Phần 8: Lần Đầu Tiên Cuối Cùng
Ba ngày liên tiếp Tuyết Minh không dám bước chân ra khỏi nhà.
Kể từ hôm ở chỗ gã chủ tịch về, nàng nằm liệt trên giường như người bệnh nặng lâu năm, không còn chút sức lực nào. Sống đã hơn nửa đời người chưa bao giờ nàng trải qua 1 trận chiến tiêu tốn quá nhiều sức lực và tinh thần đến như vậy.
Sau cái đêm được anh tài xế của gã đưa về, nàng vừa mệt vừa say lại vừa đói nên khi thằng Khang dìu lên giường là nàng ngủ luôn không biết gì. Nửa đêm giật mình thức giấc, nàng nghe cổ họng khát khô mà phần hạ thể thì ê ẩm đau nhức. Hôm nay nàng đã bị quần cho tơi tả chẳng khác gì cái mền rách rồi còn gì.
Đã nửa đêm nhưng Tuyết Minh vẫn quyết định đi tắm. Dù nàng biết tắm đêm rất dễ bị đột quỵ, nhưng nàng phải tắm rửa thật sạch sẽ để cuốn trôi hết những thứ ô uế xú tạp còn vướng trên người. Nhất phải moi móc và vệ sinh thật sạch những thứ mà con becgie thảy ra. Nghĩ tới cảnh đó Tuyết Minh lại thấy nhờn nhợn, da gà nổi lên từng cục. Không ngờ… nó chẳng khác gì so với người ta. Rồi nàng nghĩ “có khi nào mình có thai với nó không trời… kiểu này chắc chết quá…”.
Tắm xong nàng nấu gói cháo ăn liền, nêm hành tiêu thật nhiều, thật nóng rồi húp từng muỗng nhỏ. Chén cháo có chút xíu mà nàng ăn cả tiếng đồng hồ chưa hết. Hôm nay ở nhà thằng Khang nấu canh chua cá lóc với thịt kho tiêu nhưng nàng thấy mệt nên ăn không vô.
Ăn hết tô cháo Tuyết Minh mở tủ thuốc lấy viên Mifestad 10 uống vào để phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Ngày hôm qua âm hộ của nàng cũng bị phụt ngập ứ của nợ 2 gã đàn ông dâm dê nhưng nàng quên chưa uống thuốc.
Lúc nàng về phòng nằm thì cũng đã gần 2h sáng. Hai đứa con đều ngủ say nên không đứa nào hay mẹ nó lục đục nửa đêm dưới nhà bếp. Tội nghiệp thằng Khang với con My, hồi ba tụi nó còn sống ổng cưng chiều tụi nó hết mực, ăn sung mặc sướng, muốn cái gì là được cái đó. Từ hồi anh Dũng xuôi tay nhắm mắt, tụi nó không còn được sống những ngày êm đềm trên nhung lụa nữa. Có phải nàng không thương con cái gì đâu, nhưng nàng muốn tụi nó phải biết tự lập, tự lo cho bản thân và không nên dựa dẫm quá nhiều vào cha mẹ, như vậy sẽ dễ sinh ra bản tính bạc nhược yếu hèn.
Thằng Khang càng lớn càng giống ba nó như tạc. Không phải chỉ vóc dáng hình hài mà còn giống cả tính cách của ổng. Lúc anh Dũng còn, ảnh không bao giờ để cho nàng phải cực nhọc chuyện bếp núc. Tất cả mọi thứ đều do 1 tay ảnh làm vì ảnh nấu ăn rất ngon. Nàng mà vô bếp là bị “chê” liền. Thằng Khang bây giờ cũng vậy, ở nhà ngoài chuyện học hành ra thì nó đảm nhiệm vai trò bếp trưởng của gia đình. Mỗi lần nàng đi làm về thì ở nhà nó đã dọn sẵn cơm dẻo canh nóng chờ mẹ rồi. Chỉ có con bé My đã lớn tướng rồi mà vẫn còn ham chơi không chịu phụ giúp anh hai gì cả. Hôm nào nàng phải cho nó ăn đòn 1 trận nó mới sợ.
Nằm suy nghĩ vẩn vơ hết chuyện nọ đến chuyện kia, một lát sau Tuyết Minh rơi vào giấc ngủ mê man tự lúc nào không hay biết.
Qua ngày hôm sau lúc Tuyết Minh giật mình tỉnh giấc thì đồng hồ đã chỉ gần 10h trưa. Chính nàng cũng thấy bất ngờ vì nào tới giờ có khi nào nàng ngủ nướng khét lẹt kiểu này đâu. Hôm nào có mệt mỏi lắm thì tầm 7h00 đã thức rồi. Thật sự sợ hãi!
