Phần 11
– Chúng mày chọn đi! Hoặc là theo tao ở cùng với chú Tuấn(bồ của mẹ) hoặc là ở lại cái nhà này mà chờ ngày lấy chồng. Mà tao báo trước chúng mày chọn ở lại thì đừng bao giờ tìm đến tao.
Tiếng mẹ Trinh lạnh tanh nhưng rành rọt từng từ làm không khí căn nhà sau bữa tối trở nên ngột ngạt dù gió biển vẫn ***g lộng thổi vào. Ngọc cắn môi đắn đo nhìn sang như trông chờ vào quyết định của chị. Lẽ ra Ngọc chẳng phải đắn đo thế này đâu, nó sẽ hét ngay vào mặt mẹ không chút lưỡng lự nào là nó không đời nào đi theo mẹ cả, có đánh chết cũng thế thôi. Chỉ bởi vì Trinh đã kể cho em gái mình về cái buổi trưa nay khi những người ruột thịt của hai chị em tranh giành nhau ngôi nhà và sẽ đẩy những đứa cháu mình đi lấy chồng như bán mớ rau con cá, Thế nên Trinh chỉ nhìn lại em ra dấu cho nó im lặng rồi quay sang nhìn mẹ:
– Mẹ định lấy chú ấy khi còn chưa mãn tang bố sao?
Mẹ Trinh nhìn sang ánh mắt có chút gì bối rối:
– Không! Tao không lấy thêm chồng nữa đâu mà chúng mày lo! Đời tao một chồng đã đủ khốn khổ rồi!
– Nếu chúng con theo mẹ thì sẽ như nào! Mẹ tính sao với hai đứa chúng con…
Giọng Trinh chua chát mặc cả với mẹ ruột mình…
– Chúng mày yên tâm! Nhà chú Tuấn cũng chỉ có mình chú ấy! Hoàn cảnh không đến nỗi nào, chúng mày vẫn được học hành đầy đủ, có phòng riêng.
Ngưng lại một lúc mẹ Trinh đe nẹt:
– Nhưng chúng mày đừng nghĩ là lên đấy để ăn và chơi, hàng ngày còn phải ra cửa hàng ăn mà phụ giúp bán hàng và bưng bê. Đừng nghĩ là tao nuôi không chúng mày, ai cũng phải làm hết.
Trinh im lặng không hỏi gì thêm nữa, cái đầu óc hẵng còn non nớt của Trinh bắt đầu tính toán. “Mình không thể ở lại đây chờ lấy chồng được! Mình còn phải học, Ngọc cũng thế! Đời nào các bà cô ông chú chịu nuôi không công hai đứa chờ đến ngày 2 chị em học hành nên người. Họ chỉ chực tống mình và em ra khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt. Mình sẽ không bao giờ phải nhìn thấy biển nữa, mình sẽ được học tốt hơn, mình sẽ vào đại học”. Nhìn lên bàn thờ bố Trinh cắn răng đưa ra quyết định của mình:
– Vậy thì chúng con theo mẹ! Chỉ cần mẹ vẫn đảm bảo cho chúng con học tập đầy đủ việc gì chúng con sẽ nghe theo mẹ…
Mẹ Trinh hơi ngỡ ngàng trước quyết định đấy, bà không nghĩ là 2 đứa lại chịu theo bà, đời nào chúng nó chịu tiếng là bỏ bố theo người mẹ như thế. Nhưng giây phút ngỡ ngàng trên gương mặt đẹp mặn mà của đàn bà hồi xuân cũng qua đi. Mẹ Trinh đằng hắng 1 tiếng để lấy lại giọng:
– Được! Nếu chúng mày đã quyết định thế thì giỗ đầu bố mày xong cả nhà dọn đi! Trả lại mấy bức tường để các chú các cô chúng mày đục ra chia nhau.
Cái giọng mỉa mai của mẹ làm Trinh chua chát, người ta vẫn có câu “sểnh cha còn chú” vậy mà 2 chị em bây giờ phải đi tìm sự sống nơi khác để những gì còn sót lại của bố cho những người em ruột bố xâu xé. Trinh hận, hận lắm nhưng biết làm sao khi Trinh còn chưa lo nổi cho cái thân mình ăn học huống chi còn cho đứa e gái duy nhất của mình.
Giỗ đầu bố! Khách đến lưa thưa, chẳng phải vì bố sống không biết trước sau trên dưới, mà vì họ sợ những anh chị em của bố, sợ khi từng người bóng gió nhắc khéo rằng trước bố cho vay cái này, giúp cái kia, giờ sao chưa thấy đánh tiếng trả. Những ai không nợ nần gì bố thì cũng ái ngại bởi cái cảnh cả nhà xúm vào xâu xé bắt nạt ba mẹ con Trinh và họ biết những đồng tiền phúng cũng chẳng bao giờ đến tay được 2 đứa mà sẽ lại vào túi những kẻ hằm hè cắn xé nhau để tranh dành nó.
Không khí ảm đạm thưa thớt chẳng ảnh hường gì đến cái mâm trên của các bậc chú bác trong họ đang ngồi dưới bàn thờ bố mà hăng say cười nói đánh chén. Tiếng cụng ly, tiếng nhai xương rau ráu, tiếng bàn tán rôm rả làm Trinh không dám nghĩ đây là giỗ bố chỉ biết câm lặng dưới bếp nuốt nước mắt vào trong chờ đợi những câu gọi gần như ra lệnh để bưng bê dọn dẹp. Dường như cái tin Trinh và Ngọc sẽ theo mẹ đã khiến buổi giỗ thành bữa tiệc mừng thì đúng hơn, những người khách cũng ái ngại mà xin phép ra về trước sau khi ăn uống qua loa. Hai chị em Trinh dọn dẹp mấy mâm tít phía ngoài sân mà vẫn nghe rõ mồn một từng câu:
– Cái phần vốn anh cả đóng vào thuyền thì tính thế nào nhỉ? Hay hai đứa mày lấn phần đấy cho chồng xuống tàu đi biển cùng mà chia chác. Chỉ cần đưa anh 1/3 số vốn góp bằng tiền mặt là được…
2 bà cô ruột Trinh nhao nhao lên:
– Anh khôn vừa thôi! Nhà anh đã lấy rồi giờ lại còn đòi lấy 1/3 phần vốn nữa là sao! Mình ăn biết ăn cơm để bọn này húp cháo ah.
Bữa tiệc đang dần tàn tự dưng lại huyên náo bởi chủ đề người ngoài nhìn vào mà xót xa, họ lại tranh lại cãi khi chị em Trinh, con người anh cả của họ đang cặm cụi lau dọn ngoài sân. Mãi rồi thì mọi người cũng tạm hài lòng bởi phần xâu xé được từ những gì còn lại của người anh cả, lúc đấy họ mới để ý đến 2 đứa cháu ruột của mình đang cắm mặt dọn dẹp ngoài sân:
– Đúng là con nhà tông có khác! Thấy chỗ nào có thịt là bỏ đi ngay chả phải ở lại ăn cá muối làm gì.
– Chả biết có nhớ đến sức bố nó cày ngoài biển nuôi chúng nó không mà giờ phủi áo bỏ đi như con mẹ nó.
– Học cho lắm vào mà không biết nhận thức thì học làm cái gì! Cứ như con mình ít học lại hay chỉ biết bám bố bám mẹ chứ không vong ân bội nghĩa.