài cửa cầm cốc nước cam với gương mặt khá hoảng. Nhìn thấy em gái Uyên rất xấu hổ, nàng phải dùng hết sức “BỐ!!!” “TÉT”. Uyên tát một cái rất mạnh vào mặt ông Lưu, thấy vậy ông Lưu mới thả tay ra. Uyên đứng dậy cau mày nhìn ông Lưu, chứng tỏ ông giả vờ say… chứ người say sao khỏe thế được.
– U chị tát bố nhá… – Như ôm miệng lò dò đi tới chỗ Uyên. Như không bao giờ ngờ tới có ngày chị Uyên lại dám đánh vào mặt bố như thế. “Nếu anh Phi biết không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa… Nhưng chắc chắn phải có lý do… Mà khoan…” Lúc này Như mới ngợ ra bố vừa ôm chị Uyên… Có khi nào… bố sàm sỡ chị Uyên không… Như cầm cốc nước cam thận trọng đi đến đầu giường.
– Như để cốc nước lên bàn đi em, chị phải lau người cho bố… bố bị cảm rồi. – Trông Uyên có vẻ khá bực làm Như cũng không dám hiểu lầm. Như nhanh nhảu để cốc nước cam ra bàn rồi quay thẳng ra cửa không nói gì.
– Bố cởi áo ra đi… con đi lấy khăn. – Uyên nói xong thì đi vào phòng vệ sinh lấy khăn. Đúng lúc đó ông Lưu lồm cồm bò dậy cởi áo, nhưng nhìn cũng khá là mệt mỏi. Uyên biết ngay ông dở trò mà.
– Bố nằm xuống để con lau người cho… Nếu bố hành động như lúc nãy con không ngần ngại mà tát bố thêm cái nữa đâu. – Uyên rất thẳng thắn, trong mắt nàng ông Lưu lúc này chẳng khác gì một lão già dâm tặc chứ không phải một người bố chồng đáng kính nữa.
Ông Lưu biết sai nên không dám nói điều gì, ông nằm im để Uyên lau người, nàng lau hết bụng, cổ vai, ngực rồi lau qua lưng. Nàng lau rất từ tốn cẩn thận, tuy bực mình nhưng nàng vẫn hết lòng chăm sóc bố chồng mình. Đúng như lời hứa nàng đã hứa với Phi rằng nàng sẽ chăm sóc cho bố anh ta. Lúc sau Uyên lẳng lặng vào phòng vệ sinh giặt lại khăn, lúc này ông Lưu chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng vắt của khăn mặt và tiếng bước đi từ phòng vệ sinh ra ngoài. Sau đó ông lại cảm nhận thấy một chiếc khăn rất ấm áp chạm nhẹ vào người và từ từ lau qua lại, những lúc này ông cảm nhận được rất rõ sự ân cần chăm sóc của cô con dâu cả, ông cảm thấy rất hạnh phúc… khó diễn tả thành lời.
– Uyên con… – Ông Lưu mở mắt ra nhìn Uyên.
– Dạ! – Tiếng dạ nhẹ nhàng mang theo chút khăn của giọng.
– Hmmmm… khụ khụ… – Ông Lưu trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó. Uyên không biết ông muốn nói điều gì, bình thường nàng sẽ rất tò mò nhưng lúc này chả mấy quan tâm.
– Con… có hạnh phúc… khi ở với thẳng Phi không? – Bỗng ông Lưu hỏi một câu khiến Uyên dừng lại.
– Sao bố lại hỏi con như vậy? Tất nhiên là có chứ ạ. – Uyên mím môi lại và tiếp tục lau.
– Không… ý bố là chuyện khác…
– Chuyện gì ạ…
– Bố thấy… Chuyện chăn gối của bọn con không được ổn… đúng không? – Ông Lưu có chút men trong người nên ông đã quyết định hỏi điều ông tò mò bấy lâu. Vì ông là người đọc vị phụ nữ rất nhanh, chỉ cần nhìn qua hành động cử chỉ là biết. Bởi vì hôm đó ông dùng tay thủ dâm cho Uyên, ông thấy nàng lên đỉnh khá dễ và sáng hôm sau thấy sắc mặt con bé tươi tắn vui vẻ hơn rất nhiều, ông liền đoán ra ngay. Với lại khi tiếp xúc với mình ông cảm giác con bé khó cưỡng lại được chứng tỏ thẳng Phi đã lâu ngày không động chạm vào người nó.
Uyên không nói gì, nàng dừng lại một chút rồi tiếp tục lau. Ông Lưu thấy vậy liền nói tiếp.
– Con cứ thoải mái tâm sự với bố… Nó là con trai bố, bố phải có trách nhiệm… Với lại… Chẳng phải con và bố không cần phải câu nệ nữa… đúng không? – Ông Lưu nhìn phản ứng của Uyên.
– Bố đừng nhắc đến chuyện đó nữa… Con cảm ơn bố đã quan tâm đến con… nhưng chuyện đó… là chuyện tế nhị, con xin phép… – Uyên vừa nói vừa lau nhẹ nhàng.
– Thế có đúng không? Có phải nó không làm con vui… Ông Lưu gặng hỏi.
– Bố khỏe rồi thì con về phòng đây! – Uyên vứt lại chiếc khăn lên bụng ông Lưu và đứng dậy đi ra ngoài. Ông Lưu nhổm dậy nhìn theo con dâu mình… nghĩ có lẽ mình đã quá thẳng thắn rồi… ông cầm chiếc khăn đưa lên mũi ngửi, mùi thơm từ cổ tay có nước hoa của Uyên vẫn lưu lại đó, ông Lưu nằm xuống ôm chiếc khăn ngửi ngửi trông rất biến thái…
Uyên ra ngoài đóng lại cửa, nàng dựa vào tường ngửa mặt lên trần nhà. Tự dưng thấy cáu giận trong lòng, nàng tức vì sao ông bố chồng nàng lại hỏi những câu đó, chả nhẽ ông ta đã biết được điều gì? Ông ta cố tình nói như vậy có ý gì? Ông ta biết nàng đang thiếu thốn sao? Sao ông ta rắc rối vậy. Đây chẳng phải là sự quan tâm hơi quá mức tử một người bố chồng sao. Nhưng ngược lại điều ông ta nói không sai, Uyên luôn cảm thấy trống vắng trong lòng, luôn thấy ngứa ngáy mỗi khi nàng rảnh rỗi ở một minh, ngay lúc nãy trong khi lau người cho ông Lưu vài lần nàng đã nhìn lén xuống đũng quần của ông… Càng ngày, nàng cảm thấy mình càng muốn làm điều đó, nàng không muốn dừng ở mức thủ dâm… mỗi lúc niềm khao khát ấy lại lớn hơn, nó lớn lên mỗi ngày, nàng sợ có một ngày nàng không chịu được sẽ đánh mất bản thân và đi quá giới hạn làm điều có lỗi với chồng… Chả nhẽ nàng sẽ ra ngoài tìm tạm một người đàn ông xứng đáng nào đó… đã lâu rồi… không có cảm giác cái cục thịt cưng cứng đâm vào trong âm đạo, có khi nàng còn quên mất cảm giác đó như thế nào rồi… Uyên ôm mặt lắc đầu… không được, như vậy là cặp bồ là có lỗi với Phi… sẽ ra sao nếu như bị phát hiện… Không được, nó quá rủi ro, Uyên thở dài, hai bàn tay chống vào tường đẩy cơ thể thiếu sức sống ra và chậm chạp đi về phòng ngủ.