Liếc nhìn chiếc điện thoại trên đầu nằm, Tuyết Minh thấy 4, 5 cuộc gọi nhỡ. Nàng xem lại thì thấy số mụ Oanh. Có lẽ ngủ say quá nên nàng không nghe điện thoại đổ chuông. Mà dù có nghe thì chắc nàng cũng không thèm nhấc máy nữa. Có lẽ mụ gọi để châm chọc và trêu ngươi nàng thôi. Loại người như mụ nhìn bề ngoài cứ tưởng hiền lành tốt đẹp chứ ai có ngờ. Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm. Mụ với gã kia cùng 1 giuộc với nhau thôi chứ tốt lành gì.
Nhìn ra sân, Tuyết Minh hơi bất ngờ khi thấy chiếc xe máy của mình dựng trước sân, chiếc xe để ở công ty ROVA từ sáng hôm kia. Không biết ai đem về đây nhỉ? Chắc nhân viên của gã…
Mấy hôm liên tiếp nàng không lên công ty, không biết công việc có suôn sẻ hay gặp trục trặc gì không mà không thấy em Thúy Kiều gọi điện thoại thông báo. Nhưng nàng đâu biết lúc ở nhà gã Duy Thái, điện thoại của nàng đã bị gã tắt nguồn nên em thư ký riêng mới không gọi được, chứ công việc ở công ty thì đang rối như canh hẹ kia kìa.
Sau ba ngày trốn biệt trong nhà không dám ra đường, mà thật ra là đi không nổi, thì ngày thứ tư Tuyết Minh đã lên công ty để xem công việc thế nào. Một mình Tuấn Phong chắc không thể đảm đương nổi, hơn nữa việc ai nấy làm. Lão Lý giao luôn phần mình cho anh ta thì có khác nào giao cái đục cái cưa cho anh thợ hồ chỉ biết cầm bay cầm gạch.
Đúng như nàng dự đoán, Thúy Kiều nhìn thấy nàng từ xa thì mừng rỡ còn hơn bắt được vàng:
– Trời ơi chị đi đâu mấy hôm nay mà em gọi hoài không được vậy!? Công ty đang có chuyện nè!
– Chị đi công tác… mà có chuyện gì vậy em… có nghiêm trọng lắm không?
Tuyết Minh lo lắng hỏi, nhìn thái độ của Thúy Kiều thì nàng biết vấn đề không hề đơn giản.
– Dạ khách hàng chê sản phẩm bên mình kém chất lượng, không đúng với bản hợp đồng nên họ yêu cầu mình phải sửa đổi lại toàn bộ lô hàng. Bằng không thì phải bồi thường hợp đồng cho họ.
– Trời đất, sao kỳ vậy em?
Tuyết Minh nghe thư ký thông báo mà tim muốn rớt ra ngoài. Hợp đồng cả tỷ bạc, nếu bồi thường thì nàng biết kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy để trả cho người ta. Dạo gần đây làm ăn thì khó khăn mà đây lại là đơn hàng cuối cùng, vậy mà còn gặp sự cố. Đúng là đã nghèo còn gặp cái eo. Khổ thật!
– Dạ, em với anh Phong điều tra tìm ra nguyên nhân rồi chị!
– Nguyên nhân là gì vậy em!?
Thấy giám đốc vẻ mặt căng thẳng còn hơn dây đàn, Thúy Kiều không dám rề rà cà kê nên nói luôn:
– Dạ… là do nhân viên quản lý kho đó chị. Anh ta thua bài bạc rồi nợ nần dí quá nên làm liều, trộm cắp vật tư công ty mang ra ngoài bán rồi mua hàng kém chất lượng thay thế vào.
– Hèn chi khách hàng không chịu…
Tuyết Minh gật gù, rồi hỏi tiếp:
– Rồi mình giải quyết vấn đề tới đâu rồi Kiều?
– Dạ giải quyết xong hết rồi chị. Em với anh Phong kêu anh ta lên làm việc tư tưởng, vừa đánh vừa xoa kêu anh ta chỉ chỗ đã bán vật tư của mình để tới đó thương lượng thu mua lại. Giờ thì khách hàng duyệt sản phẩm của mình rồi, chỉ vài ngày nữa là hoàn thành đơn hàng thôi chị ạ!
