Phần 13
Cân số hải sản tanh nồng của cô bán hàng một lần nữa để ghi sổ, Trinh cố gắng ghi tăng thêm 1KG và đánh giá chất lượng hàng tốt hơn mức bình thường một chút để có giá cao hơn. Trinh thương những người mang hàng giao cho nhà lắm, luôn bị mẹ chèn ép quá đáng, đánh tụt cân, chê hàng tươi và dập nát để ép giá. Bởi vì mẹ Trinh quá hiểu cái nghề cá như thế nào, nếu không bán được cho nhà Trinh, mang sang các cửa hàng khác họ chỉ chọn hàng ngon còn vứt lại phần ươn đơn giản là họ không đông khách để lấy tất như nhà Trinh, còn ôm ra chợ thì phải ngồi giữa chợ cả ngày bạc mặt khản cổ mời chào mà chưa chắc đã bán được hết có khi còn phải ôm về nhà ăn thay cơm. Cô bán hàng gương mặt già nua đen đúa, cánh tay khẳng khiu run run cầm tờ giấy Trinh ghi để ra ngoài nhận tiền trong ánh mắt đầy cảm kích. Những lời nói cảm ơn còn đang mấp máy sau bờ môi khô cằn nứt nẻ thì mẹ Trinh bước vào. Bà giật lấy tờ giấy đọc kỹ rồi nhìn vào chậu tôm cá dưới nền nhà giọng hoạnh họe:
– Sao hàng thế này mà mày đánh giá hàng loại 2 hả Trinh, mày có mắt nhìn không đấy?
Bới tay vào đống tôm cá bà the thé cái giọng:
– Toàn dập nát thế này mà loại 2 ah, đổ cho lợn chưa chắc nó ăn ấy chứ, cái này được loại 3 là tốt lắm rồi. Mà sao còn nhiều nước thế này Trinh! Mày làm cho nhà này hay mày đi làm thuê thế vào lấy cái rổ ra đây! Đổ vào vẩy hết nước đi rồi cân lại cho tao xem nào! Toàn cái lũ ăn hại chả được việc gì!
Cô giao hàng đưa đôi mắt như van lơn nhìn mẹ Trinh:
– Chị ah! Hàng này sao loại 3 được chị cũng từng làm nghề chị biết mà, chỉ có một ít bị dập do vận chuyển từ xa về, mùa này sóng lớn tránh làm sao được cá nó bị dập trong khoang 1 ít. Chị nhìn lại giúp em với! Nhà em đợt này cần tiền quá thằng con trai mới bị gãy chân.
Mẹ Trinh chẳng buồn nhìn lại lấy một cái lạnh giọng:
– Nhà này cũng chạy ăn từng bữa chẳng phải đi làm từ thiện, hợp tình thì mua không thì mang đi chỗ khác. Mà báo trước đã mang đi thì đừng bao giờ mang lại cái nhà này nhé! Đây không thiếu gì chỗ mua đâu.
Trinh nhìn người đàn bà giao hàng cúi đầu bên chậu hải sản tanh ngòm trả lời “vâng” run run dưới cái nhìn đầy thỏa mãn và hả hê của mẹ mà uất ức. Không chịu nổi Trinh cao giọng bênh vực:
– Mẹ vừa phải thôi! Người ta khó khăn mới nhờ đến mẹ! Nhà mình bán hàng tốt nhập cao cho người ta một tí có sao đâu! Trước mẹ cũng phải chạy chợ từng ngày mẹ hiểu mà!
Trợn tròn mắt một lúc rồi mẹ Trinh gào lên:
– Mày bị điên hả con! Học nhiều quá lú lẫn rồi ah? Tiền ăn học của mày lấy từ đâu ra biết không, mày có giỏi thì cút đi theo nó mà sống được không?
Tiếng ồn ào vọng ra ngoài khiến dượng Trinh chạy vào:
– Sao? Có chuyện gì mà ồn ào thế?
Mẹ đưa mắt nhìn Trinh giọng rít lên:
– Cái con nhiều chữ kia nó đang bắt tôi phải trả thêm tiền mồ hôi xương máu cho người ngoài kia kìa, anh cứ bênh cho nó học nhiều bây giờ thì hậu quả đấy.
Dượng nhìn Trinh và mẹ rồi giọng cười nói làm không khí căng thẳng giãn ra:
– Ôi giời tưởng có chuyện gì mà mẹ con cãi nhau, bà ra tính tiền cho khách đi để đấy tôi lo, hôm nay mùng 1 mà cãi cọ nhau mất vui.
