Phần 10
Mặt trời mùa hè bắn những tia nắng chói chang và phả hơi nóng như thiêu như đốt xuống sân trường trong tiếng ve kêu râm ran. Bóng râm của vài cây phượng đỏ ối lác đác quanh sân không giúp được gì cho đám đông học sinh đang chen chúc xô đẩy cố lần mò tên mình trên cái bảng đen dán chi chít giấy thông báo điểm thi vào cấp 3. Mặc chiếc áo trắng chuyển qua màu cháo lòng từ lâu lắm rồi bởi thời gian Trinh đưa bàn tay khẳng khiu đen nhẻm lên mặt quẹt những giọt mồ hôi đua nhau lăn dài trên gương mặt mặt cũng đen chả kém, rướn cái dáng dong dỏng cao nhìn vào phía trong tìm tên nhưng hàng người phía trên xô đẩy khiếp quá nên Trinh không tài nào đứng yên mà ngó được. Vật lộn mãi rồi cũng lách được đám đông để áp sát cái bảng đen dán điểm ấy, Trinh căng đôi mắt cay xè bởi mồ hôi chảy vào nhìn theo đầu ngón tay run run dò tên mình, từng cái tên Phạm Ngọc Trinh hiện ra làm toàn thân Trinh run rẩy, tim trinh đập từng tiếng thình thịch rõ ràng.
Cái tên đầu trượt nhưng ngày sinh không phải làm Trinh thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm rồi lại dò tiếp tên thứ hai 18 điểm cho 2 môn Toán 10 văn 8, ngày sinh trùng khớp. Trinh muốn nhảy lên reo hò như bao nhiêu đứa khác đỗ vào cái trường chuyên này nhưng Trinh kịp dừng lại. Lách mình ra khỏi đám đông Trinh thở một hơi thật dài đưa tay buộc lại mái tóc xơ xác rối bời Trinh sung sướng nhảy cẫng lên tự reo trong lòng “Mình đỗ rồi! Mình vào trường chuyên rồi! Bố ơi con đã đỗ rồi” nghĩ đến đấy Trinh co giò chạy thục mạng về phía nhà gửi xe, lấy xe đạp một mạch về nhà Trinh muốn đến bên bàn thờ bố để bao công này.
Hớn hở dựng xe trước cổng đưa bàn tay đầy vết chai của mình tháo sợi xích sắt cuốn quanh cánh cổng hoen gỉ tróc sơn gần hết Trinh định bụng vào sân sẽ gào thật to cho mẹ và Ngọc biết rằng mình đã đỗ, đỗ với số điểm rất cao vào cái trường nhất nhì huyện này. Để hàng xóm nghe thấy mà biết rằng dân làng chài không phải kẻ nào cũng ít học, suốt ngày chỉ biết đến mớ tôm con cá. Chợt đôi bàn tay Trinh phải dừng lại vì có tiếng tranh cãi trong nhà vọng ra, ngừng mọi hoạt động hướng đôi tai về phía căn nhà cấp 4 quen thuộc Trinh nhận ra từng giọng người:
– Giọng của chú ruột: Nhà này bố(ông nội) chưa sang tên anh cả, bây giờ Chích Chòe xấu số, anh không may mà chết thảm bởi cái thói đĩ điếm của mày(mẹ Trinh) nên giờ họ nhà tao lấy lại.
– Giọng của cô thứ: Hết ngày giỗ đầu anh tao mày biến ngay lên cái nhà hàng cao đẹp kia thoải mái mà đàn đúm chứ đừng lởn vởn ở cái nhà này cho vấy bẩn vong hồn anh tao. Nhà này không phải của mày, đất này không có chỗ cho đứa như mày…
– Giọng mẹ gào lên: Chúng mày lấy quyền gì đuổi tao ra khỏi nhà này, tao vẫn là vợ của chồng tao, còn hai đứa Trinh và Ngọc nữa chẳng lẽ chúng mày cũng không coi chúng nó là con dòng họ chúng mày ah. Anh chúng mày chưa kịp giỗ đầu mà chúng mày đã xâu xé mẹ con tao thế này hả. Chúng mày ác thế!
– Tiếng cô út the thé át lời: Mày câm miệng lại đi đừng có già mồm ăn vạ, làm đĩ thì đi chỗ khác mà làm. Hai đứa sẽ ở đây, cái Trinh thì mai mối bên nhà ông Hùng đầu xóm sang năm sẽ gả chồng, còn cái Ngọc sẽ ở với tao tại căn nhà này, tao sẽ nuôi nó.