Thúy Kiều hớn hở khoe, mặt vui như Tết. Tuyết Minh thấy vậy cũng cười nói vui vẻ:
– Vậy thì tốt quá, lỡ có chuyện gì chị không biết xoay sở làm sao…
Rồi như nhớ ra chuyện gì, Thúy Kiều quay sang hỏi Tuyết Minh:
– À… còn vụ hợp đồng với công ty ROVA thế nào rồi chị… sao em chưa thấy bản hợp đồng… Đơn hàng đang sản xuất gần xong rồi đó…
Nghe cô thư ký nhắc tới bản hợp đồng với ROVA nét mặt đang vui như Tết của Tuyết Minh bỗng xịu xuống như tàu lá chuối gặp mưa.
– Hợp đồng đó xong rồi em… Chị để ở nhà… Để hôm nào chị mang vô rồi đưa cho em. Thôi em đi làm công việc của mình đi!
Tuyết Minh nói đại cho xong chuyện chứ để một hồi Thúy Kiều hỏi tới tấp thì nàng không biết đường đâu mà trả lời em ấy. Cái hợp đồng vẫn còn ở chỗ gã Duy Thái, mà nàng thì làm sao dám tới đó lần nữa.
Mấy đêm liền Tuyết Minh nằm gác tay lên trán suy nghĩ mỗi 1 việc duy nhất là nàng có nên tới đó nữa hay không? Hợp đồng riêng với gã trong 3 ngày thì nàng đã hoàn thành 2/3 đoạn đường rồi. Nếu như bây giờ bỏ không tới thì mọi công sức 2 ngày trước coi như đổ sông đổ bể. Nhưng nếu nàng tới thì biết có còn sống được với gã hay không, mọi thứ đã như ván bài lật ngửa rồi. Nghĩ đến việc phải chổng vó lên cho con becgie nó nhảy mà nàng vẫn còn kinh khiếp.
Thế nhưng có 1 việc xảy ra bất ngờ xảy ra mà nàng không hề hay biết, nếu như không có cái buổi chiều hôm đó…
Chiều hôm đó Tuyết Minh về sớm hơn bình thường một chút. Nàng ghé chợ mua ít thức ăn định bụng sẽ nấu một bữa thật ngon đãi tụi nhỏ rồi dẫn về ngoại chơi. Hôm nay là sinh nhật thằng Khang. Hồi nó còn nhỏ, mỗi lần sinh nhật thì cả nhà 4 người cùng ra ngoài ăn uống vui chơi rất hạnh phúc và đầm ấm. Nhưng từ khi nhà chỉ còn lại 3 người, nàng thì bù đầu với công việc nên mỗi lần sinh nhật tụi nhỏ thường chỉ làm qua loa, mua cho con 1 cái bánh kem rồi thôi. Nàng biết con buồn nhưng không thể làm khác hơn vì nàng cũng đâu có nhiều thời gian. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của con, ngày đánh dấu nó chính thức là người trưởng thành nên chuyện sinh nhật cũng phải tổ chức chu đáo hơn mọi năm.
Trong lúc chen lấn trong lồng chợ để mua thức ăn, Tuyết Minh vô tình bắt gặp một người có hình dáng rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, đang đi phía trước.
– Ngọc Lan… phải Ngọc Lan không… em gì ơi…
Nàng chạy tới nắm tay người lạ lắc lắc.
– Ủa chị… hôm nay chị không đến công ty hả?
Người đó quay lại, nhìn thấy Tuyết Minh thì mừng rỡ như bạn bè thân thiết lâu lắm rồi mới gặp lại. Cô gái ấy không ai xa lạ mà chính là Ngọc Lan, thư ký riêng của gã chủ tịch Duy Thái và cũng là người gây cho Tuyết Minh 1 sự tò mò vô cùng to lớn mà tới giờ này nàng vẫn chưa có câu trả lời cho những thắc mắc của mình.
– Hôm nay chị về sớm… định ghé chợ mua chút thực phẩm về nấu bữa cơm mừng sinh nhật thằng con chị. Nó được 18 rồi.
Tuyết Minh vui vẻ cười nói, xong, nàng nhìn Ngọc Lan hỏi vẻ tò mò:
– Còn em… sao giờ này ở đây… chị tưởng giờ này em đang ở công ty chứ?
Lần này thì sự tò mò lại được chuyển sang phía Ngọc Lan như thể 2 người họ đang đá trái banh.
– Ủa chị… chị chưa nghe tin gì hả… công ty ROVA bị niêm phong rồi. Đóng cửa 3 ngày nay rồi chị.
– Trời đất… sao kỳ vậy em?
Tuyết Minh bật ngửa ra vì bất ngờ. Mấy ngày liền nàng trốn biệt trong nhà có nghe tin tức gì đâu.