Không chờ mẹ phản ứng thêm dượng đẩy mẹ ra ngoài hàng rồi đóng cửa lại đưa đôi mắt trìu mền nhìn Trinh:
– Con lên nhà học đi để đấy dượng lo cho!
Quay sang bà hàng cá giọng dượng nhỏ nhẹ:
– Tiền cứ theo phiếu cũ Trinh nó ghi tôi trả cho chị, đây chị cầm lấy…
Người phụ nữ lập cập cầm vội những đồng bạc từ bàn tay dượng lí nhí cảm ơn trong đôi mắt biết ơn nhìn vào Trinh rồi đi ra. Trinh thấy nhẹ nhõm cả người và thấy cảm kích dượng vô cùng. Hơn một năm nay lúc nào dượng cũng luôn bênh Trinh như vậy, không những thế còn thuê nhiều người hơn để Trinh chẳng phải làm việc nhiều thi thoảng lén mẹ dúi tiền cho Trinh để “mua sắm lặt vặt và chơi bạn bè” như dượng nói.
Tiến đến sát Trinh, dượng đưa bàn tay vuốt nhẹ gò má trắng trẻo:
– Thôi lên nhà tắm rửa rồi học bài đi, việc dưới này có người làm với dượng lo rồi…
Bàn tay dượng vuốt má trượt xuống cổ và vai làm Trinh hơi gai người, vội vàng lách mình khỏi Trinh nhỏ nhẹ “vâng” rồi tung tăng lên gác. Không ngoái nhìn lại nhưng Trinh vẫn có cảm giác nóng bừng sau gáy như có ai đang nhìn xoáy vào cơ thể mình.
Cài chặt cửa phòng tắm Trinh để dòng nước mát lạnh từ chiếc vòi hoa sen mơn trớn trên cơ thể mình. Từng tia nước mát xa nhè nhẹ lên cơ thể nõn nà khiến Trinh cảm thấy vô cùng thư thái. Để vòi nước chạy từ cổ xuống hai dầu ti hồng hào trên bộ ngực nảy nở rồi giữ nguyên ở đấy một lúc. Trinh thích cái cảm giác từng tia nước đập nhẹ vào đôi nhũ hoa của mình, khiến nó cứng dần và căng lên, đôi bàn tay thon thả xoa sữa tắm khắp cơ thể mịn màng, Trinh để bàn tay mình xoa khắp người, khi ôm chặt lấy bầu ngực căng phồng lúc trượt theo chiếc eo săn chắc đi xuống bộ mông tròn trĩnh, thi thoảng là từng đầu ngón tay lách nhẹ hai cái chân dài thẳng tắp gãi vào vùng tam giác có đám cỏ đen mượt mà nằm buông theo dòng nước liên tục chảy trên cơ thể Trinh. Với chiếc vòi hoa sen chỉnh xuống Trinh để tia nước bắn nhẹ từng đợt vào cái bộ phận phụ nữ của mình, người Trinh nóng dần lên, một cảm giác dễ chịu phấn khích là lạ như bao lần Trinh làm thế lại xuất hiện. Đang thả mình theo cảm giác đê mê thì tiếng mẹ réo rắt dưới nhà khiến Trinh bừng tỉnh:
– Con Trinh đâu rồi! Xuống đây giúp một tay nào! Nghỉ hè rồi còn chết dí trên phòng làm cái gì! Nhanh lên!
Khẩn trương lau người mặc quần áo, Trinh bám vào cái lan can gỗ chạy dọc theo từng bậc cầu thang lát đá hoa xuống nhà:
– Mẹ bảo gì ạ? Con vừa tắm xong…
Mẹ Trinh dúi vội vào tay Trinh xấp tiền:
– Sang nhà bác Nghị thanh toán tiền mấy két bia với lại bảo bác chuyển thêm cho 10 két nữa! Nhớ đếm đủ đấy!
Cầm xấp tiền Trinh lách cửa ngách tránh khỏi ánh mắt như muốn đốt cháy quần áo và những câu trêu đùa sàm sỡ của đám thực khác để đi bộ sang cái đại lý bia rượu bánh kẹo nằm bên kia đường. Đứng dưới gốc bàng râm mát trong ánh nắng gay gắt trưa hè Trinh cất giọng gọi vượt qua đám bánh kẹo lổn nhổn xếp trước cửa hàng:
– Bác Nghị ơi!