– Tiếng những người khác nhao nhao phản đối: Không được, Ngọc sẽ ở với anh(với chị) mày là út đừng có mà chuyên quyền anh(chị)…
Thu đôi bàn tay khẳng khiu khỏi cánh cổng, Trinh vô cảm đưa đôi mắt mọng nước chực trào ra nhìn vào phía trong. Tự tưởng tượng ra các cô các chú xúm xít quanh mẹ đay nghiến tranh giành ngôi nhà mặc dù trên đầu những thân thiết của Trinh là bàn thờ bố. Không chịu nổi thêm Trinh nhảy lên chiếc xe đạp nữ ọp ẹp phóng vọt đi trong cái nắng chang chang. Trinh muốn đạp ra biển ngồi để mặc mọi người nhưng Trinh ghét biển ghét những con sóng ngọn gió nên đổi hướng đạp về nghĩa trang nơi bố và Chích Chòe nằm sâu dưới lòng đất mát rượi. Dốc sạch túi Trinh mua một bó hương nhỏ một bao diêm rồi dắt chiếc xe dọc theo con đường mòn tiến sâu vào nghĩa trang. Áo trinh ướt đẫm mồ hôi bởi ánh nắng như lửa đốt nhưng Trinh vẫn cảm nhận được không khí lạnh lẽo cô quạnh từ những nấm mồ trắng toát dọc hai bên đường phả ra.
Mộ Chích Chòe chỉ là cái ụn đất đắp nhô cao phía sâu bên trong nơi có hàng cây phi lao tỏa bóng râm xuống che cho em Trinh khỏi cái nắng. Trinh sụt sùi thắp vài nén nhang cắm lên mộ em và mấy ngôi mộ xung quanh, quỳ xuống bên mộ em Trinh nức nở, Trinh thương em quá, “giá mà em còn sống giờ này chắc gia đình mình vui vẻ lắm em biêt không Chích Chòe của chị, nếu chị không lơ đãng trông em hẳn giờ em đã có bao nhiêu bạn bè ở mái ngói sân trường, giá như…” Trinh không nói được nữa chỉ còn tiếng nấc cụt thoát ra liên tục từ cái miệng mếu máo và đôi mắt dàn dụa. Vái lậy mộ em Trinh bước thật nhanh khỏi chỗ em nằm, bước chân bắt đầu xiêu vẹo bởi đói, mệt, xúc động tìm đến nơi người bố thân yêu nằm yên dưới ba tấc đất.
Cái ụn đất nơi bố nằm hiện ra trước mắt khiến Trinh bình tâm lại, quẹt tay lau thật sạch những giọt nước mắt, hít thở thật sâu để những cơn nấc kìm lại. Trinh muốn bố thấy mình thật vững vàng rắn rỏi, để bố thấy bố không uổng công dạy dỗ tin tưởng vào Trinh những ngày bố còn sống. Thắp những nén nhang trong khi mồ hôi tua túa rơi lên mộ bố, Trinh nâng niu từng nén cắm lên mộ. Quỳ trước bố với đôi mắt ánh lên niềm vui Trinh thầm khấn “Bố ơi! Con đã vào được trường chuyên rồi! Con đã không phụ lòng tin của bố bố ạ! Con sẽ cho bố xem điểm của con bây giờ bố nhé”, lấy tờ giấy ôly trắng được gấp nếp cẩn thận mở ra, điểm từng môn đã được Trinh nắn nót ghi vào khi xem điểm hiện ra. Cẩn thận nhìn lại một lần nữa Trinh đưa đôi bàn tay nhớp nháp mồ hôi vuốt cho thật phẳng rồi lấy bao diêm ra. Cúi đầu vài một lần nữa Trinh quẹt que diêm, mùi diêm sinh xộc lên mũi và ánh lửa đỏ hiện lên trong cái nắng hè chói chang, nhẹ nhàng đưa tờ giấy vào ngọn lửa Trinh chợt nhớ đến câu chuyện “Cô bé bán diêm” năm nào vẫn đọc cho Chích Chòe và Trinh như thấy bố đang mỉm cười với mình khi xem điểm thi, đôi mắt sáng ngời và nụ cười hạnh phúc nở trên gương mặt xương xẩu như hiện ra trước mặt Trinh trong ánh lửa của que diêm. Trinh nhìn bố thầm nói “Bố ơi! Con sẽ không chịu lấy chồng sớm! Con sẽ học để vào học đại học! Con sẽ cho bố xem nhiều thứ nữa qua những que diêm con bật! Bố hãy chờ bố nhé! Con sẽ không từ bỏ đâu”.
Rời khỏi nghĩa trang với khuôn mặt đỏ gay vì nắng nhưng Trinh chẳng màng đến, Trinh quyết phải cho bố thêm nhiều niềm vui nữa dù bố đã nằm sâu dưới lòng đất lạnh.