Ngọc Lan ngó qua ngó lại rồi hỏi nhỏ Tuyết Minh:
– Chị có rảnh không… chị em mình kiếm cái quán nào uống nước… rồi em kể chị nghe!
Tuyết Minh gật đầu. Hai chị em ra khỏi chợ, chạy đến một quán cafe rộng rãi và thoáng mát, bàn này cách bàn kia khá…
Xa lại đang giờ làm việc nên cũng vắng khách.
– Có chuyện gì vậy em… sao chị không hay biết gì hết vậy ta??
Kêu nước xong, chưa kịp nhoa xuống ghế thì Tuyết Minh đã hỏi Ngọc Lan dồn dập.
– Chị cứ từ từ rồi em kể…
Ngọc Lan huơ huơ hai tay rồi bưng ly sinh tố dâu hớp 1 ngụm, sau đó mới chậm rãi nói:
– Công ty ROVA bị niêm phong đóng cửa vì tội buôn lậu và trốn thuế và bắt giữ người trái phép… ông chủ tịch đã bị bắt tạm giam rồi chị!
– Trời ơi sao dữ vậy… Ngọc Lan?
Tuyết Minh như người từ trên trời rơi xuống, nhìn Ngọc Lan mắt tròn mắt dẹt.
– Dạ… công ty ROVA chỉ nơi rửa tiền cho các hoạt động phi pháp… đằng sau nó là những hoạt động mang tính xã hội đen với những nguồn thu nhập bất hợp pháp chị ạ…
Rồi không để cho bà chị hỏi thêm, giọng Ngọc Lan đều đều:
– Ông chủ Duy Thái trả lương cho nhân viên tụi em rất cao, gấp đôi gấp ba so với chỗ khác… nhưng bù lại tụi em phải thuộc nằm lòng quy tắc “không nghe – không thấy – không biết”. Chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ được giao mà không được phép hỏi han gì…
Nói xong 1 tràng dài, Ngọc Lan lại bưng ly sinh tố lên hớp từng ngụm nhỏ, cái vị ngọt ngọt chua chua mát lạnh tan trên đầu lưỡi khiến cô thích thú.
– Thế… sao chị thấy em có lúc vui vẻ nhiệt tình… có lúc lạnh lùng như gỗ đá… là sao em?
Biết bà chị Tuyết Minh thế nào cũng hỏi câu này nên nghe xong Ngọc Lan lập tức trả lời không để chị ấy chờ đợi lâu:
– Em biết chị thắc mắc điều này lâu rồi mà chưa có cơ hội gặp em để hỏi phải không? Đó là do khi không có mặt ông chủ thì tụi em được là chính mình, còn có ông ấy thì phải theo quy tắc ổng đặt ra.
Rồi cô nói tiếp:
– Ngày chị đến công ty ký hợp đồng, em biết chị sắp rơi vào bẫy của ông ta nhưng không có cách nào giúp đỡ chị. Ngày đưa chị về bên ngôi biệt thự, em biết chị sẽ phải đương đầu với những trò bẩn thỉu của ổng. Ông ta là 1 kẻ vô cùng tàn nhẫn, hung bạo và biến thái…
Nghe Ngọc Lan kể đến đâu Tuyết Minh lại đổ mồ hôi đến đó. Hóa ra những gì nàng đã trải qua thì cô em này đều biết rõ như lòng bàn tay.
– Vậy… em có… có bị… bị…
Tuyết Minh ấp úng hỏi, bụng rối bời không biết diễn tả sao cho Ngọc Lan có thể hiểu ý mình muốn nói.
– Chị hỏi em có bị giống chị không chứ gì?
Ngọc Lan thấy Tuyết Minh cứ lắp ba lắp bắp thì cười lớn, cô tiếp:
– Tụi em đứa nào cũng bị ép ký hợp đồng 3 ngày đó hết… đứa nào cũng bị đưa về căn biệt thự để ổng hành hạ thân xác. Mà đâu phải hết 3 ngày là xong đâu chị. Trong phòng ổng đặt camera quay hết mọi diễn biến, sau 3 ngày ổng lấy những thước phim đó để khống chế, uy hiếp tụi em… đứa nào trái lệnh hay bỏ việc ổng sẽ đăng hình ảnh nhạy cảm lên mạng để bêu xấu…
– Thì ra là vậy… Thế tất cả những người ở ngôi biệt thự cũng vậy hả em?
Tuyết Minh như điều tra viên, cứ liên tục đưa ra câu hỏi cho nghi phạm Ngọc Lan trả lời.