Không có tiếng trả lời khiến Trinh phải gọi to thêm vài lần nữa mới thấy bóng người đi ra. Một anh chàng mặc chiếc quần bò và áo phông đi ra cất giọng lạ lẫm hỏi:
– Em mua gì! Bác Nghị đi vắng rồi lát mới về…
Trinh định thần nhìn lại người vừa đáp lời mình, một anh chàng có dáng vẻ thư sinh, gương mặt sáng sủa thông minh, làn da trắng trẻo nụ cười có vẻ hơi gượng gạo nhưng cũng đủ để khoe ra hàm răng trắng tinh nằm phía trong đôi môi đỏ hồng như con gái. Trinh chưa gặp anh chàng này bao giờ dù sang đây lấy hàng không biết bao lần, chắc chắn không phải dân vùng này bởi cái nước da và dáng vẻ thư sinh không chút cháy nắng cơ bắp như dân vùng biển. Hơi rụt rè Trinh lên tiếng:
– Dạ em ở hàng ăn Thái Tuấn bên kia đường sang thanh toán tiền hàng đợt trước và lấy thêm ạ…
Anh chàng ra vẻ khổ sở gãi đầu gãi tai ấp úng:
– Nh… ưng bác anh chưa về! Mà anh chẳng biết em là ai cả và giá bán thế nào, hay em chờ một lúc bác anh về được không?
Ngập ngừng 1 lát rồi Trinh cũng đồng y:
– Vâng thế cũng được vậy e đợi bác một lúc ạ!
Anh chàng thư sinh cao ráo trắng trẻo đẹp trai mời Trinh vào nhà ngồi đợi, sau một vài câu xã giao bỡ ngỡ Trinh cũng biết anh chàng đó tên Phong, vừa học hết năm 1 đại học trên HN, hè năm nay về thăm bác tiện thể nghỉ mát luôn. Lần đầu được gặp một sinh viên đại học, Trinh tỏ ra vô cùng háo hức, đôi má ửng hồng đầy phấn khích hỏi Phong liên tục về thủ đô, về cuộc sống của một sinh viên về những khó khăn gặp phải. Phong cũng không hề dấu diếm kể cho Trinh nghe mọi thứ vui buồn của sinh viên năm 1, cái giọng điềm đạm từ tốn thi thoảng pha trò làm Trinh cứ rúc rích cười mà không để y đến ánh mắt Phong cũng dần nhìn Trinh say đắm. Hai người mải miết trò chuyện mãi đến khi bác Nghị về mới giật mình dứt ra. Thanh toán tiền hàng cũ và đưa bác số hàng mới mẹ cần lấy chiều nay Trinh chào bác và Phong ra về. Nụ cười kèm câu chào nhỏ nhẹ của Phong làm Trinh thấy vui vui và quên hết việc bị mẹ mắng sáng ngày.
Từ buổi đó vào những lúc chiều muộn vắng khách, Trinh thường bắt gặp Phong ngồi một mình ở chiếc bàn kê tít ngoài vỉa hè của cửa hàng. Đôi mắt thông minh đằng sau cặp kính trắng luôn sáng ngời mỗi khi thấy bóng dáng yêu kiều thướt tha của Trinh đi ra, sau vài lần chỉ biết đỏ bừng đôi gò má lí nhí chào Phong rồi vào nhà, dần dà Trinh cũng mạnh dạn ngồi lại nói chuyện với Phong. Hai người trở nên thân mật hơn từ lúc nào không rõ chỉ biết rằng đôi mắt buồn ươn ướt sau hàng mi cong vút của Trinh luôn ngóng chờ bóng dáng Phong ở góc bàn ấy, mỗi khi không thấy cái bóng dáng ấy Trinh lại thẫn thờ cả chiều và tối về ngồi trong phòng thẫn thờ bên đống sách vở học chẳng vào được vì tâm hồn còn để đâu đó ngoài kia.
Nhưng rồi những buổi thân mật cười đùa trước hiên nhà Trinh không còn được thoải mái như xưa nữa, dượng Trinh luôn tìm cách sai Trinh đi đâu đó hoặc bắt lên nhà học, ánh mắt luôn khó chịu khi Phong bước vào quán khiến Phong cũng ái ngại còn Trinh thì ấm ức bởi thái độ kỳ lạ của dượng. Có thắc mắc thì dượng cũng chỉ qua loa giải thích “nó không phải người vùng này cần đề phòng hơn con ạ! Với lại sang năm lên lớp 12 rồi con tập trung mà học”. Dượng Trinh có thể cấm cản trước mặt chứ làm sao ngăn được 2 con tim rung động lén lút gặp nhau. Hai người thường hẹn nhau ở đầu con dốc cách nhà 1 đoạn vào những buổi chiều tàn để đi dạo bên nhau. Cái kiểu gặp gỡ dấu diếm như này làm cho Trinh vừa cảm thấy hồi hộp vừa phấn khích, mặc dù chỉ là đi dạo bên nhau chuyện trò về bạn bè, gia đình, triết lý cuộc sống hay đôi khi Phong cất tiếng hát những bài hát tiếng anh ấm áp. Nhiều lúc Trinh cảm thấy tim mình như ngừng đập khi ánh mắt của Phong xoáy vào đôi mắt buồn của Trinh cùng giai điệu ngọt ngào của bài Hello “Hello! Is this me you’re looking for! I can see it in your eyes…”.