– Dạ đúng rồi chị… những người ở ngôi nhà đó cũng đưa từ công ty ROVA về làm phục vụ. Mấy cô nào hay chống đối mệnh lệnh ông chủ thì bị đưa về đó. Chỉ cần lỡ phạm phải 1 sai sót nhỏ thôi cũng sẽ bị hành hạ rất dã man bằng những đòn tra tấn tình dục biến thái mà ông ấy nghĩ ra.
– Thế còn mấy đứa nhỏ, tụi nó còn nhỏ quá mà…
Vừa nghe bà chị hỏi thì Ngọc Lan trả lời luôn:
– Thì ổng biến thái mà chị… với ổng thì làm gì có chuyện tuổi tác, chỉ cần ổng thích thì lôi lên giường thôi à. Tụi nó là trẻ mồ côi được ổng mang về nuôi, nuôi xong rồi thịt… đúng là khốn nạn!
Ngọc Lan không ngăn được sự bức xúc, ngậm ngùi nói tiếp:
– Tất cả những người trong ngôi nhà đó, ai không nghe lệnh ổng mà cố ý làm sai sẽ bị bỏ đói bỏ khát… Mấy căn phòng trên lầu chẳng khác gì nhà giam. Một khi bị nhốt vào đó rồi thì chẳng ai biết mà cứu. Ngôi nhà giống như 1 pháo đài bất khả xâm phạm.
Ngồi nghe Ngọc Lan tâm sự mà Tuyết Minh rùng mình ớn lạnh. Cũng may ngày xưa nàng không chọn gã, nếu không giờ có khi đang nằm trong nhà đá cũng nên.
– Bên trong căn nhà đó là nơi chứa rượu lậu, rượu giả, cũng như nơi điều chế rượu giả các loại. Nó nằm sát bên căn phòng khóa trái, phía sau cánh cửa bí mật xoay 360 độ kia.
Thấy Tuyết Minh không hỏi nữa nhưng đã kể thì kể cho hết nên Ngọc Lan tiếp tục trải lòng.
– Thế còn… những thước phim…
Tuyết Minh định hỏi những thước phim mát mẻ gã quay lại hiện đang ở đâu… làm sao để lấy lại nhưng chưa nói hết câu thì Ngọc Lan đã bật cười:
– Chị yên tâm… cái đó đã bị cơ quan chức năng thu giữ, cái nào quan trọng cho việc khởi tố vụ án thì họ giữ còn không họ thiêu hủy hết.
Nghe Ngọc Lan nói vậy thì Tuyết Minh cũng thấy yên tâm phần nào. Nhưng buồn thì vẫn buồn. Không phải buồn vì chuyện ROVA đóng cửa, gã làm ác thì phải tự gánh chịu hậu quả, mà buồn vì công ty Sắc Nét cũng sắp bị đóng cửa vì hết đơn hàng để sản xuất.
– Chị nè… nếu ông chủ được thả ra và công ty ROVA tiếp tục hoạt động… chị có muốn ký hợp đồng với ROVA nữa không? Hình như chị vẫn còn 1 ngày…
Ngọc Lan nhìn Tuyết Minh, lém lỉnh hỏi giọng trêu chọc.
– Không… không… chị không bao giờ đến đó thêm một lần nào nữa!
Tuyết Minh nghe Ngọc Lan hỏi chưa dứt câu thì đã xua tay lia lịa, kiểu như muốn né tránh nó như người ta tránh những thứ dơ dáy bẩn thỉu vậy.
Nói xong Tuyết Minh đưa mắt nhìn ra đường. Đường phố vào giờ tan tầm người xe qua lại đông như kiến cỏ. Mọi thứ đan xen vào nhau thành 1 mớ hỗn độn rối rắm, giống như tương lai phía trước của nàng, mịt mờ không thể định hướng rằng nên bước tiếp hay dừng lại. Có thể nàng sẽ đóng cửa công ty 1 thời gian, đi làm thêm ở ngoài để vừa kiếm tiền trang trải cuộc sống trước mắt, vừa để tích lũy kinh nghiệm để sau này nếu đủ điều kiện sẽ mở lại công ty… hoặc cũng có thể nàng sẽ bán hết nhà cửa ở đây rồi dẫn con cái về quê nội trên Daklak. Trên đó vẫn còn mấy chục hecta cao su và hồ tiêu mà ông bà nội để lại. Nàng sẽ chăm chỉ làm nương làm rẫy nuôi con cái ăn học, tránh xa cái phố thị xa hoa nhưng đầy giả dối bạc bẽo này.
Còn chuyện ký hợp đồng với gã chủ tịch biến thái thì nó là sai lầm duy nhất mà nàng vấp phải trong đời.
Đó là lần đầu tiên… và cũng là lần cuối cùng!
— Hết —