Tháng hè của Phong nhanh chóng kết thúc, chàng thư sinh Hải Phòng đã đến lúc phải từ biệt Trinh để lên đường về Hà Nội. Một ngày trước khi đi Phong muốn Trinh dẫn mình đi thăm biển, dù anh biết Trinh không hề muốn ra đó bởi những nỗi đau anh đã được Trinh chia sẻ. Nhưng Phong vẫn nhất định muốn ra làm thái độ cương quyết từ chối của Trinh phải mềm lòng trước anh. Hai bóng người im lặng giữ một khoảng cách nhất định đi dạo trên bờ cát trong nắng chiều đang dần tàn phía chân trời. Từng cơn sóng biển vẫn nhè nhẹ vỗ vào hai đôi chân trần đang in dấu chân trên cát. Mỗi đợt sóng đến Trinh lại thấy mình run rẩy sợ hãi, bước đi của Trinh hướng dần về phía bờ kè chắn sóng để không phải chạm vào nước biển mặn chát. Phong như hiểu được tâm trạng bèn kéo Trinh ngồi lền bờ kè đá, nhìn vào đôi mắt long lanh của Trinh anh thấy một nỗi buồn vô hạn trong đấy nó còn sâu thẳm hơn biển cả ngoài kia khiến lòng anh chơi vơi. Cất giọng xóa tan bầu không khí u buồn:
– Em biết sóng biển từ đâu mà có không?
Im lặng hồi lâu Trinh khe khẽ đáp lời:
– Từ gió anh ạ!
– Vậy những cơn sóng lớn chôn vùi thuyền bè có từ đâu?
Trinh cắn môi đáp lời:
– Từ những cơn bão ạ…
Phong vẫn đều đều cái giọng:
– Thế còn những hố cát kia là do ai tạo ra?
Trinh ngỡ ngàng quay sang nhìn Phong, ánh mắt buồn bã đã có phần chuyển sang phẫn nộ, nhưng Phong không màng đến anh tự đáp lời mình:
– Là do con người tạo ra em ạ! Ngay cả những vết hà xé ngang dọc bàn chân người cũng không phải của biển. Sóng là do gió, biển động là do bão, biển chỉ có mang lại sự ấm no hạnh phúc bằng những của ngon vật lạ trong lòng nó. Thế nên em đừng giận biển nữa, đừng oán trách nữa.
Rồi mặc Trinh ngồi trên bờ kè tóc xõa bay dài trong gió Phong nhảy xuống bờ cát cầm một chiếc que. Anh vạch chi chit những đường ngang dọc lên bờ cát rồi hướng lên bờ kè nói tiếp:
– Em nhìn xem, nếu a rạch lên bờ cát những đường ngang dọc này thì biển cũng dịu dàng tìm đến hàn gắn lại cho nó như chưa từng bị rạch, em là người con của biển, hãy bao dung như biển em nhé! Hãy thứ tha cho những ngọn gió vô tình, hãy như biển để xoa dịu những vết thương lòng của chính em và người thân nữa.
… Bạn đang đọc truyện Làng chài tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/02/truyen-sex-lang-chai.html
Những câu nói đầy tình cảm và chân thành của Phong làm Trinh xúc động, như cảm thấy mình được cởi bỏ niềm oán hận từ bấy lâu, nụ cười Trinh nở dần như đóa hoa lan rừng trên gương mặt thanh tú, đôi mắt nhòe lệ nhìn Phong đang nô đùa với biển. Không chờ hơn nữa, Trinh thả thân hình thon thả của mình xuống bờ cát, Trinh chạy, cười, té nước vào Phong, Trinh đã trở về với cô bé ngày xưa, vô tư, không hận thù, không oán trách. Tiếng cười trong sáng liên tục hòa với sóng biển rì rào tạo nên khúc hòa tấu của tình yêu quê hương, tình yêu đôi lứa chớm nở và Trinh đã biết đến tình yêu đầu đời khi người con trai ấy ôm Trinh vào lòng đặt lên má Trinh một nụ hôn khi dòng nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt…